Chương 33: Mưa như thác đổ, tuyết trùng

Diệp Phù đem côn trùng cắt thành hai đoạn, chúng nó còn đang điên cuồng vặn vẹo thân thể, đợi một lúc lâu cũng không chết mà tách thành hai cơ thể như giun đất và sống sót.

Tuyến trùng màu trắng giống như những sợi chỉ khâu, thân thể chúng rất mềm, không có xương, gai và các mắt xích mảnh, Diệp Phù dùng kính lúp nhìn chúng một lúc lâu thì phát hiện đầu chúng nhô ra rất nhọn, có một lớp hấp phụ giống như phần miệng, loại giun tròn này lẽ ra cùng họ với giun đất, nhưng điểm khác biệt với giun đất là nó nhỏ hơn và có thể khoan vào da và mạch máu của con người để ký sinh hoặc ăn thịt người.

Như vậy, nó trông giống một con đỉa hơn.

Bị chặt đứt cũng không chết được, Diệp Phù chỉ có thể đổ một ít cồn rồi đốt chết, sau khi đốt, tuyết trùng tỏa ra mùi chua, chúng điên cuồng vặn vẹo thân thể, sau đó từ trong người tiết ra một chất lỏng màu xanh lục, sau khi thân thể khô quắt đi, liền chết.

Bắp chân của cảnh sát Tống cũng không có gì đáng ngại, sau khi tuyến trùng lấy ra, vết sưng tấy ở bắp chân dần biến mất, vết khâu không bị nhiễm trùng, chị Tống cầm cho Diệp Phù một chiếc chăn mỏng mới làm phí điều trị.

Bởi vì mưa to đã biến thành mưa nhỏ, người vớt đồ vặt bên ngoài càng ngày càng nhiều, có người lấy ván gỗ làm bè đơn giản, bắt đầu chuẩn bị ra ngoài.

Diệp Phù không biết còn tồn tại bao nhiêu nguy cơ không biết trong bùn lũ, nhiệt độ đã giảm xuống âm 20 độ, làn sóng lạnh không hề có ý định giảm bớt hay rút đi.

Một nhà bốn người ở lầu bên cạnh đóng cửa sổ sưởi ấm, sau khi trúng độc carbon monoxide chết ba người, người già duy nhất còn sống sót gọi hàng xóm cầu cứu, hàng xóm sau khi đi vào ngược lại đem toàn bộ đồ đạc dọn sạch, người già ở hành lang tức giận mắng khóc rống, lúc lý luận bị người đàn ông thân thể cường tráng đẩy xuống cầu thang, trực tiếp lăn vào trong nước lũ.

Nhà bà Chương ở tầng 11 mỗi ngày đều bùng nổ tranh cãi, hộ gia đình ở tầng 6 và tầng 7 nhìn nhau không vừa mắt, thậm chí còn đánh nhau kịch liệt để tranh giành chỗ ngủ.

Cửa của Diệp Phù mỗi ngày đều bị đập vài lần, cô dứt khoát giả chết không mở cửa, nghe tiếng mắng chửi đĩnh đạc ngoài cửa, Diệp Phù lật miếng thịt ba chỉ trên khay nướng, rắc ớt và thì là lên trên mùi thơm bay ra tức thì.

1101, hơn chục người chen chúc vào căn hộ hai phòng ngủ này, ở góc phía bắc của phòng khách, Đỗ Thành từ năm 701 đã im lặng cả ngày, có người cho rằng anh đã chết nên lén lút đi tới. Vừa kéo chăn ra khỏi người Đỗ Thành, đột nhiên một mùi hôi thối bốc ra, Đỗ Thành sợ tới mức đẩy người kéo chăn ra, hoảng sợ nép vào một góc.

"Anh kéo chăn à? Đỗ Thành, trong WC có thùng, kéo đến trong thùng đổ ra ngoài cửa sổ, đều nói bao nhiêu lần rồi, một người đàn ông 40 tuổi, sao lại ghê tởm như vậy, nơi này có hơn mười người ở, anh có thể chú ý không, không có thông gió, muốn hôi chết chúng tôi sao?"

Đỗ Thành không phản bác, ông ta kéo chặt chăn trên người, ngoại trừ đầu ra, mọi thứ đều được trùm kín.

Vợ và con gái Đỗ Thành đang nhặt củi ở dưới lầu, một mình ông ta chống lại ánh mắt chán ghét của những người khác, vẫn cúi đầu trầm mặc.

Nam nhân kéo chăn nhìn bộ dạng này của hắn, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, đúng lúc này, hắn nhìn thấy trên cổ Đỗ Thành có một khối dấu vết thối rữa, sợ tới mức oa oa kêu to lên.

"Trên người Đỗ Thành thối rữa bốc mùi, trên người hắn có bệnh, các ngươi còn nhớ Tôn Hào nói không? vợ hắn cùng mẹ vợ xuất hiện khác thường sau đó bắt đầu cắn người, Đỗ Thành muốn biến dị, hắn muốn ăn thịt người."

Người đàn ông kéo chăn nhìn ông ta với ánh mắt nghi hoặc, lúc này nhìn thấy trên cổ Đỗ Thành có vết thối, anh ta sợ hãi kêu lên.

"Trên người Đỗ Thành thối rữa bốc mùi, trên người ông ta có bệnh, các người còn nhớ Tôn Hào nói không? Vợ anh ta cùng mẹ vợ xuất hiện khác thường sau đó bắt đầu cắn người, Đỗ Thành muốn biến dị, ông ta muốn ăn thịt người."

Người đàn ông kêu to lui về phía sau, những người khác cũng bị dọa đến trốn vào góc, bọn họ cầm lấy vũ khí bên người tiện tay, phòng bị nhìn Đỗ Thành.

Đỗ Thành vội vàng giải thích, nhưng vừa mới chui ra khỏi chăn, mùi hôi thối từ trong chăn bay ra, mùi hôi thối trên người trong nháy mắt đập vào mặt, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi hôi thối gay mũi, lúc này, mọi người cũng thấy rõ thịt thối trên cổ, trên mu bàn tay ông ta. Nhìn kỹ, Đỗ Thành là người đàn ông cao 1m8, lúc này hai gò má lại lõm xuống, khô gầy như củi.

"Đừng tới đây, đừng cắn tôi..."

"Tôi không cắn người, tôi sẽ không truyền bệnh cho các người, các người đừng sợ."

Nhưng mà Đỗ Thành giải thích, những người này càng hoảng sợ, đúng lúc này, vợ và con gái của Đỗ Thành đã trở lại, các cô ấy vội vàng chạy đến bên cạnh Đỗ Thành, luống cuống tay chân đi che đậy thịt thối cùng mùi hôi thối trên người Đỗ Thành.

"Đuổi cả nhà Đỗ Thành ra ngoài, Đỗ Thành biến dị, vợ con ông ta khẳng định cũng bị lây bệnh, đuổi bọn họ ra ngoài."

Một người mở miệng, người phía sau giống như tìm về dũng khí, toàn bộ cầm vũ khí tới gần một nhà Đỗ Thành, trong miệng không ngừng mắng.

“Cút ra ngoài, mau cút ra ngoài.”

"Cha tôi không có biến dị, ông ấy chỉ là sinh bệnh, sẽ không lây bệnh, ông ấy rất nhanh sẽ tốt lên." Đỗ Na sốt ruột giải thích, nhưng mà một giây sau, có người cầm cán phơi quần áo, đánh ở trên lưng của cô.

“Cút ra ngoài, Đỗ Thành phát nát hôi thối, còn nói mình không có biến dị, nếu như ông ta cắn người thì làm sao bây giờ?”

Những người khác lập tức đồng ý, toàn bộ giơ vũ khí trong tay lên muốn đánh người, Đỗ Thành "Bùm" một tiếng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh với hàng xóm trước mặt.

"Đừng đuổi chúng tôi ra ngoài, tôi sẽ không cắn người, tôi không có biến dị."

“Mọi người đều là hàng xóm, các người không thể làm như vậy. "Vợ Đỗ Thành cũng khóc quỳ xuống.

Nhưng mà, mọi người đã bị mùi hôi thối cùng thịt thối trên người Đỗ Thành dọa sợ, giờ phút này đã không ai có thể bảo trì bình tĩnh cùng lòng thương hại.

Cả nhà Đỗ Thành chăn mền cùng đồ đạc toàn bộ bị ném ra ngoài, Đỗ Na còn bị đá một cước, cả người cuộn tròn trên mặt đất, thống khổ nức nở.

Đỗ Thành tức giận đến hai mắt đỏ lên, ông ta xông tới muốn đánh người, lại bị đối phương đá một cước, cả người tựa như diều đá bay ra ngoài, lăn xuống cầu thang, Đỗ Thành phun ra một ngụm máu đen, khom người co quắp.

Diệp Phù bị tiếng gõ cửa đánh thức, mặc áo khoác quân đội vào mang theo đèn khẩn cấp đi qua mở cửa, nhìn thấy Khâu Lan ngoài cửa, cô còn có chút khó hiểu.

“Hơn nửa đêm, làm sao vậy?”

Khâu Lan thở dài, kể lại chuyện tầng mười một với Diệp Phù.

"Chú Đỗ từng giúp chị, chị ở trên đường bị một người đàn ông theo đuôi, ông ấy giúp chị đuổi người xấu đi, chị quyết định tạm thời lưu bọn họ, Diệp Phù, em giúp chú Đỗ nhìn một chút đi, ông ấy rất không tốt, khả năng không qua được."

Diệp Phù nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó gật đầu đồng ý.

"Em trở về lấy hòm thuốc."

Sau khi Khâu Lan xuống lầu, Diệp Phù ngẩng đầu nhìn cửa phòng 1101.

Đội mũ len và khẩu trang lên, Diệp Phù xách hòm thuốc đến nhà Khâu Lan. Trong phòng khách, Đỗ Thành nằm trên mặt đất, củi trong đống lửa cháy rất tốt. Đỗ Na và bà Đỗ ở một bên khóc, Khâu Lan khoanh tay đứng ở phía sau.

“Bác sĩ Tiểu Diệp, xin cô cứu cha tôi.”

Đỗ Na nhìn thấy Diệp Phù mang theo hòm thuốc xuất hiện, tiến lên quỳ gối trước mặt Diệp Phù, Diệp Phù kéo cô lên.

"Trước tiên tôi xem cho cha cô."

Kỳ thật mấy ngày hôm trước bọn họ đã gõ cửa Diệp Phù, bất quá mấy ngày đó, Diệp Phù đều ở nhà giả chết, vô luận là ai gõ cửa cô cũng không để ý tới.

(Hết chương này)