Hai mươi lăm ngày mưa xối xả, đài phát thanh bị chập chờn.
(Mưa lớn trên toàn cầu ngày càng nghiêm trọng, toàn thể người dân đều tự bảo vệ an toàn, các nơi xuất hiện côn trùng độc hại, mực nước liên tục dâng cao, sạt lở đất...)
Bởi vì tín hiệu rất kém, chỉ có thể nghe rõ ràng những lời này.
Tòa nhà D lại có một ông lão bị đông chết, người mất nhiệt mà chết có một đặc điểm, mặt mỉm cười, giống như đang mơ một giấc mộng tốt đẹp, người nhà của ông ta cực kỳ bi ai, ông lão năm nay 80 tuổi, một tháng trước khi thiên tai đến mới qua sinh nhật.
Cây xanh gần đó đã bị những người sống sót chặt, cảnh sát Tống cách một ngày sẽ đi ra ngoài một lần, không phải lúc nào cũng lấy được đồ, có khi còn quay lại với vết thương.
Sau đó, tòa nhà D có vài người tìm tới anh, mọi người cũng thấy rõ tình thế, thế đạo này nếu như không có bản lĩnh căn bản sống không nổi, mà một người có bản lĩnh, cũng thế đơn lực bạc, mọi người tạo thành một tiểu đội, bắt đầu kết bạn ra ngoài tìm kiếm củi và vật tư, người đông thế mạnh, gặp phải cướp cũng không cần sợ hãi.
Diệp Phù bệnh nặng mới khỏi quét dọn nhà cửa một lần, quyết định tự thưởng cho mình.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phù nấu cơm sau khi cắt nước cắt điện, nguyên liệu nấu lẩu bỏ vào, lại đổ nước canh vào, Diệp Phù uống một ngụm rượu trắng, cả người đều nóng lên.
Nghĩ tới cái gì, Diệp Phù trở về phòng ngủ cầm một cái máy tính bảng đi ra, bởi vì nhiệt độ không khí quá thấp, máy tính bảng khởi động vô cùng chậm chạp, may mắn cô đã tải xuống hàng nghìn bộ phim truyền hình và vô số tiểu thuyết trong đó, Diệp Phù tìm một tư thế thoải mái sung sướиɠ bắt đầu xem phim hoạt hình.
Hiếm khi có được một giây phút thích thú, vừa ăn lẩu vừa xem TV, cho dù bên ngoài tận thế, đối với cô lúc này có ý nghĩa gì?
Sau khi ăn no tắm nước nóng, Diệp Phù thỏa mãn nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng, cô giống như thấy được kiếp trước ở trong đống rác tìm thức ăn, Diệp Phù đá chân một cái, trực tiếp dọa tỉnh.
Ngày hôm sau, Diệp Phù vốn định ra ngoài một chuyến, lại bị Khâu Lan kéo đến nhà cô.
"Diệp Phù, hai ngày nay bệnh tình của ông nội rất không tốt, cũng không biết ông ấy bị bệnh gì, dỗ thế nào ông ấy cũng không chịu ăn."
Diệp Phù nhìn ông cụ nằm ngây ngốc trên giường, ông cụ si ngốc là một loại bệnh không thể chữa khỏi, cô đối với phương diện này không có nghiên cứu, cũng không biết nên khám bệnh như thế nào.
“Là Tuyệt thực, hay chán ăn?"
Vẻ mặt Khâu Lan chấn động, không dám tin nhìn Diệp Phù: "Em nhắc nhở như vậy, chị không nhận ra, ông thực sự trông giống như đang tuyệt thực."
Diệp Phù ra hiệu cho cô đi ra ngoài nói chuyện, hai người đi vào phòng khách, Diệp Phù tổ chức một chút ngôn ngữ, nhỏ giọng nói: "Ông nội chị có đôi khi tỉnh táo, ông ấy biết bà nội chị, cha mẹ chị đều đã qua đời, trong lòng khó chịu, có thể có ý nghĩ tuyệt thực tự sát, mặt khác, ông ấy có thể là đau lòng cho chị, muốn để lại đồ ăn cho chị."
Khâu Lan ngẩn ngơ nhìn cánh cửa kia, cô đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu nhỏ giọng nức nở.
“Ông ấy cái gì cũng biết, Diệp Phù, ông ấy cái gì cũng biết.”
Diệp Phù vỗ vỗ bả vai cô, "Đừng quá tự trách.”
Diệp Phù rời khỏi nhà của Khâu Lan, cảm thấy hơi chán nản, ngày tận thế chết tiệt này, đây là để hủy diệt thế giới và khiến loài người tuyệt chủng.
Chuyến đi này Diệp Phù không đi xa, cô đến một công viên cách đó ba cây số, hôm nay vì mưa lớn nên ít người ra ngoài, cô tìm một nơi vắng vẻ, chặt mấy cái cây rồi thu vào không gian, chỉ để lại một bó nhỏ ở trên ca nô, nhìn thấy một nhóm người cầm cưa máy đến chặt cây, cô lặng lẽ chuồn đi.
Lấy bình giữ nhiệt ra uống một ngụm trà nóng, Diệp Phù nhìn bầu trời xám xịt, ở trong lòng mắng một câu thô tục.
Rời khỏi công viên, Diệp Phù đi đến con phố thương mại bên cạnh, tuy rằng nơi này đã có cư dân phụ cận cướp đoạt, nhưng Diệp Phù vẫn tuân thủ nguyên tắc không buông lỏng từng đường kim mũi chỉ, đi lên nhặt hai bộ bông mền.
Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, thu hoạch tuy tầm thường nhưng theo nhịp diễn biến thời tiết cực đoan gần đây, sau cơn mưa lớn sẽ có gió giật trên cấp 10 nên nhanh về nhà thôi.
Mực nước đã hoàn toàn nhấn chìm tầng bốn, Diệp Phù trở lại tòa nhà D, đập sâu bướm độc bên ngoài quần áo phòng hộ xuống, lại lấy hai bộ chăn bông và củi xuống, chia làm hai lần vận chuyển vật tư và ca nô về tầng mười.
Vừa về đến nhà, chị Tống liền vội vàng chạy xuống, nhìn thấy Diệp Phù, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Diệp, em rốt cục đã trở lại.”
Diệp Phù thấy cô như vậy, đành phải đi theo cô lên tầng mười hai trước, vốn tưởng rằng vết thương cũ của cảnh sát Tống phát tác, không ngờ người xảy ra chuyện lại là Văn Văn.
"Tiểu Diệp, Văn Văn từ sáng sớm hôm nay bắt đầu có điểm không đúng, con bé phát sốt, trên người xuất hiện một số nốt đỏ, có phải là sốt cao dị ứng không?”
Cảnh sát Tống và cha mẹ Tống đứng bên cạnh khẩn trương nhìn Văn Văn, Diệp Phù đành phải kiểm tra chấm đỏ trên người con bé trước.
"Văn Văn tình huống này, rất giống với bệnh thủy đậu, tôi nhớ mình đã từng mắc bệnh thủy đậu khi còn nhỏ và đó là triệu chứng của bệnh này."
Diệp Phù vừa dứt lời, cha Tống vỗ đùi thở dài một hơi, ""Chắc là bệnh thủy đậu rồi. Bệnh thủy đậu có thời gian ủ bệnh mấy ngày, mấy ngày trước Văn Văn tinh thần uể oải, đều trách cha, nếu cha phát hiện ra sớm hơn."
“Cha đừng tự trách mình, bệnh thủy đậu sẽ không sao đâu.” Mặc dù cảnh sát Tống đã an ủi cha Tống, nhưng là anh ta vẻ mặt căng thẳng, cũng không có nửa điểm thả lỏng.
“Tiểu Diệp, bị thủy đậu là có thể tự khỏi chứ?”
"Sẽ tự khỏi, nhưng nó cũng sẽ lây, nếu như chưa từng bị thủy đậu, khả năng sẽ bị lây."
Nhà họ Tống anh nhìn tôi tôi nhìn anh, tất cả mọi người nhớ lại khi còn bé mình có bị thủy đậu hay không, may mắn, ngoại trừ chị Tống, toàn bộ đều từng bị thủy đậu, sau khi bị thủy đậu kết vảy, sẽ có sức đề kháng, sẽ không bị lây bệnh nữa, hơn nữa xác suất tái phát rất nhỏ.
"Tự khỏi cần thời gian dài đúng không? Hơn nữa rất khó chịu, có nên uống thuốc không?"
"Có thể bôi một ít thuốc, tỷ như thuốc mỡ kháng sinh, hoặc là uống thuốc dịch song hoàng liên, viên thanh nhiệt tiểu nhi kiều, uống dịch hoàng sơn chi hoa."
Chị Tống vội vàng lấy hòm thuốc ra, bắt đầu lục lọi từ bên trong.
“Có dịch uống Song Hoàng Liên, bây giờ cho Văn Văn uống hết sao?”
"Ừm, lúc thủy đậu nổi lên, đừng để con bé dùng tay gãi, nếu không sẽ phải bôi thuốc, để lại sẹo. Lúc này khắp nơi đều có vi trùng, cẩn thận bị nhiễm trùng."
Cảnh sát Tống cầm giấy bút ghi ra, Diệp Phù muốn đi, anh ta lại lấy ra một túi đồ đưa cho Diệp Phù, lần này Diệp Phù không lấy hết, chỉ lấy một củ khoai tây.
Về đến nhà, Diệp Phù vội vàng cởϊ qυầи áo phòng hộ và kính bảo hộ, tháo khẩu trang xuống, mở lò nướng điện, lại uống một ly nước nóng, chờ tay chân ấm áp một chút, lại thu thập chiến lợi phẩm hôm nay.
Củi vẫn để trên ban công phơi, chăn bông tìm được trong bao tải của một nhà kho, còn chưa mở ra, rất sạch sẽ.
Buổi tối, Diệp Phù làm cá luộc.
Trái cây trong không gian Diệp Phù còn chưa lấy ra ăn, rửa một quả táo cắn một miếng, Diệp Phù lấy máy tính bảng ra, tiếp tục xem phim hoạt hình trước đó chưa xem xong.