Chương 5: Mưa như thác đổ 1

Không biết tại sao, càng đến những ngày cuối, tâm trạng của Diệp Phù lại trở nên bình tĩnh hơn.

Không kích động, không sợ hãi, không căng thẳng, không phấn khích, không buồn bã.

Ngày 1 tháng 4, ngày tận thế do thiên tai ập xuống.

Diệp Phù tắt điện thoại nằm trên giường, cô khóa trái tất cả các cửa sổ, quyết định không tham gia lần "điên cuồng" này nữa.

Tám giờ sáng hôm sau, mặt trời không mọc, bầu trời đỏ rực, mọi người bước ra khỏi nhà bắt đầu một ngày làm việc và sinh hoạt mới.

Đúng lúc đó, mưa như trút nước và những viên đá cuội to bằng nắm đấm từ trên trời rơi xuống, mây đen bao phủ đỉnh đầu, gió lớn nổi lên, sấm chớp vang trời, bầu trời như bị xé toạc một lỗ, tiếng kêu thét và tiếng rêи ɾỉ vang vọng giữa trời đất.

Mười hai giờ trưa, Diệp Phù thức dậy, cô không kéo rèm cửa, mà sau khi rửa mặt đơn giản thì đi vào bếp tiếp tục nấu ăn.

Cô không biết thế giới bên ngoài đã trở thành cái dạng gì, cô không muốn biết, cũng không dám biết.

Căn nhà ba phòng một bếp trở nên trống trải, ở phòng khách chỉ còn lại một chiếc ghế sofa và một chiếc bàn trà thấp.

Diệp Phù đặt một bức ảnh gia đình nửa inch vào trong đồng hồ đeo tay và đeo lên cổ, cô thu dọn tất cả những thứ khác.

Phòng ngủ của cô, chỉ còn lại một chiếc giường, chỉ có nhà bếp là không có gì thay đổi.

Đầu cầu thang thường xuyên truyền đến vài tiếng bước chân đi lại, Diệp Phù còn nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh mẽ của người hàng xóm.

Buổi chiều, Diệp Phù kéo rèm cửa ra một chút, khi nhìn thấy những chiếc xe đi ra đi vào trong tiểu khu và những người chạy về nhà trong tình trạng lấm lem, ánh mắt Diệp Phù hơi trầm xuống, sau đó kéo rèm cửa sổ lại.

Mở điện thoại ra, mọi người đều đang bàn tán về trận mưa lớn "đặc biệt" trăm năm có một, không ít người bắt đầu phàn nàn, có người đang mắng chửi, có người đang hả hê.

Chúng sinh muôn hình vạn trạng, trong lòng Diệp Phù không chút gợn sóng.

Diệp Phù tiếp tục lướt xuống, thấy thời gian bắt đầu mưa bão là sau 8 giờ sáng, Diệp Phù biết, quỹ đạo thiên tai không thay đổi, nhưng thời gian đã thay đổi.

Cô nhớ lại kiếp trước, mưa bão bắt đầu từ 5 giờ sáng, hơn nữa không có mưa đá, bắt đầu lúc 5 giờ sáng ngày 1 tháng 4, kết thúc lúc 5 giờ sáng ngày 1 tháng 6.

Có người nhớ đến bài báo 【 Cảnh báo 】, bèn đăng câu hỏi lên mạng, nếu mưa bão đã đến, vậy thiên tai sẽ kéo dài bao lâu?

Đây đối với Diệp Phù mà nói cũng là một câu hỏi chưa biết, không có lời giải.

Tất cả các đường thoát nước trong nhà đều bị xi măng chặn lại, Diệp Phù trở lại bếp, tiếp tục nấu ăn.

Do mưa lớn toàn cầu, cứu hộ sẽ đến hay không, khi nào thì đến? Vật tư cứu hộ sẽ được phát hay không, khi nào thì phát? Tất cả đều là ẩn số.

Vào thời điểm này, trật tự thế giới vẫn ổn định, điện nước cung cấp bình thường, mọi người ngoài phàn nàn, vẫn chưa nảy sinh suy nghĩ đáng sợ hơn.

Vào buổi tối, nước đọng ở tầng dưới bắt đầu dâng cao, trên mạng xuất hiện rất nhiều bài đăng cầu cứu, nhưng sau đó là hàng loạt bài đăng tràn ngập, bài đăng cầu cứu vừa rồi, trong nháy mắt bị nhấn chìm.

Diệp Phù nghe thấy tiếng thét và cầu cứu ở tầng dưới, cô đoán có người bị điện giật, nhưng cô không ra ngoài.

Sáng ngày thứ ba, cuối cùng mưa đá đã hết, nhưng điều này cũng có nghĩa là sắp tới sẽ mất nước và điện.

Diệp Phù mừng vì thùng nước đã được đổ đầy, quả nhiên, buổi chiều sau khi mất nước mất điện, tín hiệu điện thoại bắt đầu yếu đi, ngay lúc này, một quản lý khu dân cư đã kéo cô vào một nhóm.

Thấy tên nhóm là 【Tiểu khu Hạnh Phúc hỗ trợ nhóm 3】, Diệp Phù nhướng mày, nhưng không rời nhóm.

Trong nhóm tổng cộng có 305 người, mọi người vẫn đang liên tục thêm người vào.

Khu nhà của Diệp Phù là tòa nhà D.

A302: Trời ơi, cảnh báo đó đã thành hiện thực rồi, phải làm sao? Trên đó khi nào sẽ cử người đến cứu chúng ta? Tôi ở tầng ba, thật đáng sợ, nước đã sắp ngập tầng một rồi, hơn nữa vừa rồi mất nước mất điện, thật sụp đổ.

C505: Bạn có xem tin tức được đẩy lên điện thoại không? Đây là trận mưa lớn toàn cầu, không chỉ riêng ở Lan Thành, cứu hộ? Tôi đoán là phải đợi một lúc rồi.

F601: Các bạn đã dự trữ bao nhiêu vật tư? Nhà tôi chỉ còn hai củ cải nữa.

A204: Cầu xin người tốt bụng cho ở nhờ, trả tiền hậu hĩnh.

F601: Còn không bằng ra ngoài bây giờ đặt một khách sạn cao tầng, còn bao ăn.



Nhóm chat đột nhiên im lặng, Diệp Phù nhìn một lúc, sau đó tắt thông báo nhóm.

Bỗng nhiên, tín hiệu điện thoại mất, nhóm chat không còn tin nhắn nào nữa. Sau nửa tiếng, Diệp Phù nghe thấy tiếng động ở tầng dưới. Cô nhìn ra ngoài thấy hai người đàn ông trung niên mặc áo mưa và áo phao đang chèo thuyền kayak đi ra ngoài.

Hai giờ chiều, tín hiệu điện thoại được khôi phục. Nhóm chat lại bắt đầu thảo luận vì có người lập đội đi ra ngoài tìm vật tư.

C702: Làm sao đây? Chồng tôi vẫn chưa về, đã năm tiếng đồng hồ rồi.

A203: Vừa rồi là chồng bạn đi ra ngoài à? Mưa lớn thế này đi ra ngoài làm gì?

C702: Nhà có con nhỏ, sữa bột và tã lót đều hết rồi.

C701: Chồng tôi cũng đi cùng, nhà có người già ốm, đi bệnh viện lấy thuốc.

B404: Các bạn có thuyền kayak, giỏi thật đấy.

C702: Lần trước mua để đi cắm trại.

C401: Tôi vừa mở cửa ra xem, mực nước lại dâng cao hơn rồi, và mưa có vẻ như to hơn, các bạn nói, họ có thể...

C701: Tiền Hồng, cô nói gì vậy, cô dám nguyền rủa chồng tôi?

C401: Tiền Hồng gửi một biểu tượng cảm xúc láo xược, C702 nhanh chóng đáp trả, cả hai ngươi một lời ta một câu, không ai nhường ai, cho đến khi quản trị viên nhóm xuất hiện để ngăn chặn cuộc chiến mới tạm dừng.

Do thông báo này, nhóm lại rơi vào im lặng kỳ lạ, có người cố gắng an ủi vài câu để xoa dịu bầu không khí, nhưng không ai dám ra ngoài giúp đỡ tìm kiếm.

May mắn, khoảng 3:30 chiều, cả hai không chỉ trở về mà còn mang theo rất nhiều vật tư. Nhìn thấy hai người bình an trở về, cuộc trò chuyện trong nhóm trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn nhiều.

Tòa nhà C có thuyền kayak, mọi người bắt đầu khen ngợi, để lần sau ra ngoài cũng có thể mượn dùng.

Năm giờ chiều, Diệp Phù mơ hồ nghe được ban công nhà chủ nhiệm Trần bên cạnh truyền đến tiếng khóc và tiếng chửi rủa của phụ nữ, Diệp Phù suy đoán, hẳn là ban công ngập nước, sau đó ngập đến nhà.

Mưa lớn kèm theo gió mạnh và sấm sét, góc tầng cao nhất của tòa nhà gia đình phía trước bị sét đánh vỡ một mảng lớn. Cây xanh trong tiểu khu bị gió lớn bật gốc rồi cuốn lên không trung.

Trên điện thoại không ngừng hiện lên cảnh báo mưa đá, cảnh báo thời tiết nguy hiểm, cảnh báo sấm sét, cảnh báo lốc xoáy, cảnh báo sự thay đổi nhiệt độ đột ngột,......

Trong tiểu khu có một số hộ gia đình có quá nhiều người, lương thực dự trữ lại không đủ, cứu viện vẫn chưa đến, mực nước ngày càng dâng cao, nỗi sợ hãi và lo lắng bắt đầu không thể kiểm soát.

Buổi tối, Diệp Phù đang nằm trên giường thì đột nhiên có vài tin nhắn nhảy ra trong nhóm.

Tòa nhà E có người bị sét đánh trên ban công, chết ngay tại chỗ, xe cứu thương và xe cảnh sát đã không thể liên lạc được, người chết chỉ có thể để ở nhà.

Tòa nhà G có hơn mười người cao tuổi sống độc thân, độ tuổi trung bình trên bảy mươi.

Vào ban đêm, tín hiệu đã trở nên chập chờn, Diệp Phù nhìn thấy nhiệt độ xuống dưới tám độ, thêm một chiếc chăn bông dày, cầm điện thoại xem tin tức một lúc lâu, trong lúc mơ màng ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, sấm sét đã dừng lại, người ra ngoài trong tiểu khu ngày càng đông, dựa vào thuyền kayak và áo phao mượn từ tòa nhà C, không ít người đi theo đội đi mua vật tư, Diệp Phù nhìn tin nhắn trong nhóm biết được, mọi người chủ yếu đi mua kính cường lực để che ban công, xi măng để chặn cống nước.

Tối qua, nước tích tụ đã chảy ngược từ cống nước, mỗi hộ đều bị ngập.