Kiếp trước, sau khi từ nước ngoài trở về, cô vì sợ nhìn vật nhớ người cho nên đã chuyển đến một căn hộ cao tầng khác để ở.
Du Phi Tinh há hốc miệng, cuối cùng vẫn im lặng ngậm miệng lại!
Thôi được rồi, dù sao nghe lời chị gái là được!
Hai chị em sau khi liên lạc xong với môi giới, trực tiếp giao toàn bộ chuyện bán nhà cho môi giới xử lý, sau đó bắt đầu thảo luận liệt kê ra một danh sách dự trữ vật tư.
Có quá nhiều thứ cần phải dự trữ, có một số thứ trong nước không tiện mua, nhất định phải ra nước ngoài mới được, hai người thậm chí còn không ra ngoài ăn tối, trực tiếp gọi đồ ăn mang về.
Đợi đến khi xác định gần như tất cả những thứ cần dự trữ đều có trong danh sách, Du Phi Dao mới tắm nước nóng xong, nằm trên giường.
Trước khi ngủ, cô luôn cảm thấy hình như còn chuyện gì đó chưa làm, nhưng nghĩ kỹ lại, thật sự không nhớ nổi rốt cuộc là chuyện gì.
Thôi bỏ đi, ngủ là trên hết!
Sáng sớm hôm sau, hai chị em tập trung ở phòng khách để kiểm tra không gian.
Không gian của Du Phi Dao vẫn giống hệt như kiếp trước, thời gian ngưng đọng và giữ cho đồ ăn tươi ngon. Không gian của Du Phi Tinh lần này cũng coi như là không tệ, tuy nhỏ hơn một chút nhưng chức năng thì giống hệt của chị gái, đồ vật bỏ vào như thế nào thì lấy ra vẫn như thế ấy.
Hai người chuẩn bị bắt đầu dự trữ vật tư theo danh sách đã lập.
Các món ăn ngon của Trung Quốc là ưu tiên hàng đầu. Nấu nướng trong thời kỳ hậu tận thế là một việc khá nguy hiểm, rất có thể vì mùi thơm mà bị người khác chú ý, cho nên phải dự trữ nhiều một chút.
Trước đây, cô từng đi du lịch nước ngoài cùng ba mẹ, mặc dù khắp nơi trên thế giới đều có nhà hàng Trung Quốc, nhưng cô luôn cảm thấy không được ngon bằng ở Trung Quốc, hơn nữa giá cả lại đắt đỏ. Khi đó, Du Phi Dao thậm chí còn cảm thấy những quán ăn nhỏ bên ngoài khu nhà của họ nấu còn ngon hơn cả những nhà hàng Trung Quốc sang trọng ở nước ngoài.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, hai chị em mỗi người lái một chiếc xe ra ngoài, một người đi về hướng Đông, một người đi về hướng Tây.
Việc dự trữ đồ không thể nóng vội được. Trong thời đại công nghệ thông tin, việc dự trữ một lượng lớn hàng hóa ở Trung Quốc rất dễ thu hút sự chú ý của các cơ quan chức năng, hơn nữa cho dù không bị mời đi uống trà thì cũng sẽ bị những người có ý đồ xấu để ý.
Kiếp trước, vì muốn trả thù, Du Phi Dao đã chuyển từ căn cứ Ninh Thành đến căn cứ thủ đô. Cô từng nghe người ta kể về một câu chuyện phiếm, không biết là thật hay giả.
Chuyện kể về một cô gái trong vài tháng trước khi thiên tai ập đến đã dự trữ một lượng lớn hàng hóa. Những thứ như trà sữa, gà rán, hamburger, cô ấy chỉ cần phẩy tay là cửa hàng sẽ giao đến 1000 phần, còn những món như BBQ, tôm hùm đất thì cô ấy trực tiếp bao trọn, hơn nữa còn yêu cầu số lượng tương tự trong nửa tháng liên tiếp.
Ngày đầu tiên, vì cửa hàng không chuẩn bị đủ nguyên liệu, phải nhờ đến một số cửa hàng xung quanh xoay sở mới đủ số lượng mà cô gái yêu cầu.
Kết quả, có người đã quay lại video và đăng lên mạng xã hội, sau khi trật tự xã hội sụp đổ, có người đã nhận ra cô gái đó, sau đó thì không còn ai nhìn thấy cô ấy nữa.
Lúc đó, có mấy người phụ nữ lớn tuổi ngủ cùng phòng trọ với Du Phi Dao đã lén lút chia sẻ câu chuyện phiếm này với cô, nói rằng cô gái dự trữ hàng hóa với số lượng lớn kia đã bị căn cứ khống chế, cô ấy có một không gian trong truyền thuyết, bên trong dự trữ vật tư trị giá hàng trăm tỷ, nuôi sống một căn cứ chỉ là chuyện nhỏ.