Chương 8: Mưa như thác đổ 4

Diệp Phù gật đầu, về nhà lấy thuốc cho cô ấy.

Buổi chiều, Khâu Lan gửi tin nhắn cho Diệp Phù, bà nội đã hạ sốt, Nhân Nhân ở phòng bên cạnh cũng chuyển biến tốt đẹp, đây thật sự là một tin tức tốt.

Một tin tức tốt khác là, có tiểu đội cứu viện lái ca nô có gắn loa phóng thanh vào các con đường, ngõ hẻm và bắt đầu la hét, ngoài việc xoa dịu cư dân, họ còn kêu gọi các tầng thấp di chuyển đến nơi trú ẩn khẩn cấp càng sớm càng tốt.

Đặc biệt là người tàn tật và người già, sau khi đăng ký thì có nhân viên cứu hộ lái ca nô và xuồng cao su tới đón, đương nhiên, cũng có những người già cứng đầu không muốn sơ tán, nhưng tình thế cấp bách, họ phải chấp hành mệnh lệnh, ai cũng không có thời gian nuông chiều tật xấu của bạn.

Thi thể trôi nổi ở tầng dưới được lực lượng cứu hộ vớt lên, đèn đường kêu tít tít, bóng đèn phát ra tia lửa nhưng bị cơn mưa lớn dập tắt ngay lập tức.

Lần này, Lâu Huệ ở phòng 202 mang theo hai đứa nhỏ đi lên đập cửa, trước giả bộ đáng thương, sau đó giảng đạo đức, sau khi thất bại, cô ta khóc lớn ở cửa, Diệp Phù nhìn hai đứa nhỏ bị cô ta lôi kéo ở trong tay khóc rống, trong lòng bùng lên lửa giận, hận không thể đá người đàn bà chanh chua này từ cửa thang xuống lầu.

"Diệp Phù, cháu coi như thương Tiểu Khải và Tiểu Nhã, chúng nó mới mười tuổi, cháu nhẫn tâm để cho bọn họ chịu loại tội này sao?"

"Dì Lâu, Tiểu Khải và Tiểu Nhã là con của dì và chú Trương, không phải của cháu, dì ở chỗ cháu khóc lóc cũng vô dụng, còn không bằng mau thu dọn đồ đạc đi chỗ tránh nạn đi."

"Nơi đó ai cũng có, Tiểu Khải và Tiểu Nhã không thể thích ứng, Diệp Phù, tôi cho cháu tiền, ba ngàn đủ không?”

"Xin lỗi, không được."

"Sao cô không có chút đồng cảm nào vậy?"

Diệp Phù cười nhạo, đồng cảm là cái gì, có thể ăn sao?

"Mẹ, con muốn đi vào, con lạnh quá, đói quá." Trương Khải xông tới muốn đẩy Diệp Phù, bị cô nghiêng người tránh ra, tiểu mập mạp theo quán tính ngã xuống đất, thoáng chốc khóc lớn, trong miệng còn toát ra một chuỗi lời mắng chửi người, Diệp Phù sờ sờ dao găm trong tay áo, híp mắt nhìn cậu bé kia.

"Diệp Phù, cô làm gì đẩy con tôi, cô còn là người sao?"

"Mẹ, cô ta đẩy con, mẹ mau đánh cô ta báo thù cho con, đánh chết cô ta, chúng ta có thể ở nơi này."

Diệp Phù nghe nói như thế, nâng Trương Khải lên, Lâu Huệ tái mặt vì sợ hãi và kinh ngạc nhìn Diệp Phù.

"Diệp Phù, cô buông con tôi ra, cô muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô, đừng làm tổn thương nó, nếu không tôi sẽ không tha cho cô."

"Bà còn mắng một câu nữa, tôi sẽ ném nó từ nơi này xuống."

Diệp Phù nhìn đầu cầu thang nói.

"Mày dám?" Lâu Tuệ xông tới cướp người, bị Diệp Phù đá một cước vào đầu gối.

"Cút hay không cút?"

"Diệp Phù, mày vô pháp vô thiên?"

"Chẳng qua là thay trời hành đạo mà thôi, có cút hay không?"

"Tôi cút, tôi lập tức cút, trả con trai lại cho tôi."

Diệp Phù ném Trương Khải xuống đất, Lâu Tuệ ôm lấy con trai bỏ chạy.

Tiểu Nhã bị lãng quên nhát gan nhìn Diệp Phù, phát hiện Diệp Phù mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô bé, cũng chạy xuống lầu.

Hai giờ sau, một nhà bốn người Lâu Huệ theo nhân viên cứu hộ rời khỏi tòa nhà D.

Mực nước đã dâng lên tầng hai, có đủ loại rác thải trôi nổi trong dòng nước đυ.c ngầu, xác động vật chết rất nhiều, chúng phồng lên như bóng bay, nước bẩn từ đường thủy chảy ngược, người trong khu dân cư trực tiếp ném rác sinh hoạt và phân cùng nướ© ŧıểυ vào trong nước, chỉ cần mở cửa đi tới hành lang, là có thể ngửi được mùi hôi thối.

Vào buổi tối, Khâu Lan gửi tin nhắn cho Diệp Phù, hỏi cô có muốn cùng nhau ra ngoài mua đồ vào ngày mai không, Diệp Phù không muốn ra ngoài, nhưng thời gian dài cô không ra khỏi cửa, giải thích việc ăn uống như thế nào? Cho mọi người biết rằng cô không thiếu thức ăn cũng có thể gây ra những rắc rối không cần thiết.

Coi như ngày mai cô không ra khỏi cửa, sau này cũng phải đi ra ngoài, không bằng thừa dịp lần này, quang minh chính đại lấy một chiếc ca nô trở về.

Diệp Phù vừa mới trả lời cô ấy muốn ra ngoài, Khâu Lan lập tức nói với cô hàng xóm ở lầu tám có ca nô mua quyền sử dụng ba giờ, ba giờ ba nghìn tệ, Diệp Phù liếc nhìn tiền gửi ngân hàng trong điện thoại di động, chuyển cho cô ấy một ngàn rưỡi, Khâu Lan cũng không hề tỏ ra giả vờ, sảng khoái nhận chuyển khoản.

Rất nhiều người trong nhóm đang mượn đồ sạc điện, có máy phát điện ở nhà bắt đầu kinh doanh, mỗi lần sạc là 100 tệ, tuy bị nghi là nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhưng người mua điện vẫn rất nhiều.

Diệp Phùkhông định lấy máy phát điện ra và sử dụng ngay bây giờ, mặc dù nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng sau trận mưa lớn, nhưng có thể chịu đựng, thân thể con người cần chậm rãi thích ứng hoàn cảnh, chỉ cần tăng miễn dịch, tỷ lệ sinh bệnh mới có thể giảm bớt.

Uống một chén canh gừng nóng hổi, Diệp Phù mặc áo ấm chui vào trong chăn che kín, đêm nay cô không mất ngủ, ngủ một giấc thẳng đến sáu giờ sáng hôm sau, sau khi thức dậy rửa mặt, Diệp Phù cầm hai miếng dán baby dán vào quần áo giữ nhiệt, mặc một chiếc áo khoác dày có đệm, sau đó mặc áo mưa và giày đi mưa, quấn chặt người rồi đi xuống lầu gõ cửa nhà Khâu Lan.

Khâu Lan cũng đã sửa soạn xong, hai người lên lầu tám lấy ca nô, một trước một sau khiêng xuống lầu, thấy nước đọng tràn lên đầu cầu thang lầu hai, Khâu Lan "nôn" một cái, mùi quá mạnh, hơn nữa gió lạnh thấu xương, Diệp Phù đặt ca nô lên mặt nước, để Khâu Lan ngồi lên trước.

Hai người lái ca nô vừa rời đi mấy mét, lầu hai xuất hiện vài người, không ngừng gọi tên Khâu Lan và Diệp Phù, Khâu Lan hỏi Diệp Phù có mang theo bọn họ hay không, Diệp Phù híp mắt nhìn lại sáu người kia.

"Tự quyết định đi, chúng ta chỉ mua ba giờ, chẳng những phải bảo đảm thuyền nguyên vẹn, còn phải trở về đúng giờ."

Khâu Lan cũng rất rối rắm, nhưng những người đó đều là hàng xóm trong tòa nhà, từ chối bọn họ thật sự rất khó.

"Hơn nữa, bọn họ chỉ có tám người, bọn họ có thể ngồi xuống, tiện thể dẫn bọn họ đến đó, chờ mua thuyền ca nô, để cho bọn họ tự mình trở về."

Diệp Phù nhướng mày, có lẽ là sống lại một đời, cô đã không có sự đồng cảm.

Cô không phải người tốt, không có nghĩa là trên đời này sẽ không có người tốt, cô cũng sẽ không ngăn cản người khác làm người tốt.

Quay đầu trở lại đầu cầu thang, sáu người kia đi lên ngồi xuống, ca nô lập tức chật chội, bọn họ không ngừng than phiền về thời tiết quỷ quái chết tiệt này, Diệp Phù ở phía trước khởi động máy.

"Chúng ta cũng phải mua ca nô, loại bơm hơi này hẳn là không đắt, nhưng hiện tại giá cả đã tăng mạnh, trước đây mua nó là mấy nghìn tệ, hiện tại có thể mua mấy chục vạn."

"Chúng ta có thể mượn dùng, mua một cái rất đắt, mưa to ngừng nước sẽ rút, nó không đáng để mua."

"Không có ai cho chúng ta mượn hết lần này đến lần khác, vì vậy đừng tiếp tục cố gắng lợi dụng."

Sau đó bắt đầu tranh chấp, Khâu Lan chen đến bên cạnh Diệp Phù, sâu kín thở dài.

"Tiểu Diệp, em nói xem khi nào thì mưa to mới ngừng?"

Diệp Phù nhìn cô ấy một cái, Khâu Lan nhún vai mỉm cười: "Lúc nào cũng cảm thấy trong lòng rất hoảng loạn, may mà bà nội không sao, Diệp Phù, cám ơn em."

"Không có gì, tuy rằng chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn phải chú ý một chút." Đang nói chuyện, ca nô đã rời khỏi tiểu khu.