Chương 36: Lũ lụt, nhiệt độ cao 2

Lời nói của Diệp Phù trực tiếp khiến ba người họ sững sờ.

Nhìn vẻ mặt của bà Đỗ và Đỗ Na, bọn họ hiển nhiên cũng không biết chuyện này.

“Bác sĩ Tiểu Diệp, chị không chẩn đoán sai sao? Dì thật sự mang thai? Vẫn là bốn tháng, nhưng dì vẫn không có cảm giác a, bụng của dì cũng không có lớn lên.”

"Tôi sẽ không chẩn đoán sai, về phần bụng của dì vì sao không lớn lên, có thể là nguyên nhân thể chất, cũng có thể là nguyên nhân suy dinh dưỡng."

Bà Đỗ mờ mịt xoa xoa bụng: "Thảo nào, lâu lắm rồi dì không có kinh, còn tưởng mình già rồi."

“Mẹ, lấy ra nó đi, nó chết rồi, sẽ không đau nữa đâu.” Đỗ Na nắm lấy tay bà Đỗ, lo lắng nhìn bà.

Bà Đỗ nhìn về phía Diệp Phù, đau lòng cầu xin: "Tiểu Diệp, giúp dì đưa nó ra, dì đau quá, giúp dì với."

"Tình trạng của dì rất nguy hiểm, thai chết lưu sẽ rất phiền phức, nếu dì xảy ra chuyện gì, không liên quan đến tôi."

"Có ý tứ gì? Đã đến lúc này, sao có thể nói như vậy, chị là bác sĩ mà." Đô Na tức giận cùng lo lắng đối mặt với Diệp Phù, Diệp Phù cười cười, vẫn là thái độ vừa rồi.

"Tôi là bác sĩ, không phải thánh mẫu, lại càng không phải thần, tôi có thể cứu người, theo quy củ cũ, cần vật tư trao đổi."

"Chị thật là máu lạnh."

"Tôi chỉ là máu lạnh, cô là có bệnh."

Diệp Phù nhìn Khâu Lan, vẻ mặt lạnh lùng.

"Tôi về nhà rồi, sau này không có việc gì, đừng quấy rầy tôi."

Khâu Lan bị Diệp Phù đột nhiên lạnh mặt dọa sợ, thấy Diệp Phù thật sự muốn rời đi, cô vội vàng tiến lên ngăn cản.

"Diệp Phù, đừng nóng giận, Đỗ Na còn là một đứa trẻ, dì đối với tình huống này, cũng là quá sốt ruột, em đừng cùng con bé so đo, như vậy đi, em chữa bệnh cho dì , chị giúp dì xuất vật tư."

Diệp Phù nhíu mày, cười nửa miệng nhìn cô: "Vậy cô định cho tôi bao nhiêu? Đứa trẻ trong bụng bà ấy sẽ từng chút từng chút một lấy ra ngoài."

Khâu Lan có chút bối rối, cô nhìn Đỗ Na, phát hiện Đỗ Na cùng bà Đỗ đều không nhìn cô cũng không nói lời nào, Khâu Lan trong lòng nhất thời có chút không thoải mái, cô cũng không phải nhất định muốn Đỗ Na cùng bà Đỗ mang ơn, chỉ là thái độ này của hai người, này khiến cô có phần khó chịu và thất vọng.

"Chị sẽ cho em năm hộp."

Diệp Phù vội vàng gật đầu: "Được."

Đã có người muốn coi tiền như rác, năm cái đồ hộp không cần uổng phí không cần, Diệp Phù mở hộp ra, đem ngân châm bên trong lấy ra.

Toàn bộ ngân châm đâm vào bụng bà Đỗ, bà ta lập tức không đau nữa, biểu tình cũng thả lỏng rất nhiều.

Khâu Lan đem Đỗ Na kéo qua một bên, không biết cùng cô ta nói cái gì, Đỗ Na nhìn bóng lưng bận rộn của Diệp Phù, vẻ mặt rối rắm.

"Đỗ Na, Diệp Phù là một người tốt, em ấy chỉ phân biệt rõ ràng giữa công và tư, và em ấy chưa bao giờ cứu người một cách mơ hồ. Cho dù vừa rồi em có lo lắng đến đâu, em cũng không nên nói như vậy."

Đỗ Na siết chặt các ngón tay và không nói gì.

"Đỗ Na, nhà chị còn một cái lều cắm trại có thể cho em mượn, đợi mẹ em khỏi bệnh, em có thể chuyển lên lầu cuối."

Đỗ Na đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khâu Lam, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Chị Khâu Lan, em và mẹ em đều là những cô gái yếu đuối, dọn lên sân thượng làm sao ở được, nơi đó còn có dấu vết đốt thi thể, nếu trời mưa to, chúng tôi phải làm sao bây giờ?"

"Cũng bởi vì em vừa rồi đối với bác sĩ Tiểu Diệp nói những lời kia làm cho chị tức giận, cho nên chị muốn đuổi chúng tôi đi sao? Em có thể xin lỗi chị ấy, em quỳ xuống xin lỗi chị ấy, xin chị đừng đuổi chúng tôi đi."

Đỗ Na trực tiếp quỳ xuống, Khâu Lan giật mình, vội vàng kéo cô lên.

"Em đừng như vậy, được rồi, em cùng Diệp Phù nói lời xin lỗi, chị lại thu lưu các người một thời gian ngắn."

Đỗ Na cười trong nước mắt: "Cảm ơn chị Khâu Lan, chị là người tốt như vậy, bác sĩ Tiểu Diệp cũng là người tốt. Chị yên tâm, em sẽ không bao giờ nói lung tung nữa."

Khâu Lan vỗ bả vai của cô bé, Đỗ Na cúi đầu liền không còn nụ cười.

Sau khi lấy ngân châm xuống vài phút, bụng bà Đỗ lại quặn đau, bà đau đến đầu đầy mồ hôi, gân xanh trên cổ nổi lên.

"Khi có cảm giác muốn ra, hãy nhanh chóng dùng sức tống hết những thứ trong bụng ra ngoài. Tôi về nhà trước."

Diệp Phù cũng không muốn ở lại chỗ này ngửi mùi hôi thối, Khâu Lan trở về phòng, lấy ra năm cái hộp cho cô, Diệp Phù không chút khách sáo nhận.

Đỗ Na đi tới trước mặt Diệp Phù, đầu tiên là cúi người một cái, sau đó trịnh trọng nói xin lỗi, Diệp Phù khó hiểu nhìn Khâu Lan, không có so đo với Đỗ Na nữa.

Buông tay giúp đỡ người khác và tôn trọng số phận của người khác.

Về đến nhà, Diệp Phù tháo khẩu trang và găng tay, rửa tay mấy lần.

Đồ hộp là đồ hộp thịt kho tàu lần trước dẫn Khâu Lan đến nhà máy thực phẩm thu mua, Diệp Phù ăn qua hai lần, mùi vị rất ngon, có thể trộn cơm hoặc là ăn bánh bao.

Lấy ra hai cái bánh bao, mở một cái hộp, Diệp Phù cứ như vậy giải quyết bữa sáng.

Bà Đỗ phải mất cả ngày mới tống hết những thứ trong bụng ra ngoài, đến tối Khâu Lan cùng Đỗ Na đi lên mời Diệp Phù xuống thăm bà Đỗ, làm cho Diệp Phù không nghĩ tới chính là, hai người cư nhiên còn đem đồ bài ra giữ lại, Diệp Phù nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi người, trước làm kiểm tra cho bà Đỗ không có vấn đề gì sau đó lại tiêm cho bà ấy mấy mũi.

"Bác sĩ Tiểu Diệp, những thứ này có thể vứt đi sao?"

Diệp Phù nhìn Đỗ Na, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Khâu Lan nói cô vẫn còn là một đứa trẻ, mười lăm tuổi, chỉ nhỏ hơn Diệp Phù bốn tuổi, còn là một đứa trẻ sao?

Trên mặt Đỗ Na không nhìn ra có gì không ổn, nhưng trực giác nói cho cô biết, Đỗ Na là cố ý, cố ý để thứ này ở đây khiến cô ghê tởm.

"Nếu như cô muốn lưu lại làm kỷ niệm, cũng không phải không thể, dù sao, đây chính là em trai hoặc em gái của cô."

Diệp Phù nói xong, cầm hộp kim bạc rời khỏi nhà Khâu Lan.

Sau khi trở về, Diệp Phù không do dự, đun nước nóng đem chính mình từ đầu đến chân chà xát một lần.

Nửa đêm, Diệp Phù nằm trên giường, đeo tai nghe xem phim trên máy tính bảng.

Đây là một bộ phim tình cảm, nam nữ chính là thanh mai trúc mã, trải qua rất nhiều đau khổ hiểu lầm, cuối cùng đều tự cưới vợ, đợi đến bảy tám mươi tuổi, bạn già của mỗi người đã chết, hai người lần nữa gặp lại, cởi bỏ hiểu lầm một lần nữa ở cùng một chỗ, kết thúc câu chuyện, hai người già tóc bạc phơ cử hành hôn lễ, bọn họ thâm tình tỏ tình với nhau, nói thẳng đối phương là tình yêu đích thực, người ở đây toàn bộ cảm động xôn xao, phim đến đây kết thúc.

Diệp Phù xem xong vô cảm tắt máy tính bảng, tâm trạng dường như trở nên tồi tệ hơn.

Lúc còn trẻ cũng không có miệng sao? Gặp hiểu lầm cũng không lên tiếng sao? Đã là tình yêu chân chính thì tại sao lại muốn hại người khác? Người bị hại có cuộc đời ngắn ngủi và chết sớm, nhưng hai người không biết xấu hổ sống một cuộc sống lâu dài.

Cốt truyện não tàn, đơn giản là bệnh hoạn.

Diệp Phù trằn trọc mãi không ngủ được, ngược lại tức giận đến đói bụng, lấy ra một hộp đầu cá kho tiêu, một hộp tôm càng xanh, mở một chai Coca, bắt đầu xem phim hoạt hình.

Xem xong một hồi, sau khi ăn uống no say, Diệp Phù cũng lấy lại được tâm trạng tốt.

(Hết chương này)