Kiều Tô Kỳ đi theo con đường tới khu vực số một, nơi được người dân địa phương gọi là thiên đường ẩm thực của thành phố Nam Xuyên.
Ở chỗ này, dù là món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, hay đồ ăn Đông Bắc, đồ ăn Tô Châu, kể cả đồ ăn nước ngoài, chỉ có mọi người không nghĩ ra được, chứ không có loại đồ ăn nào mà ở đây không bán.
Cô di chuyển một vòng, quanh mũi tràn ngập hương khí của các loại đồ ăn, hấp dẫn làm cho ngón tay của cô nhúc nhích, hận không thể đem toàn bộ khu mỹ thực của thị trường thương phẩm dọn vào trong kho hàng.
Trải qua thiên tai không ngày nào được chắc bụng, cuộc sống gian khổ đến nỗi phải gặm vỏ cây mà sống, đối với Kiều Tô Kỳ mà nói, không có chuyện gì càng quan trọng hơn có thể ăn cơm no.
“Còn cần phải tích trữ thêm một ít đồ ăn chín mới được, hơn nữa phải tích trữ số lượng lớn…” Kiều Tô Kỳ không biết nấu cơm, bây giờ mới bắt đầu học tất nhiên sẽ không kịp, thức ăn chín hiển nhiên là sự lựa chọn càng tốt.
Cái bụng lại khó chịu kêu to vài tiếng, đánh thức suy nghĩ đang trầm mê vào việc tích trữ đồ ăn của cô.
Cô sờ sờ bụng, hít sâu một hơi, tự nói lẩm bẩm: “Đợi lát nữa lại thu gom cũng còn kịp, ăn cơm trước đã.”
Kiều Tô Kỳ gọi một phần nước vịt muối, một phần khoai tây xào chua cay, một chén canh gà mái già và một chén cơm tẻ. Ba phút sau, đồ ăn đã được nhân viên phục vụ bưng lên.
Nhìn mỹ thực trên bàn sắc hương vị đều đầy đủ cả, Kiều Tô Kỳ cầm lấy chiếc đũa lập tức hành động, cơm tẻ mỗi hạt đều mềm mại thơm ngọt rõ ràng, chất thịt non mềm của thịt vịt muối, mỹ vị thơm ngon, khoai tây xào chua cay cùng canh gà cũng có đặc sắc của mỗi loại, ăn ngon đến mức làm cho Kiều Tô Kỳ hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Cô gió cuốn mây bay ăn hết tất cả đồ ăn trên bàn, ngay cả một hạt cơm cũng không dư lại, lúc này mới thỏa mãn mà vuốt ve cái bụng của mình, vẽ mặt hạnh phúc.
Bên cạnh có không ít thực khách thấy dáng vẻ này của cô, một bên trêu chọc: “Cô gái nhỏ nhắn dễ thương như vậy, sao lúc ăn cơm lại giống như quỷ chết đói đầu thai”, một bên cảm thán bộ dáng ăn cơm của cô mới thật sự là ăn cơm, cũng nhịn không được gọi những món ăn giống vậy, muốn nếm thử những món ăn này xem ngon đến cỡ nào.
Kiều Tô Kỳ không để ý đến ánh mắt của người khác chút nào, lại gọi thêm ba phần những món ăn trên thực đơn: Sườn heo chua ngọt, thịt heo xé hương cá, gà hầm nấm, thịt kho tàu, gà hầm ớt, cá hầm cải chua, đậu hũ Ma Bà, v.v.
Sau đó yêu cầu người phục vụ đóng gói tất cả các món ăn vào hộp đồ ăn làm bằng nhôm có khả năng giữ nhiệt tốt, cho vào thùng đóng gói cỡ lớn nhất và gửi đến kho hàng.
Cô còn muốn đi mua những thức ăn chín khác, Kiều Tô Kỳ nhìn thoáng qua di động theo thói quen, hai đồ ăn một canh một cơm, cô chỉ tốn không đến 10 phút thời gian đã ăn xong.
Kiều Tô Kỳ có chút buồn rầu vuốt ve cái dạ dày căng no, trong lòng âm thầm hạ quyết định, nhất định phải sửa lại thói quen ẩm thực bất lương này.