Đời trước Kiều Tô Kỳ chưa ăn bữa sáng của cửa hàng này bao giờ, rất ngoài ý muốn với tính cách thành thật của bà chủ, ngay cả cơ hội kiếm tiền cũng không để ý mà nhắc nhở cô.
Cô nghiêm túc nhìn đối phương: “Không có việc gì, lượng cơm của tôi rất lớn, sẽ ăn hết.”
Đời trước cô vì bảo trì dáng người, thường xuyên một ngày chỉ ăn một bữa cơm, buổi sáng chỉ uống một ly nước là đủ, không bao giờ ăn cơm sáng.
Không chỉ như vậy, sữa bò mà ngày thường cô uống cũng là loại được khử trùng, đồ uống cũng là loại ít đường, ngay cả cơm cũng không dám ăn nhiều carbohydrate, sợ bị mập.
Nhưng mà Kiều Tô Kỳ của hiện tại sẽ không bao giờ nghĩ như vậy, trải qua những ngày tháng cực khổ, cô mới hiểu được ‘có thể ăn là phúc’, ‘mập mạp trắng trẻo’ trong mắt thế hệ trước là mong ước tốt đẹp cỡ nào.
Cả đời này, cô không những muốn ăn, mà còn phải ăn thật tốt, ăn thật ngon!
Bà chủ thấy thái độ thật sự kiên định của cô, lúc này mới thỏa hiệp, giương giọng hô to vào phía trong bếp: “Một chén mì Dương Xuân cùng một khay bánh bao nhân nước.”
Tốc độ làm cơm rất nhanh, không quá mấy phút mì và bánh bao nhân nước đã được bưng lên đồng loạt.
Kiều Tô Kỳ nhìn tô mì lớn trước mắt, trong mắt không kiềm chế được kinh ngạc.
Giá cả này nếu ở quán ăn khác, phỏng chừng chỉ có ba bốn lượng mì, mì Dương Xuân của cửa hàng này ít nhất cũng phải năm sáu lượng. Ngay cả chén dùng cũng là dùng những cái chén lớn của phương bắc, lớn hơn một phần so với chén của những cửa hàng khác.
Trách không được bà chủ nói có khả năng cô không ăn hết.
Mì Dương Xuân vẫn còn tản ra nhiệt khí nóng hổi, cô cầm chiếc đũa quấy quấy, nóng đến nỗi khó có thể bỏ vào miệng, đành phải hướng chiếc đũa về phía khay bánh bao nhân nước.
Bánh bao nhân nước làm tinh tế hơn nhiều so với tô mì Dương Xuân lớn, một cái cũng chỉ bằng nửa lòng bàn tay.
Cô cắn một miếng, nước sốt tươi ngon độ ấm thích hợp tức khắc chảy vào trong miệng, nhân bên trong cũng thấm đẫm nước canh, vào miệng sảng khoái, vừa ngon vừa mới mẻ.
Ánh mắt Kiều Tô Kỳ sáng lên, thành thạo đem toàn bộ bánh bao nhân nước nhét vào trong miệng, hạnh phúc nheo nheo đôi mắt.
Trước mắt không bàn về hương vị của mì Dương Xuân như thế nào, chỉ riêng hương vị của bánh bao nhân nước đã đủ để làm cửa hàng này ở trên toàn bộ đường phố đứng sừng sững không ngã, khó trách lúc Kiều Tô Kỳ mới tiến vào còn nhìn đến không ít khách hàng đang dùng cơm, sinh ý rất thịnh vượng.
Một khay năm cái bánh bao nhân nước rất nhanh đã vào dạ dày của Kiều Tô Kỳ, vẻ mặt cô sung sướиɠ mà nếm thử mì Dương Xuân đã không còn nóng ở bên cạnh, hương vị cũng không tầm thường, mỹ vị mười phần.