Cho dù có thật sự xảy ra, thị trường thương phẩm sẽ tự mình bồi thường, sẽ không làm tổn thất quyền lợi của khách hàng.
Đồng thời, trong mỗi kho hàng đều trang bị thiết bị theo dõi, còn có nhân viên công tác ở trước cửa kho hàng trông coi và kiểm kê hàng hóa, mãi đến khi khách hàng đến xác nhận hàng hóa mới thôi.
“Không cần.”
Cô tin tưởng một thị trường lớn như thị trường thương phẩm sẽ không làm ra việc tổn hại thanh danh của mình.
Các thành thị lớn lớn bé bé của Kinh Quốc nhiều không đếm xuể, các loại thị trường bán sỉ nhiều như lông tơ, thị trường thương phẩm ở thành phố Nam Xuyên có thể trở nên nổi bật trong các loại thị trường đông đảo, ngoại trừ chủng loại hàng hóa đa dạng, thái độ phục vụ tốt bên ngoài, quan trọng hơn chính là thành tín.
Nếu ngay cả thành tín cũng không có, chỉ sợ thị trường thương phẩm đã đóng cửa từ sớm.
“Kiều tiểu thư, cô tính toán muốn dời tất cả hàng hóa ra bên ngoài ngay bây giờ sao?” Nhân viên công tác khó xử mà nhìn mấy chục cái thùng bên ngoài kho hàng, kho hàng đã bị chứa đầy, những thùng hàng này thật sự không có chỗ để.
Kiều Tô Kỳ trầm ngâm một lúc lâu hỏi: “Hiện tại chỉ tiêu mua sắm của tôi đã đạt đến mức độ có thể đồng thời sử dụng nhiều kho hàng một lúc chưa?”
Tuy nói chi phí thuê thêm một kho hàng ngắn hạn cũng không đắt, nhưng có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, thói quen này đã khác sâu vào DNA của Kiều Tô Kỳ.
Nhân viên công tác nhìn thoáng qua giấy tờ của cô, nở nụ cười đáp lại: “Lấy chỉ tiêu mua sắm hiện tại của cô, có thể xin quyền sử dụng ba kho hàng nữa. Hiện tại cô yêu cầu sử dụng sao? Tôi có thể làm đơn xin giúp cô.”
“Đã làm phiền.”
Nửa phút sau, nhân viên công tác nói: “Tôi đã xin quyền sử dụng ba kho hàng số 1212, 1213, 1214 cho cô rồi, thời gian sử dụng là năm giờ, cô vẫn có thể sử dụng thẻ điện tử của kho hàng 1211 để mở ba kho hàng này.”
“Mấy thứ này tôi sẽ chuyển đến kho hàng số 1212 giúp cô.” Nhân viên công tác chỉ chỉ mấy cái thùng hàng, lại nói: “Sau khi Kiều tiểu thư chuyển dời hàng hóa đi, chỉ cần ấn nút ‘rời khỏi" trên cửa điện tử, quyền sử dụng của bốn kho hàng này sẽ chuyển về cho thị trường thương phẩm. Nếu sau năm giờ cô vẫn chưa thỏa mãn yêu cầu mua sắm thêm hàng hóa, cô có thể thuê kho hàng dài hạn khác, hoặc là nạp phí bổ sung.”
Kiều Tô Kỳ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô cũng không nán lại chỗ này lâu lắm, lại nhanh chóng đi thang máy trở về khu mua sắm, tiếp tục sự nghiệp mua sắm hàng hóa.
“Chúc cô mua sắm vui sướиɠ.” Nhân viên công tác nhìn cô rời đi, lại nhìn bốn cái kho hàng song song giống nhau, theo bản năng lẩm bẩm: “Cũng không biết mua nhiều như vậy để làm gì, chẳng lẽ muốn mở siêu thị bách hóa sao?”