Mắt Du Phi Dao sáng rực!
Quả nhiên em trai cô vẫn là thông minh nhất, cách này thật sự quá hay!
Trên đường toàn là shipper, trực tiếp trà trộn vào trong đó, lại đeo thêm khẩu trang, quả thật là thần không biết quỷ không hay.
Cả thành phố Ninh Thành rộng lớn như vậy, chỉ riêng khu vực nội thành đã có 15 quận, 98 phường, chưa kể khu vực ngoại thành còn có 86 xã.
Ngành dịch vụ ăn uống phát triển nhanh chóng như vậy, khắp nơi đều là quán ăn, hai chị em mỗi người một ngày chạy ban phường để lấy đồ ăn, 98 phường chạy hết một lượt mất 13 ngày, một tháng có thể chạy được hai lượt.
Du Phi Dao cũng không muốn làm phức tạp như vậy, nhưng cô thật sự sợ, thường xuyên đặt đồ ăn mang về rất dễ khiến người khác chú ý, mà đến tận nơi mua một lúc mấy trăm phần thức ăn thì càng khiến cho chủ quán chú ý, việc dự trữ đồ ăn chín, chỉ cần sơ suất một chút thôi, rất có thể sẽ vạn kiếp bất phục, đặc biệt là lần này em trai cô còn sống sờ sờ.
Cẩn thận chạy vạy khắp nơi, cẩn thận một chút luôn luôn không sai.
Nghĩ đến đây, cô rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện tối hôm qua trước khi ngủ cảm thấy mình chưa làm là gì.
Kiếp trước, vì bận rộn lo liệu đám tang cho ba, không có tâm trạng chăm sóc hai chú chó ở nhà, Du Phi Dao đã gửi chúng ở cửa hàng thú cưng, nhưng hiện tại mỗi ngày đều phải bận rộn dự trữ vật tư, thật sự không có thời gian để chăm sóc chúng.
Thôi vậy, cứ chờ sau khi bận xong khoảng thời gian này rồi tính tiếp.
"Được, cứ làm theo ý em, ngày mai em ở nhà lên kế hoạch, chị đi mua hai chiếc xe tải thùng, sau này sáng sớm tranh thủ lúc đông người, chúng ta đến chợ đầu mối gom hàng, chiều đến phòng tập thể dục tập luyện, chiều muộn gần tối thì ra ngoài lấy đồ ăn, buổi tối tìm một huấn luyện viên học đánh nhau, tuy một năm có lẽ không thể luyện được gì nhiều, nhưng có còn hơn không."
Trước khi tận thế xảy ra, tuy cô không phải là tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhưng cũng chưa từng phải chịu khổ sở gì, những lớp năng khiếu đăng ký học lúc đi học cũng đều là múa, piano, thư pháp..., chưa từng học qua bất kỳ lớp võ thuật tự vệ nào.
Nhưng trong hoàn cảnh khắc nghiệt của thời kỳ hậu tận thế, muốn sống sót thì phải nhanh chóng trưởng thành. Năm thứ ba sau tận thế, lý do cô có thể gϊếŧ chết Du Hồng Vĩ chính là vì trong ba năm đó, cô đã bị đánh rất nhiều, buộc phải học được rất nhiều chiêu thức không chính thống, sau đó lại luôn dồn hết tâm sức vào việc báo thù. Đối với đại đa số những người sống trong thời bình, cô chắc chắn là biết võ, nhưng dù sao hiện tại thân thể này vẫn là thân thể chưa từng trải qua tai nạn, quá yếu đuối, không tập luyện là không được.
Du Phi Tinh nghĩ đến những ngày tháng khốn khổ mà chị gái đã trải qua trước khi trọng sinh, hận không thể lập tức chạy đến phòng tập thể dục để tập luyện.
Hôm sau, hai người dậy sớm hơn cả ngày hôm qua. Du Phi Tinh dậy sớm ra ngoài mua một đống bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, tào phớ, bánh rán, bánh gạo nếp... Dù sao có không gian, mua nhiều hơn nữa cũng không sợ ăn không hết.
Ăn sáng xong, Du Phi Tinh ở nhà lên kế hoạch như đã bàn bạc từ tối hôm qua, còn Du Phi Dao thì lái chiếc xe "thần thánh" của mình đến thẳng thành phố ô tô.
Cô đã quyết định mua xe của hãng nào, xe thùng loại bao nhiêu, sau khi đến nơi, cô cũng không đi dạo lung tung, mà trực tiếp quẹt thẻ lấy xe, hai chiếc xe tải thùng dài 4 mét 2, tổng cộng hết chưa đến 20 vạn tệ.