Sau đó đủ loại thiên tai ập đến, dù sống có hèn mọn đến đâu, cô cũng không từ bỏ hi vọng sống sót, cô đã từng ăn thức ăn hết hạn, ăn thức ăn cho chó, nuốt cám, lúc thê thảm nhất thậm chí có thể không chút do dự nhét bùn đất và xác động vật thối rữa vào miệng, cô tự nhủ với bản thân không thể chết được.
Năm thứ ba sau ngày tận thế, cô vất vả lắm mới gϊếŧ chết được người anh họ Du Hồng Vĩ, máu dính vào chiếc nhẫn ngọc trên tay anh ta, sau đó không gian được mở ra.
Không gian rất lớn, nhìn mãi không thấy đâu là bờ, có lẽ là sau khi ngày tận thế xảy ra, Du Hồng Vĩ mới mở ra không gian, vật tư bên trong không nhiều.
Cũng chính vì chút vật tư này mà Du Phi Dao đã sống sót, đáng tiếc là, tuy không gian này có thể dùng ý thức để cất giữ đồ, nhưng bản thân cô mỗi ngày chỉ có thể ở bên trong một tiếng đồng hồ, hết thời gian sẽ bị không gian tự động đá ra ngoài.
Vì mỗi ngày chỉ có thể ở trong không gian một tiếng đồng hồ, thêm nữa lúc đó đã là ba năm sau ngày tận thế, không tìm được vật tư gì, cuộc sống của cô cũng chỉ khá hơn một chút so với trước, không đến nỗi chết đói.
Mười năm sau ngày tận thế, cô đã dùng cách đồng quy vu tận, gϊếŧ chết kẻ thù cuối cùng, kết quả một cái chớp mắt, cô phát hiện mình đã trở về lễ tang của ba.
Phòng khách yên tĩnh đến mức không nghe thấy một tiếng động, Du Phi Dao kể xong những chuyện đã trải qua ở mạt thế, hồi lâu không dám nhìn em trai, sợ nhìn thấy khuôn mặt đó lại không nhịn được khóc, nhưng ngay sau đó, "tách tách" một tiếng, trên bàn trà có giọt nước mắt rơi xuống, cô mới nhận ra em trai đã khóc.
Nước mắt của Du Phi Tinh không ngừng tuôn rơi, những điều chị gái nói, người bình thường nghe xong có lẽ sẽ cảm thấy hoang đường, nhưng Du Phi Tinh lại không hề nghi ngờ.
Giờ phút này cậu chỉ cảm thấy đau lòng.
Cậu kém chị gái ba tuổi, chị gái là con đầu lòng, ba mẹ sinh chị gái khi đã lớn tuổi, cho dù sau này sinh ra cậu, thì đối với cô con gái lớn này vẫn nuông chiều như châu như ngọc, đồng thời ra lệnh cho cậu em trai này nhất định phải bảo vệ chị gái.
Du Phi Tinh không thể tưởng tượng nổi người chị gái từ nhỏ được cả nhà cưng chiều như vậy, đã trải qua mười năm đó như thế nào.
Nhìn em trai nước mắt lưng tròng, Du Phi Dao vốn đang muốn khóc lại không muốn khóc nữa, cô tiến lại gần, rút khăn giấy lau nước mắt cho cậu: "Đừng khóc nữa, dù sao bây giờ chị cũng đã sống lại, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, không thể lãng phí thời gian vào việc khóc lóc."
Du Phi Tinh ậm ừ một tiếng rồi mới nói: "Không gian đó của chị còn không? Em xem nhiều tiểu thuyết, nhân vật chính sống lại, không gian thường vẫn còn."
"Vẫn còn."
Du Phi Dao gật đầu, trước mặt em trai, cô tùy ý cất chiếc cốc đang cầm trên tay vào không gian, sau đó lại lấy ra.
Từ lúc ra khỏi nghĩa trang lên xe, cô đã dùng ý thức cảm nhận một chút, không gian vẫn ở trong đầu cô, kích thước cũng không khác gì so với trước, bên trong thậm chí còn có một đống đồ lặt vặt cô nhặt được lúc ở mạt thế.
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Tích trữ vật tư hay làm chuyện gì khác?"
Có lẽ là đã tin những gì chị gái nói, lẽ ra cậu phải kinh ngạc tột độ khi chiếc cốc trước mặt biến mất rồi lại xuất hiện, nhưng lúc này Du Phi Tinh chỉ cảm thấy có không gian thật tốt, có thể tích trữ một đống đồ, lần này cậu vẫn còn sống, chị gái nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ trước nữa, hai chị em bọn họ, cùng với chú chó ở nhà, nhất định sẽ sống sót qua thiên tai.