Chương 41: Nhiệt độ cao, rắn phá hoại 5

Thời tiết nóng bức, thích hợp nhất để ăn một số thức ăn mát mẻ, Diệp Phù lấy ra một túi tinh bột đậu Hà Lan và một túi đậu xanh, một túi gạo Ý Nhân, cô chuẩn bị làm bột lạnh và canh đậu xanh.

Đầu tiên chuẩn bị hai cái bát nhỏ, cho vào mỗi cái một lượng tinh bột và nước thích hợp, pha vào nước tinh bột theo tỷ lệ 1:1, sau đó dùng chiếc bát nhỏ vừa rồi đổ năm bát nước vào nồi rồi đun nóng, đợi nước sắp sôi thì đổ từ từ nước tinh bột đã hòa tan vào, vừa rót vừa khuấy với tốc độ không đổi, đến khi nước tinh bột trở nên trong suốt và sền sệt thì tắt bếp đổ ra chậu đã chuẩn bị sẵn, sẽ mất khoảng bốn hoặc năm giờ để nguội, sau khi nguội hoàn toàn, thạch được hình thành.

Diệp Phù bắt đầu chuẩn bị gia vị, đầu tiên cắt một ít dưa chuột thái nhỏ, sau đó cắt một ít hành tây và rau thơm, cắt bột lạnh thành sợi, đổ dầu ớt và nước sốt lạnh, cuối cùng cho gia vị và dưa chuột thái nhỏ.

Cách làm canh đậu xanh đơn giản hơn, vo đậu xanh, cho vào l*иg hấp hấp nửa giờ, sau khi đậu xanh mềm mại, lại rửa sạch gạo Ý Nhân và táo mật, đặt vào trong bát nhỏ, hấp cùng đậu xanh, đem thanh mai, cam vàng, chanh thơm cắt thành hạt lựu, đặt vào trong nồi đun sôi rồi đổ ra bỏ vào bát, lại đem đậu xanh và gạo Ý Nhân trong l*иg hấp, táo mật lấy ra đổ vào trong bát, rắc đường hoa quế lên, canh đậu xanh liền thành công.

Canh đậu xanh có thể thanh nhiệt giải độc, nâng cao sự thèm ăn, khi nóng bức có thể ăn nhiều.

Diệp Phù đã hai ngày không ăn cơm, trời quá nóng, cô chậm rãi mất đi sự thèm ăn, điều hòa đã chuẩn bị xong, Diệp Phù trực tiếp bật đến mười bảy độ, gió lạnh nhè nhẹ, ăn bột lạnh uống canh đậu xanh, Diệp Phù cũng sắp quên đàn rắn nhìn chằm chằm bên ngoài.

Đại đa số thời gian, Diệp Phù đều dựa vào xem phim truyền hình cùng rèn luyện thân thể để gϊếŧ thời gian, đến buổi tối trước khi đi ngủ, cô sẽ ghi lại tất cả những điều nhỏ nhặt trong ngày vào nhật ký, sau đó ngẫu nhiên mở bất kỳ trang sách nào, đọc, đọc xong lại đi vào giấc ngủ.

Cô ấy không biết mình sẽ trốn ở đây bao lâu, nhưng Diệp Phù tin rằng một ngày nào đó, cô ấy sẽ rời khỏi đây, thế giới bên ngoài cũng đầy rẫy những nguy hiểm, cô ấy phải duy trì một lý trí sáng suốt, cùng có được thân thể khỏe mạnh.

Đương nhiên, nếu muốn tồn tại trong thế giới tàn khốc này, bạn vẫn cần phải chịu đựng sự cô đơn, Diệp Phù chưa bao giờ sợ cô đơn, cô chỉ ghét những con rắn quấn lấy mình bên ngoài, cùng nguy cơ không cách nào dự đoán mà thay đổi trong nháy mắt.

Lúc đêm khuya yên tĩnh, Diệp Phù nhịn không được sẽ nghĩ, bên ngoài còn có người sao? Đã nhiều ngày cô không nghe thấy động tĩnh trên lầu dưới, một nhà cảnh sát Tống, còn có Trần gia sát vách, mẹ con Khâu Lan và Đỗ Na dưới lầu, bọn họ đều còn sống sao?

Diệp Phù đôi khi tưởng tượng mình là một Robinson, Robinson có thể ở trên hoang đảo sinh hoạt hai mươi tám năm, Diệp Phù không nên thua ông ta khi cô có thức ăn và đồ uống.

Thỉnh thoảng, Diệp Phù vẫn kéo rèm cửa sổ ra phơi nắng một chút, nhưng đa số thời gian, bên ngoài cửa sổ đều có đủ loại rắn chiếm cứ, cây xanh trong chậu hoa lớn lên rất nhiều, trước bệ cửa sổ, Diệp Phù đỡ một cái bàn, đem chậu hoa đặt ở trên bàn, để cho cây xanh hấp thu ánh mặt trời.

Rèn luyện thời gian dài, Diệp Phù đã luyện ra sáu khối cơ bụng xinh đẹp, cũng may chỗ cô nên có thịt còn có thịt, không luyện mình thành Barbie kim cương, tóc được cắt tỉa qua đi, Diệp Phù đã đứng đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu, thấy tinh thần mình khá tốt, cô hài lòng búng ngón tay.

Càng là ở trong đau khổ cùng nghịch cảnh, Càng trong nghịch cảnh, nghịch cảnh càng phải khẳng định giá trị của bản thân, chỉ những ai đã chết một lần mới biết sinh mệnh quý giá nhường nào.

Diệp Phù mỗi ngày tỉnh lại chuyện đầu tiên, chính là động viên mình cố gắng lên.

Sau khi sử dụng điều hòa, động cơ đốt cháy dầu nhanh hơn, mặc dù trong không gian có rất nhiều dầu động cơ và dầu diesel, nhưng Diệp Phù vẫn có chút đau lòng, Diệp Phù hối hận mình không có trữ tiêu thạch, nếu không có thể làm đá để giải nhiệt.

Lúc mở điều hòa, một giờ phải đốt nửa lít dầu máy, Diệp nâng điều hòa vài ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn mở quạt.

Sau khi sạc pin bằng tấm quang điện, lại dùng pin lưu trữ kéo quạt, như vậy vừa có thể tiết kiệm xăng, vừa có thể tiết kiệm điện.

Diệp Phù dùng dây điện trong phòng làm lại một bộ mạch điện, lắp đặt bóng đèn, sẽ không cần dùng đèn khẩn cấp chiếu sáng.

Rửa sạch một đĩa hoa quả, trên bàn chất đầy đồ ăn vặt, Diệp Phù mở máy chiếu ra, sau khi đeo tai nghe lên, bắt đầu vừa ăn vừa xem TV giải tỏa áp lực cùng gϊếŧ thời gian, trước tận thế cô chưa bao giờ xem phim cẩu huyết gia đình, hiện giờ trở thành thức ăn tinh thần của Diệp Phù, chuyện nhà chuyện ngắn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, tổng tài bá đạo cùng cô bé lọ lem yêu hận tình cừu, Diệp Phù cư nhiên xem đến say sưa.

Sau khi nhiệt độ vượt qua ba mươi độ, Diệp Phù mỗi ngày đều phải đắp mặt nạ dưỡng ẩm, nếu không mặt chịu không nổi, nếu như không bôi lên một lớp kem dưỡng ẩm thật dày, mặt rất nhanh sẽ căng thẳng.

Cơ thể cũng vậy, đặc biệt là bắp chân, tình trạng bong tróc rất nghiêm trọng.

Nguy hiểm nhất vẫn là mấy ngày kinh nguyệt, rắn có khứu giác vô cùng linh mẫn nhất, mặc dù Diệp Phù dùng tinh dầu gió che đậy mùi, nhưng bên ngoài bệ cửa sổ vẫn đưa tới không ít rắn, sau khi nhiệt độ cao, Diệp Phù cảm giác trao đổi chất của thân thể mình trở nên rất đáng sợ, cơ hồ cứ cách một giờ, cô sẽ đổi một cái mới, không chỉ kéo dài đến bảy ngày, lượng máu còn rất lớn, dẫn đến cô nằm suốt bảy ngày, hoàn toàn không thể đứng lên hoạt động, động một chút liền ào chảy máu.

Thật vất vả sống qua bảy ngày, Diệp Phù trên mặt đã không còn chút huyết sắc, thậm chí môi trắng bệch, bước đi khập khiễng, sụt năm cân.

Sau khi uống rất nhiều chất bổ sung trong một tuần, Diệp Phù cảm thấy mình đã sống lại.

Ngày hôm nay, Diệp Phù kéo rèm cửa sổ ra, định kiểm tra tình hình bên ngoài một chút. Sau khi rắn theo dõi cô bò đi, Diệp Phù nhanh chóng mở cửa sổ ra nhìn thoáng qua, mực nước đã hạ xuống tầng sáu, tường ngoài tòa nhà đối diện xuất hiện rất nhiều vết nứt, phát hiện này khiến Diệp Phù kinh hãi không thôi, rắn trong nước hình như lại thay đổi nhiều hơn, chúng quấn quanh nhau, phát ra âm thanh "Tê tê tê", âm thanh này tựa như dùng đầu ngón tay cọ xát giấy nhám sau đó "Tê lạp". Nghe vài giây có thể gây khó chịu.

Trên tường vẫn có rất nhiều rắn, dưới nhiệt độ cao, năng lực phản ứng của chúng trở nên mạnh hơn, ba mươi lăm độ, đối với chúng mà nói là nhiệt độ thoải mái nhất, trong nháy mắt Diệp Phù đóng cửa sổ, hai con rắn hổ mang màu nâu đồng thời phát động công kích về phía Diệp Phù, chúng nhanh chóng đánh về phía đầu và cổ Diệp Phù, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phù dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa sổ lại, trong đó đầu một con rắn hổ mang, vừa vặn bị kẹp ở mép cửa sổ, khi nó phun ra nọc độc, Diệp Phù lăn lộn sang bên hai mét, vừa vặn chạy thoát, Diệp Phù không kịp thở dốc, lập tức rút kiếm ra, chặt đầu con rắn mắc kẹt trên bệ cửa sổ.

May mắn con rắn này là một con ấu xà, nếu không, Diệp Phù sẽ không thể chiến thắng bằng cách dựa vào tốc độ và sức mạnh.

Dọn sạch dấu vết, Diệp Phù xụi lơ trên ghế, nghĩ đến khe hở rạn nứt trên tường ngoài tòa nhà đối diện, Diệp Phù vò đầu bứt tóc, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng và phiền não mãnh liệt.

Tin tức tốt duy nhất là mực nước đang chìm xuống, một khi bên ngoài không có lũ lụt, nhiệt độ lại vượt qua bốn mươi, nguy cơ đàn rắn sẽ tới.

(Hết chương này)