“Di sản mà ba tôi để lại cho tôi, các người quan tâm tôi tiêu xài như thế nào làm gì, tôi chính mình tiêu xài hay là bị người ta lừa, cũng không có một xu tiền quan hệ nào với nhà của các người? Bác gái quản rộng như vậy để làm gì, xe chở phân mỗi ngày đi qua bác đều phải chạy ra nếm thử độ đạm sao?” Kiều Tô Kỳ chỉ vào Kiều Nghiệp, lại nói: “anh mà cũng được coi là thiên tài? Sinh viên ưu tú? Chỉ bằng việc mỗi lần anh đi WC đều đi ra hết cả đầu óc, mỗi lần anh lấy học bổng như thế nào anh còn không biết sao?”
Mắng chửi xong rồi, Kiều Tô Kỳ mới lưu loát xoay người ra cửa, không chút nào bận tâm khuôn mặt của người một nhà đằng sau đã biến thành màu gan heo.
Kiều Tô Kỳ ngăn một người phục vụ lại, nói: “Phòng 201 ở lầu 2, người ở bên trong sẽ tính tiền.”
Người phục vụ gật đầu, cung kính nói: “Quý khách đi thong thả, hẹn gặp lại lần sau.”
Kiều Tô Kỳ liếc mắt nhìn tiệm cơm được trang hoàng tinh xảo một cái, trong mắt tràn đầy trào phúng.
Ba năm trước khi ba cô là Kiều Hoành qua đời, để lại cho cô một tuyệt bút di sản, một nhà bác cả Kiều Kiện vẫn luôn mơ ước bút di sản xa xỉ này không thôi, năn nỉ ỉ ôi ba năm mới thuyết phục được cô ký vào phần hiệp nghị kia, chuyển dời bút di sản cho nhà bác cả giữ ‘dùm’ cô.
Đời trước cô giống như bị hạ bùa mê thuốc lú, rõ ràng biết rằng một nhà bác cả không phải thứ tốt lành gì, nhưng không biết vì sao, thế nhưng thật sự đáp ứng đưa di sản cho nhà bọn họ.
Không nghĩ tới ngày hôm sau thiên tai lại buông xuống, hàng hoá điên cuồng tăng giá, bọn họ lại sống chết không chịu trả lại di sản cho cô, thậm chí ngay cả một mẩu bánh mì cũng không cho cô, còn cười nhạo cô dễ tin người khác, xứng đáng rơi vào kết cuộc như thế này.
Nếu không phải Kiều Tô Kỳ thông minh, chỉ sợ đã sớm chết ở thiên tai!
Kiều Tô Kỳ ra khỏi tiệm cơm, mở app quản lý tiền ra, xác nhận ngàn vạn di sản vẫn ở trong tài khoản của chính mình, không bị chuyển ra ngoài, lúc này mới thật sự nhẹ nhàng thở ra.
May mắn thời gian cô trọng sinh trở về còn tương đối tốt, di sản vẫn còn ở trong tay của chính mình chưa bị lừa đi.
Có số tiền này, cô nhất định có thể sinh hoạt khá tốt ở thiên tai.
Sống tạm bợ mười năm ở thiên tai, cô đã chịu đủ rồi các ngày tháng đói khổ lạnh lẽo, ăn bữa nay lo bữa mai! Một đời này, nguyện vọng lớn nhất của cô chính là dựa vào bút di sản này, tích trữ được đủ nhiều vật tư, sau đó nằm yên ở thiên tai!