Chương 45: Nhiệt độ cao, rắn phá hoại 9

"Tôi nói, tôi nói, chúng tôi chỉ có tám người, ba phụ nữ và hai đứa trẻ bị bắt, tất cả đều bị nhốt ở tòa nhà E 1102. Tôi đã giải thích hết rồi, anh có thể thả tôi ra không?"

Con dao ngắn cắt ngang cổ, và người đàn ông ngã xuống ngay lập tức.

Cảnh sát Tống lau sạch vết máu trên dao, kéo người đàn ông ra bên ngoài, ném vào một vũng bùn.

"Anh Tống, anh cảm thấy thế nào?" Diệp Phù nhìn anh.

“Diệt thì phải diệt cỏ tận gốc.”

Diệp Phù nhìn về phía tòa nhà E, gật gật đầu: "Hợp ý tôi.”

Hai người đến tòa nhà E, phát hiện không có xác rắn nào được thu dọn, chật vật leo lên tầng mười một, Diệp Phù nhìn căn nhà số 1102, giơ tay vỗ vỗ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng mắng chửi đĩnh đạc, còn có tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ của người phụ nữ, hai người liếc nhau, Diệp Phù làm thủ thế cắt cổ, cảnh sát Tống gật đầu.

Trong nháy mắt cửa mở ra, nỏ trong tay vịn lá liền bắn ra ngoài, một mũi tên xuyên qua cổ họng, người đàn ông trung niên mập mạp thẳng tắp ngã xuống, máu tươi nơi cổ họng tuôn ra, trong miệng phát ra tiếng "rầm rầm rầm rầm" ngắn ngủi, trừng to mắt tắt thở.

Diệp Phù rút nỏ ra, cảnh sát Tống dẫn đầu, hai người thuận thế tiến vào phòng, người đàn ông nằm trên sô pha để trần thân trên, nghe được âm thanh vừa đứng dậy, đã bị cảnh sát Tống cắt cổ, Diệp Phù quét mắt nhìn quanh phòng, hai người phụ nữ bị trói tay chân vẫn còn ở phòng khách, trên người quần áo rách rưới, hai mắt các cô chết lặng, cả người là vết thương, bên cạnh có một cái l*иg chó, bên trong buộc hai đứa trẻ nhìn không ra tuổi tác và giới tính, nhìn thấy nỏ tên trong tay Diệp Phù. Hai người hoảng sợ lui về phía sau.

Trong phòng ngủ, còn có tiếng cười dâʍ đãиɠ của đàn ông và tiếng khóc yếu ớt của phụ nữ, cảnh sát Tống đi nhanh qua đạp cửa, đá bay đàn ông, khi đàn ông còn chưa kịp phản ứng, dao găm đã cắm vào ngực.

Trên mặt đất tất cả đều là rác rưởi, các loại chai nước giải khát cùng túi nhựa đóng gói, ban công chỗ có một cái thùng nhựa, kề sát một chút là có thể ngửi được mùi nướ© ŧıểυ gay mũi, Diệp Phù lấy ra mã tấu đi về phía l*иg chó, bên trong hai đứa nhỏ đã bị dọa đến choáng váng.

"Không phải gϊếŧ các người."

Cầm con dao trong tay, "cạch" một tiếng bẻ gãy sợi dây xích, kéo hai người ra ngoài, cắt đứt dây gai trên người bọn họ, xé băng dính đen trên miệng bọn họ, Diệp Phù sau đó đi đến bên cạnh hai người phụ nữ.

Bọn họ lúc này mới phản ứng được một chút, ngơ ngác nhìn Diệp Phù, Diệp Phù nhìn cổ tay mắt cá chân của bọn họ, dây thừng đã cắm vào da thịt bọn họ, vết thương mưng mủ, sưng đỏ, thật là kinh khủng.

Diệp Phù không nói gì, sau khi cắt đứt dây thừng trên người họ, mạnh mẽ xé tấm vải màn rách nát, và trùm lên người họ.

Cảnh sát Tống xác nhận ba người đều đã chết, liền đi tới trước mặt Diệp Phù, khẽ gật đầu với cô. Anh ta ném ba người đàn ông ra ngoài cửa sổ, mùi máu và mùi hôi thối trong phòng trở nên nhẹ hơn.

Giải quyết xong đám người này, hai người định trở về, Văn Văn ở nhà một mình, cảnh sát Tống rất không yên lòng.

“Có thể đi cùng các người không?”

Người phụ nữ được cảnh sát Tống cứu lắp bắp nhìn anh, nhỏ giọng hỏi, nói là hỏi, không bằng nói là khẩn cầu.

"Bọn họ đều đã chết, các người hiện tại an toàn."

“Anh là cảnh sát.” Người phụ nữ nhìn tay phải cảnh sát Tống, giọng nói rất chắc chắn.

"Tìm cảnh sát ở thế giới này cũng vô dụng, hiện tại tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm."

"Trên tay anh có vết chai cầm súng, chồng tôi cũng là một cảnh sát, không biết anh đã từng gặp anh ấy chưa?" khi cô nhắc tới chồng, đôi mắt tĩnh mịch sáng lên, nhưng rất nhanh trở nên ảm đạm.

"Tên anh ta là gì?"

“Đinh Tuấn.”

Cảnh sát Tống nhìn về phía người phụ nữ, vẻ mặt có chút phức tạp, "Đinh Tuấn là đồng nghiệp của tôi, sau cơn mưa to, tôi chưa từng gặp lại anh ta."

Người phụ nữ cứng ngắc gật đầu, sau đó cúi đầu xuống, không nhìn cảnh sát Tống nữa.

Cảnh sát Tống nhỏ giọng nói một câu "Xin lỗi", liền xoay người rời đi, anh biết nhiệm vụ của mình bây giờ không phải là cứu người khác mà là giữ lời hứa với vợ, bảo vệ tính mạng của con gái mình.

Sau khi Diệp Phù và Tống cảnh sát rời đi, trong phòng rơi vào trầm mặc rất lâu, bọn họ đều tự ngồi xổm trong góc, cho dù dây thừng trên người đã cởi ra, dây thừng tinh thần vẫn trói chặt bọn họ.

Trở về nhà, nhiệt độ mát mẻ trong phòng, làm cho Diệp Phù cả người đều thả lỏng xuống.

Cô lau vết máu trên đầu mũi tên, những hình ảnh hiện lên trong đầu cô đều là chuồng chó nhốt người.

Đêm nay, Diệp Phù lại gặp ác mộng, cô mơ thấy mình bị nhốt trong một cái l*иg chật hẹp, tứ chi bị trói, trên cổ đeo dây thừng, cô lớn tiếng kêu cứu, lúc này, trước mắt xuất hiện mấy người đàn ông cả người đầy máu, bọn họ đi tới trước mặt Diệp Phù, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

"Lần này bắt được cừu hai chân rất tốt, về sau sẽ hầm."

“Không được, nướng ăn ngon nhất.”

“Phải hấp.”

"Nghe nói là cừu hai chân, đương nhiên là muốn làm thịt nướng, ha ha ha ha. . . "

Diệp Phù giật mình tỉnh giấc sờ sờ trán, nhiệt độ nóng bỏng nói cho cô biết, cô bị sốt.

Uống thuốc hạ sốt, Diệp Phù tựa vào giường, bởi vì nhiệt độ cao, cô đã thu dọn toàn bộ đệm chăn đệm.

Sau khi uống thuốc hạ sốt, Diệp Phù ngả người lên giường, vì nhiệt độ quá cao nên cô đã thu dọn hết chăn đệm, chỉ để lại một cái gối và một tấm chiếu, điều hòa vẫn đang bật, cơ thể cô luân phiên nhau nóng và lạnh, thị lực cũng có chút mơ hồ không rõ.

Diệp Phù nghĩ, nếu cô chết như vậy, liệu có kiếp sau không?

Bị ý nghĩ của mình chọc cười, Diệp Phù giơ tay vỗ trán.

Không được suy nghĩ lung tung.

Chỉ có sống mới có tương lai, bóng tối hay ánh sáng, bạn phải sống để nhìn thấy.

Lúc trời sáng, cơn sốt của Diệp Phù đã hạ xuống một ít, cô nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng đi lại, mở cửa phát hiện cảnh sát Tống đang thu thập xương trong khu nhà xác.

“Hãy luôn để họ được yên nghỉ.”

Diệp Phù thấy anh ôm hài cốt ra đặt ở hành lang, Văn Văn giống như chó con một tấc cũng không rời đi theo anh, Diệp Phù trở về phòng đeo khẩu trang và găng tay, cầm cục cồn và bật lửa ra cửa.

Dưới lầu, tất cả hài cốt đặt cùng một chỗ thiêu đốt, thời tiết nóng bức, Văn Văn và Diệp Phù đứng ở chỗ bóng tối hành lang, cảnh sát Tống nghiêm túc nhìn chằm chằm đống lửa.

Vài giờ sau, đống lửa tắt, nhiều người như vậy, kết quả chỉ còn lại xương vụn và tro bụi.

Cảnh sát Tống ở dưới lầu đào một cái hố, đem tro cốt thu vào trong một cái rương hành lý, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong hố.

Lúc Diệp Phù lên lầu đi qua tầng chín, nhìn cửa phòng 902, cô đẩy ra rồi đi vào.

Khưu Lan là một người rất tốt, lương thiện, cố gắng, lạc quan, dũng cảm...... Dùng tất cả những tính từ tốt nhất cho cô ấy cũng không quá đáng.

Diệp Phù đứng ở trong phòng này, tâm tình có chút sa sút, trong phòng Khâu Lan còn có mấy quyển sách sạch sẽ, Diệp Phù lau sạch sẽ cất đi.

Một tờ giấy nhăn nhúm từ khe hở giá sách rơi xuống, Diệp Phù khom lưng nhặt lên, nhìn thấy chữ viết lộn xộn phía trên, ánh mắt cô trầm xuống.

Mẹ con Đỗ Na muốn chiếm lấy 902, chuẩn bị xuống tay với Khâu Lan trước, bị cô ấy phát hiện sau đó trốn vào phòng ngủ, Khâu Lan đem phòng ngủ khóa trái, vốn tưởng rằng có thể tránh thoát một kiếp, không nghĩ tới trong nhà xuất hiện rất nhiều rắn, Khâu Lan biết mình trốn không thoát, sau khi để lại bức thư tuyệt mệnh ngắn ngủi này, cô ấy đã chọn cách tự tử.

“Diệp Phù, nếu em phát hiện ra bức thư này, chị mừng cho sự bình an của em.”

Chị nên nghe lời em, không làm người tốt xấu, chỉ tiếc không có cơ hội sửa chữa sai lầm.

Hãy sống thật tốt nhé em gái.

(Hết chương này)