Tịch Nhan nhanh chân chạy xuống nhà. Nhẹ nhàng chạy mất hút đi từ lúc nào không hay.
Viễn Trình vừa đưa đồ tới thì bắt gặp Tịch Nhan đang trốn ra ngoài. Viễn Trình lịch sự cúi chào, lúc này cô giật mình lùi lại đằng sau vài bước.
“Thiếu phu nhân, cô chuẩn bị đi đâu ư?”
Tịch Nhan chột dạ gãi đầu miệng lắp bắp, lúc này Mộ quản gia cũng hớt hải chạy theo cô. Thấy Viễn Trình ôm nào gấu bông, nào gối ôm sặc sỡ ông sững sờ.
“Thư kí Viễn đây là?”
“Là đồ thiếu gia bảo tôi mang tới cho phu nhân.”
Viễn Trình đưa hết đồ cho người hầu định quay đầu rời đi thì Tịch Nhan ngây thơ vẫn không hiểu chuyện gì. Ngơ ngác hỏi.
“Nhắc mới nhớ không phải thiếu gia các người là một kẻ ngốc nghếch, tàn tật hay sao? Mà sao từ lúc vào đây ta không thấy nhỉ?”
Cả đám đứng lặng vài giây trước khi Viễn Trình sôi máu giải thích cho Tịch Nhan rằng lời đồn đại của con dân Đô Thành toàn là lời bịa đặt. Mộ quản gia chỉ biết cười trừ, lấy khăn lau mồ hôi.
“Thiếu phu nhân thật thẳng thắn.”
“Thiếu phu nhân, người nghe mấy lời bịa đặt đấy từ đâu hả? Thiếu gia nhà ta lành lặn, thông minh nhất Đô Thành đấy.”
Viễn Trình hét lên như gió bão, Tịch Nhan nhẹ nhàng nhắm mắt bịt hai lỗ tai lại quay ngoắt mặt đi chỗ khác.
Viễn Trình bùng lửa cháy dữ dội. Cô quay lại trước mặt thư kí Viễn hỏi. Tịch Nhan ngây ngô nghe không hiểu lời cậu ta.
“Đại khái là Mộ Cố Trì không bị tật, cũng không ngốc? Phải không? Thế tại sao cả Đô Thành lại đồn thế? Ngươi lừa ta.”
Tịch Nhan cũng không chịu thua đứng cãi tay đôi với Viễn Trình. Thư kí Viễn cũng không hàng nhất quyết phân thắng bại với Tịch Nhan.
“Aaaa cô nương thời đại nào mà chẳng có báo lá cải truyền thông tin giả cơ chứ.”
“Thế sao hắn ta không lộ diện đập tan tin đồn đấy? Lí do là hắn bị ngốc chứ sao?”
Viễn Trình điên đầu, tóc rối bù xù còn cô xù lông lên như một con mèo hoang. Đang cãi nhau hăng say Tịch Nhan nhận được tin nhắn của Phương Mai.
Quay ngoắt 180 độ cô lại trở nên vui vẻ cười tủm tỉm soạn tin nhắn. Viễn Trình càng điên người khi Tịch Nhan không quan tâm hắn, nguyên một quả bơ to đùng.
“Này này cô kia đang cãi nhau lại lẩn đi là sao?”
“Ai lẩn anh chứ? Tôi không muốn cãi nhau với người não tàn thôi, lêu lêu.”
“Tịch Nhan aaaaa.”
Viễn Trình điên người vò đầu bứt tai khó chịu. Quản gia không biết làm thế nào thì hỏi.
“Thiếu phu nhân cô soạn đồ này là đi đâu?”
“Cháu à…”
Tịch Nhan chột dạ gãi đầu, Viễn Trình thấy cơ hội đến không bỏ lỡ mà trực tiếp chọc khoáy cô.
“Cô lại đi tiêu tiền phung phí đúng không? Hay mang tiền nhà họ Mộ đi nuôi cậu trai khác?”
“Này này anh đừng đổ oan nhá…”
Bỗng nhiên Tịch Nhan cảm giác lạnh sống lưng, mặt của Viễn Trình cũng tái mét lại sợ hãi nhìn đằng sau cô.