"Có chuyện gì vậy?"
Cửa chống trộm mở ra, nhưng cửa sắt ngoài cùng không mở, Du Phi Dao nhìn qua khe cửa, thấy bên ngoài không chỉ có hai người này, mà còn có thêm một gia đình khác ở tầng 3.
Ngoại trừ trưởng tòa nhà, những người còn lại đều đeo balo.
Chẳng lẽ là muốn chuyển đến tầng 17 ở?
Còn chưa kịp để Du Phi Dao mở miệng hỏi, bà lão hay dắt chó đi dạo mà không xích chó đã vỗ bộp bộp lên cửa sắt: "Cô mở cửa ra, chúng tôi có chuyện muốn bàn bạc với cô."
Du Phi Dao sống hai đời, tự nhận là đã gặp qua vô số loại người, người kiêu ngạo cô đã gặp không ít, nhưng những người đó hoặc là có năng lực, hoặc là có chỗ dựa vững chắc, còn bà lão này, thật sự là cô mới gặp lần đầu, rõ ràng là người bình thường, vậy mà lại kiêu ngạo như vậy, cứ như thể sinh ra đã cao quý hơn người khác.
Vẻ mặt hai người trong gia đình kia cứng đờ, hung hăng trừng mắt nhìn bà lão, có chút trách móc bà ta không biết ăn nói.
Trưởng tòa nhà Ngô Kiệt cũng có chút ngượng ngùng: "Cô Du có tiện mở cửa không? Chúng tôi..."
"Không tiện."
Ánh mắt Du Phi Dao dừng lại trên người bà lão, cô nhướng mày: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đây đi, tính tình chó nhà tôi không tốt lắm, nhìn thấy người nó không thích, có thể sẽ nhào đến cắn, không mở, nếu mấy người vào trong bị cắn tôi không đền nổi đâu."
Nhắc đến chó, Du Phi Dao mới phát hiện, hai con chó cưng của bà lão này không thấy đâu, trong hành lang cũng yên tĩnh, không nghe thấy tiếng chó sủa nào.
Chẳng lẽ đã bị ăn thịt rồi?
"Chó cắn người sao không xích lại? Cô gái này sao lại không hiểu chuyện như vậy."
Bà lão vẻ mặt khó chịu, giơ chân đá "ầm" một cái vào cửa sắt, cánh cửa rung lên bần bật.
Bánh Bao vốn dĩ rất hiền lành, lúc này lại xông đến cửa, sủa inh ỏi vào bà lão qua khe cửa. Chú chó này có thân hình to lớn, tiếng sủa cũng rất to, khiến cho mấy người đứng bên ngoài giật mình, theo bản năng lùi lại hai bước.
Trần Bân ngượng ngùng kéo mẹ mình lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Mẹ, bây giờ là chúng ta đang cầu xin người ta."
Bà lão họ Trần trừng mắt nhìn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai con chó sau cánh cửa giống như đang nhìn hai nồi thịt chó, nhưng cuối cùng vẫn thu liễm lại một chút, lầm bầm trong miệng không biết đang chửi rủa cái gì, sau đó lùi sang một bên.
Trần Bân cười gượng: "Cô Du, nghe nói căn hộ ở tầng 17 cũng là của nhà cô, chúng tôi mạo muội đến đây làm phiền, là muốn hỏi xem cô có thể cho chúng tôi mượn căn hộ ở tầng 17 để ở tạm mấy hôm được không? Nước ở dưới lầu sắp tràn lên tầng 3 rồi, tôi thật sự không còn cách nào khác, nên mới..."
So với người mẹ vô lý của anh ta, Trần Bân này ít nhất còn biết giả vờ, thái độ cũng coi như là tạm được.
Nhưng Du Phi Dao lại trực tiếp từ chối: "Không được."
"Tại sao?"
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh, từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên xông đến, túm lấy cửa sắt, vẻ mặt lo lắng: "Căn hộ đó của cô, dù sao cũng không có ai ở, chúng tôi sẽ không động vào đồ đạc trong đó đâu."
Nhìn sắc mặt của những người khác, có vẻ như họ đều có suy nghĩ như vậy, ngay cả Ngô Kiệt, trưởng tòa nhà cũng tỏ vẻ không đồng tình.
Du Phi Dao không nhịn được cười khẩy một tiếng: "Nhà của tôi, tôi muốn để trống thì để trống, liên quan gì đến mấy người? Trong tòa nhà này, không chỉ có căn hộ ở tầng 17 là trống, nếu thật sự sợ tầng 3 bị nước ngập, thì cứ chuyển đồ đạc lên những căn hộ trống đó là được rồi, chắc chắn sẽ không có ai nói gì mấy người đâu."