Chương 47: Nhiệt độ cao, tìm kiếm vật tư 2

Sau khi về đến nhà, Diệp Phù lấy ra hai cái két sắt, cô không biết gì về bẻ mã nên chỉ có thể dùng các dụng cụ như cờ lê và tuốc nơ vít để cạy hai chiếc két.

Nửa giờ sau, Diệp Phù nhìn hai cái rương đã mở ra, tâm tình không thể nói nên lời, cho nên, người có tiền đều thích giấu vàng thỏi ở nhà sao?

Diệp Phù cầm lấy một thỏi vàng, trên đó có khắc số hiệu và chữ in của một ngân hàng nào đó.

Thưởng thức trong chốc lát, Diệp Phù liền đem hai cái két sắt đều thu vào không gian, nói thật là so với những gì cô tưởng tượng có chút khác biệt, két sắt của công ty dược phẩm, cô nghĩ mình có thể lấy súng, đạn hoặc một số loại thuốc đặc biệt.

Không ngờ, hai két sắt bên trong lại trùng hợp như vậy, đều là vàng thỏi, Diệp Phù mặc dù rất thích, nhưng cũng không biết có cơ hội sử dụng hay không.

Quên đi, cất đi, chờ cô chết còn có thể làm tang vật.

Nhiệt độ không khí liên tục tăng lên, nhưng Diệp Phù mỗi ngày đều đi ra ngoài hai ba tiếng, tiểu khu Hạnh Phúc đã tìm không kém nhiều lắm, chỉ có thể đi xa tiểu khu một chút thử thời vận.

Tuy rằng nhiệt độ cao, nhưng người đi ra ngoài tìm vật tư không ít, Diệp Phù thay áo chống nắng rách nát nhất, cầm trong tay một cái bao tải rách nát, nếu là ở thời cổ đại, cô sẽ là bang chủ cái bang của một băng đảng ăn xin.

Phía trước có một bé gái nằm trên mặt đất, có người nhìn thấy vội vàng tiến lên xem xét, cũng có người dời ánh mắt đi.

"Đừng đến đó, đó là một trò lừa đảo."

Cảnh sát Tống xách theo một cái bao tải đi tới, Văn Văn bị anh cõng ở phía sau, anh che một cái ô rách, nhưng không có tác dụng gì, thời tiết quá nóng, Văn Văn có chút mệt mỏi.

"Trẻ con là mồi nhử?"

Cảnh sát Tống gật đầu: "Trước đây tôi ra ngoài tìm đồ, và đã xảy ra chuyện như thế này. Thường có băng đảng đứng sau bọn trẻ con, lừa người vào ngõ rồi bắt cóc. Chuyện gì sẽ xảy ra thì cô cũng đoán được mà không cần tôi nói."

Xem ra lần trước cảnh sát Tống đi ra ngoài tìm vật tư bị thương trở về đã gặp phải loại cạm bẫy này, thật ra đối với Diệp Phù mà nói, cô không dễ bị lừa, cô không có nhiều đồng cảm như vậy, vừa rồi cô căn bản không có ý nghĩ muốn đi qua, nhưng thật ra cảnh sát Tống là loại người tốt mang theo tinh thần chính nghĩa dễ dàng bị lừa cùng bị đạo đức bắt cóc nhất.

Hai người đi tới một khu dân cư cao cấp bên cạnh, nơi này người tìm vật tư cũng không ít, đã có người vì tranh đoạt một gói đậu hũ khô đánh nhau.

"Đi bên cạnh tiểu khu cũ, nơi này người nhiều lắm, chúng ta vào không được."

Cảnh sát Tống đồng ý, Văn Văn ghé vào trên lưng anh, nhìn lén Diệp Phù, sau khi Diệp Phù phát hiện, cô lại thẹn thùng quay đầu.

Diệp Phù đưa tay chạm vào đầu ngón tay cô, Văn Văn nhe

răng cười, lộ ra một hàng răng nhỏ.

Địa hình tương đối cao, nước lũ chỉ dâng đến tầng 5, Diệp Phù và cha con cảnh sát Tống chia làm hai đường, đi đến những tòa nhà khác nhau.

Bởi vì có nhiều người ra ngoài tìm vật tư nhiều hơn nên để đề phòng, Diệp Phù đem một con dao cán ngắn cột ở sau lưng, dùng dao để xua đuổi những người có ác ý, để không ra phiền toái.

Cô vừa bước vào tòa nhà, đã có hai người đi theo sau cô, Diệp Phù không để ý tới bọn họ, cẩn thận tìm kiếm từng tầng một.

Đi tới 701, Diệp Phù đẩy đẩy cửa, phát hiện cửa đã khóa, cô cho rằng nhà này có người sống sót, liền đi sang phòng bên cạnh, lục soát một vòng nhà bên cạnh, đi tới ban công, Diệp Phù nhìn thấy trên ban công 701 bên cạnh có một bộ xương, nghĩ tới điều gì, cô lại quay trở về.

Kỹ thuật mở khóa của Diệp Phù đã vô cùng thuần thục, không đến năm giây đã mở cửa, sau khi đi vào trở tay đóng cửa lại, thi thể rắn trên mặt đất đã thối rữa đến mức chỉ còn lại một đống thịt nát màu đen, bên trong thịt thối, còn có giòi bọ màu trắng đang nhúc nhích, phía trên "ong ong" vây quanh rất nhiều ruồi đỏ.

Ngoại trừ khung xương trên ban công, trong nhà này không phát hiện hài cốt của người khác, thời gian chủ nhân của ngôi nhà này qua đời hẳn là vào thời kỳ mưa to, thùng gạo trong bếp vẫn đầy, khoai tây đã nảy mầm và lớn lên rất cao, các loại rau khác đều hư thối, Diệp Phù còn tìm được hai túi bún ốc và hai nắm bún gạo, trên giá gia vị, còn có mấy túi muối, và một lon ớt khô.

Cô đang cố gắng lục soát vật tư, bên ngoài lại truyền đến một ít tiếng vang, ánh mắt Diệp Phù lạnh xuống, tốc độ trên tay tăng nhanh.

Từ trong nhà này lục soát được rất nhiều vật tư, Diệp Phù trước khi đi, đem trên khung xương ban công chuyển đến phòng ngủ.

Mở cửa ra, nhấc chân đá bay người đàn ông đang nghe lén ở cửa ra ngoài, Diệp Phù nhận ra bọn họ là hai người vừa rồi đi theo phía sau cô lên lầu, cô cầm Đường Đao, đang muốn ra tay, người đàn ông né tránh bên cạnh lấy bao tải và dây thừng trên người xuống, một người khác nhanh chóng đứng dậy lấy dao giấu ở trên người ra ý đồ ngăn chặn Diệp Phù.

Diệp Phù rút ra thanh đường đao ngắn, nhưng không bên nào chủ động tấn công.

“Quả nhiên là nữ.”

Người đàn ông cầm dao hoạt động cổ tay một chút, đột nhiên nhào về phía Diệp Phù, khi hắn nhào tới, Diệp Phù tránh sang một bên, thuận thế đưa Đường Đao vào sau lưng người đàn ông.

“A...” Hắn kêu to lên, Diệp Phù muốn rút Đường Đao ra, ai ngờ, lưỡi đao kẹt trong xương.

Diệp Phù ngửi thấy mùi ôi thiu bất thường từ cả hai người, khuôn mặt méo xệch, miệng nhếch, mắt xếch, cơ thể thường xuyên co giật, sắc mặt có chút bất thường.

Diệp Phù híp mắt, không do dự trực tiếp lấy cung nỏ ra bắn ra, người đàn ông bị cung nỏ bắn trúng ngã trên mặt đất, thân thể run rẩy vài cái liền chết, Diệp Phù lại đem cung nỏ nhắm ngay một người khác, người nọ còn đang khϊếp sợ cung nỏ chợt xuất hiện trong tay Diệp Phù chưa lấy lại tinh thần, đã bị một mũi tên xuyên qua cổ họng.

Hai người có dấu hiệu nhiễm prion và bệnh bò điên, đây là hai loại bệnh có thể xảy ra sau khi ăn cùng loại.

Cơ thể của Diệp Phù đã phun một ít máu, cô cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, tháo chốt nỏ và rời khỏi tòa nhà với một con dao và một cái bao tải.

Trên đường trở về, Diệp Phù cũng đυ.ng phải không ít người, nhìn thấy vết máu trên người cô, đều sợ tới mức chạy nhanh ra xa.

Diệp Phù về đến nhà chuyện đầu tiên, cởϊ áσ chống nắng trên người ném vào thùng rác, dao và nỏ cần khử trùng, chính cô cũng cần lập tức tắm rửa khử trùng.

Rửa mặt xong, mái tóc ngắn của Diệp Phù còn đang nhỏ nước, khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc tinh xảo xinh đẹp, dáng người dưới váy thắt lưng lồi lõm hấp dẫn, lộ ra bắp chân mảnh khảnh thon dài, nhìn mình trong gương, Diệp Phù nghĩ mà sợ thở dài, ra cửa thật sự là nguy cơ khắp nơi.

Nghĩ đến hai người đàn ông vừa rồi, ánh mắt Diệp Phù lạnh xuống.

Prion virus, bệnh bò điên, những căn bệnh nghe đến sẽ lạnh sống lưng này, xuất hiện trước mặt, nghĩ đến vết máu phun trên áo chống nắng, Diệp Phù vội vàng đi tới thùng rác, lấy ra bật lửa, đem quần áo bên trong đốt.

Ngày hôm sau, nhiệt độ đạt tới 48 độ C, nhiệt độ này đã không thể ra khỏi cửa, Diệp Phù nhìn bầu trời trắng đến chói mắt, đem chậu hoa trên ban công chuyển về phòng khách.

Cảnh sát Tống lắp đặt lại cửa phòng hộ dưới lầu, gần đây bọn cướp ra ngoài cướp bóc càng ngày càng nhiều, anh ta chịu đựng nhiệt độ cao tìm các loại vật tư, cho đến khi Văn Văn bị cảm nắng ngã bệnh, anh ta mới không ra ngoài nữa.

Gỗ bị lũ cuốn xuống tầng dưới bỗng bốc cháy ngùn ngụt, hiện tượng này ngày nào cũng xảy ra với vài hộ dân.

Diệp Phù lại mở hình thức ở nhà.

(Hết chương này)