Chương 12: Mưa như thác đổ 8

Hai giờ sáng, nhiệt độ trực tiếp giảm xuống âm hai độ, sau khi bị đông lạnh tỉnh lại, Diệp Phù lấy cục pin từ trong không gian ra, trải chăn điện lên giường. Không cần những thứ này, nhưng cô vẫn đánh giá thấp thời tiết khắc nghiệt.

Khi chiếc chăn điện trở nên ấm áp, Diệp Phù uống một ly nước nóng, vội vàng chui vào trong chăn, bọc mình lại.

Điện thoại di động không có tín hiệu, Diệp Phù sững sờ nhìn đèn khẩn cấp trên tủ đầu giường, hôm nay là ngày thứ mười sau cơn mưa lớn, mới là ngày thứ mười.

Ngày hôm sau, Diệp Phù khó có được giấc ngủ ngon, lúc mười giờ, cô nghe thấy tiếng cánh quạt máy bay đinh tai nhức óc chiếm cứ bầu trời tiểu khu, Diệp Phù đột nhiên mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, nín thở xác nhận lại một lần nữa.

Thật sự là tiếng cánh quạt máy bay trực thăng, đội cứu hộ đến thả vật tư.

Lúc 10:30, mọi người trong tòa nhà D đã đến tầng 12. Có một cửa bảo vệ dẫn thẳng lên mái nhà, chìa khóa duy nhất là của 1201. 1, bởi vì chủ của phòng 1201 là cảnh sát, là cảnh sát nên mọi người đều tin tưởng anh ấy, nhưng đi tới nơi này mọi người mới biết được, từ sau cơn mưa bão, cảnh sát Tống chỉ trở về một lần, anh ấy mang theo chìa khóa lên mái nhà, hiện tại cửa an toàn mở không ra, ai cũng không lên được.

“Phá cửa đi, chúng ta không đi lên, đội cứu viện cho rằng tòa nhà chúng ta không có ai, vật tư sẽ không ném xuống. "Trần Đại Hà dẫn đầu nói.

"Chỉ còn cách này thôi, mấy người đàn ông cùng nhau đá cửa, hẳn là vài cái liền mở.”

Sau khi mọi người hạ quyết tâm, hưng phấn đạp cửa xông vào, Diệp Phù và Khâu Lan đứng ở giữa đám người, hai người đều bọc mình thành bánh chưng, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Trần Đan đứng ở bên phải, thấy Diệp Phù liếc mắt một cái, Diệp Phù không để ý tới bà ta, con trai Trần Đan tối hôm qua khóc mấy tiếng đồng hồ, Diệp Phù mơ hồ nghe được thằng bé nói muốn ăn quà vặt muốn xe đồ chơi.

Có khá nhiều người trong tòa nhà có ý kiến

với nhà họ Trần, chưa kể bây giờ cần thêm một người nữa để phân chia vật vật tư, Trần Đan là một phụ nữ đã có gia đình, cô ta đã mang chồng con về chia đồ cứu mạng cho mọi người, không ai chịu nể mặt cô ta.

Trần gia cùng Trần Đan nếu là thông minh một chút, đều biết hiện tại phải cụp đuôi làm người.

"Đừng đá cửa nữa, tôi về rồi."

Một bóng người tiều tụy từ dưới cầu thang hiện ra, không ai nhận ra đó chính là cảnh sát Tống cao lớn đẹp trai, lúc này hắn không chỉ ăn mặc rách rưới, râu ria bờm xờm mà còn già đi hơn mười tuổi, cha mẹ và vợ cảnh sát Tống nhìn thấy anh ấy, đều nhịn không được khóc.

Anh trấn an hai câu, chen đến phía trước nhất, đem chìa khóa móc ra.

Diệp Phù nhìn thấy quần áo màu xám bên trong áo mưa rách nát của anh ấy có mấy vết máu.

"Tiểu Tông, sao cậu lại thành ra thế này? Đúng rồi, cậu có tin tức gì từ phía trên không, khi nào thì có điện trở lại, khi nào thì mưa to sẽ tạnh? Tại sao không có tín hiệu? Có phải tháp tín hiệu bị sập không? "

Cảnh sát Tống lắc đầu: "Những chuyện này tôi cũng không biết.”

Anh mở cửa an toàn, người phía trước như ong vỡ tổ xông lên sân thượng, bởi vì sân thượng có ống thoát nước, cho nên không có nước đọng, trực thăng rất nhanh đi tới sân thượng tòa nhà D, vật tư rất nhanh thả xuống, bất quá nửa phút, trực thăng liền bay tới sân thượng kế tiếp, mấy người đàn ông kéo vật tư tới hành lang tầng mười hai, cảnh sát Tống khóa kỹ cửa an toàn, từ trong tay vợ đón lấy con gái hai tuổi.

"Sao lại biến thành như vậy?"

"Trở về thì gặp bọn cướp."

"Anh còn quay về đồn cảnh sát không?"

“Không trở về, tình huống không thể khống chế, anh không yên tâm trong nhà.”

Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau xong, Diệp Phù thấy vẻ mặt của bà Tống thả lỏng không ít, Khâu Lan chọc chọc cánh tay Diệp Phù, lại gần nhỏ giọng nói, "Đồ đạc quá ít.”

Diệp Phù đưa mắt nhìn vật tư, một thùng nước khoáng, một thùng bánh bích quy nén, một thùng thịt hộp.

"Không thể chia theo nhân khẩu, mà là theo hộ khẩu. Dù sao có gia đình chỉ có một người, có người có tám chín người."

"Điều đó thậm chí còn tệ hơn. Một người nhận được cùng một thứ như tám người. Điều đó có công bằng không?"

“Nếu nói về công bằng, được, vậy thì căn cứ theo bổn phận phòng, những người sống trong tòa nhà này có thể chia sẻ quyền tài sản, còn những người không có tài sản thì không thể, điều này đã đủ công bằng chưa?”

Vô luận chia như thế nào, luôn luôn có người cảm thấy không công bằng, cuối cùng, mọi người đem ánh mắt hướng về phía Tống cảnh sát.

"Như vậy đi, người một nhà chia một bình nước, ba cái bánh quy nén, ba hộp thịt hộp, mỗi nhà chia nhau."

Nhà họ Trần vẫn cảm thấy không công bằng, nhà họ có tám người, mà nhà anh lại có số người đông nhất cả tòa nhà, lại do cảnh sát Tống giao cho, mặc dù rất khó chịu nhưng anh không dám để nói thêm bất cứ điều gì.

Diệp Phù đỡ lấy vật tư trở về nhà mình, ba hộp thịt kho tàu, bình nước khoáng nhỏ, bánh bích quy nén tuy nhỏ, nhưng rất có trọng lượng, mùi vị bình thường, nhưng ngâm nước liền phồng lên.

Diệp Phù lấy ra hai cái bánh bao hấp và ăn xong bữa trưa với một hộp thịt.

Vốn định ngủ lại một giấc, nhưng vừa ăn no, cửa đã bị gõ, Diệp Phù mở cửa nhìn thấy cảnh sát Tống, có chút kinh ngạc.

"Tiểu Diệp, cha mẹ tôi không khỏe, em giúp tôi xem một chút được không? Nghe nói y thuật của em rất tốt."

Diệp Phù bình tĩnh nhìn anh ta, đương nhiên, cảnh sát Tống cũng đang quan sát Diệp Phù.

Một cô gái tài năng mười chín tuổi, bị cha mẹ ruột bỏ rơi khi mới sinh, được bác sĩ Thẩm nhặt về nuôi lớn, vào đại học năm mười sáu tuổi, là học sinh giỏi khoa học, năm cô mười bảy tuổi mẹ nuôi của cô qua đời, cha nuôi của cô đã qua đời mấy tháng trước, hiện tại lại mồ côi.”

"Được, tôi nói trước, tôi có thể châm cứu trị liệu, nhưng không cung cấp thuốc, trị liệu phải cho phí trị liệu, không cần tiền chỉ cần vật tư hoặc là củi."

Tống cảnh sát đã biết về những điều này, và anh ấy gật đầu, cho thấy rằng không có vấn đề gì.

Diệp Phù vào nhà lấy hộp thuốc, trong đó có một bộ kim tiêm bằng bạc, một bộ dao giải phẫu, đi theo cảnh sát Tống đến nhà anh, nhìn thấy cha mẹ Tống bị bệnh, Diệp Phù liền biết tình huống của bọn họ như thế nào.

"Nhiệt độ tối hôm qua xuống dưới 0 độ C, hai bác là hạ thân nhiệt, may mắn chỉ vừa phải, hai bác hiện tại xuất hiện ớn lạnh, mệt lả, không thể nói chuyện bình thường, môi tím bầm, sắc mặt trắng bệch các loại tình huống, cháu trước giúp hai bác đo nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ cơ thể nếu quá thấp, có thể phải đi bệnh viện chẩn đoán, mất nhiệt độ là sẽ khiến cho tim phổi chức năng suy kiệt."

Cha Tống phụ mẹ Tống còn chưa tới sáu mươi tuổi, nếu bảy mươi tuổi trở lên người già nếu bị hạ thân nhiệt sẽ chết nhanh chóng.

Người bị mất nhiệt độ nặng sẽ mất ý thức và rơi vào trạng thái ngủ đông.

"Tiểu Diệp, hậu quả mất nhiệt rất nghiêm trọng sao?"

Diệp Phù gật đầu, rất nhiều tin tức đều từng có đưa tin, vận động viên chạy cự ly dài hoặc là người yêu thích leo núi một khi lạc đường, vừa vặn gặp phải thời tiết nhiệt độ thấp, thân thể một khi mất nhiệt độ cũng khó thoát khỏi tử vong.

"34 độ."

Diệp Phù đưa nhiệt kế cho cảnh sát Tống và vợ xem.

“Đều là lỗi của em, tối hôm qua nhiệt độ giảm xuống em cũng không phát hiện, là Văn Văn đột nhiên khóc lớn đánh thức em, em mới phát hiện nhiệt độ hạ xuống, lúc em đến phòng ba mẹ gọi họ dậy, tình trạng tinh thần và sức khỏe của họ đều coi như bình thường, nếu khi đó em đo nhiệt độ cơ thể cho họ, sẽ không kéo dài đến bây giờ mới bị phát hiện.”