Tò mò là tò mò, nhưng nhân viên công tác đã làm việc ở thị trường thương phẩm nhiều năm, cũng gặp vô số khách hàng, không nói ngàn người, thậm chí còn có vạn người, mua hàng hóa thành kho thành kho giống như Kiều Tô Kỳ, đa số đều là tới nhập hàng để mở cửa hàng gây dựng sự nghiệp.
Cho nên anh ấy thấp giọng lẩm bẩm một câu, đã đem một chút nghi vấn trong lòng ném ra sau đầu, toàn thân đầu nhập vào trong công tác.
Kiều Tô Kỳ chuyển động ở thị trường thương phẩm nửa ngày, vẫn phải hỏi nhân viên hướng dẫn mua sắm mới tìm được nơi bán thiết bị điều hòa.
Quạt hơi nước, quạt điện, quạt cầm tay, quạt nhỏ, quạt lớn, quạt đeo cổ mỗi loại đều mua 10 cái.
10 cái mũ quạt làm lạnh bằng năng lượng mặt trời và quần áo điều hòa không khí bằng năng lượng mặt trời.
Máy làm đá gia dụng, quạt điều hòa, máy tạo độ ẩm, máy làm mát không khí, máy điều hòa không khí mini loại có dòng chảy áp súc đặc biệt, mỗi loại mua 5 cái.
Cuối cùng còn mua khăn ướt làm mát loại 24 gói một thùng, phun sương hạ nhiệt độ loại 24 bình một thùng, miếng dán giải nhiệt loại 50 miếng một thùng, mỗi loại mua 10 thùng.
Lúc này là giữa tháng chín, cuối thu là thời điểm nắng gắt nhất, nhiệt độ cao hơn nhiều so với bình thường. Các loại thiết bị làm lạnh cũng nước lên thuyền lên, giá cả đắt hơn những thiết bị khác không ít.
Kiều Tô Kỳ đi dạo cả ngày, trước mắt tiêu phí đại bộ tiền vào hạng mục này nhiều nhất.
Cô nhìn trên tài khoản nháy mắt đã thiếu đi vài vạn, trong lòng ngược lại hiện lên một cổ thỏa mãn khác thường.
Nghĩ đến đời trước bởi vì nhiệt độ cực nóng, các địa phương trên cả nước đều bị cắt điện, không có điều hòa, cô nằm ở trên chiếu không nhúc nhích cũng sắp bị phơi thành cá khô.
Cái loại nhiệt độ cực đoan này, đời này cô không muốn lại trải qua một lần nữa.
Có mấy thứ này, ngày tháng sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Kiều Tô Kỳ nhẹ nhàng thở ra.
“Ục ục ~”
Là bụng cô đang kháng nghị, cô bị bác cả lừa gạt ra ngoài từ sáng sớm, gọi một bàn đồ ăn thịnh soạn nhưng cô một miếng cũng không ăn được.
Sau khi cô trọng sinh vẫn luôn bận bịu việc tích trữ hàng hóa, từ lúc mặt trời lên cao tới chính ngọ đến bây giờ màn đêm đã buông xuống, đã gần một ngày rồi, cô vẫn chưa uống giọt nước nào, đã sớm đói bụng đến trước ngực sau lưng dán vào nhau.
Nếu không phải tín ngưỡng tích trữ hàng hóa chống đỡ, cô đã không kiên trì nổi từ sớm.
Kiều Tô Kỳ thở hổn hển một hơi, cơm phải ăn từng miếng từng miếng, đường cũng phải đi từng bước từng bước, muốn tích trữ được sở hữu hàng hóa trong một ngày ngắn ngủi không khác gì mơ mộng hão huyền, tiến độ bây giờ của cô đã là không tồi.
Việc hiện tại cô phải làm là nghỉ ngơi trong chốc lát, nếu không thiên tai còn chưa kịp tới, cô đã chết đói trước.