Chân trời lộ ra ánh sáng trắng, mặt trời mới lên ngo ngoe rục rịch. Mạnh Thần khép nhật ký lại, uống hết ngụm cà phê cuối cùng, đứng dậy động eo một chút, đi dọc theo “vân các” vài vòng rồi lại hít đất, cuối cùng đứng trước rào chắn, ôm ngực, nhắm mắt trầm tư.
Thời gian một đêm anh ấy đã nhìn kỹ tất cả nhật ký và ảnh chụp của Nhan Tịch. Cũng phát hiện một người thường xuyên sang thăm trang web của Nhan Tịch, tên là “Mặc Nhan”, theo trực giác của Mạnh Thần thì người này nhất định là Thu Mặc Thanh. Lại nhìn kỹ ảnh chụp và văn tư trên trang web của Thu Mặc Thanh một lần. Phân tích tin tức tương quan giống như hành tẩu trong đêm tối, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng. Hình dáng mơ hồ của vụ án dần dần trở nên rõ ràng. Mạch lạc của sự việc cũng dần dần trở nên sáng ngời rõ ràng.
Mỗi lần ghi lại của Nhan Tịch nhìn như là đăng tùy ý. Sau khi kéo tơ bắt kén sẽ phát hiện, thật ra tâm tình của mỗi giai đoạn thời gian, sự việc xảy ra đã để lộ ra dần trên văn tự mơ hồ. Nhan Tịch đều sẽ ghi lại từng chút kết giao với Thu Mặc Thanh. Chỉ là làm người xem không nhìn rõ người này, xem náo nhiệt mà thôi.
Nhan Tịch hồi nhỏ tuy phổ thông bình phàm lại vui vẻ ngây thơ. Lúc học lớp 12 gặp học sinh xếp lớp Thu Mặc Thanh, một tình yêu lặng lẽ xảy ra giữa hai người. Sau đó Thu Mặc Thanh tham gia quân ngũ nên rời đi, mất đi liên hệ trong một đoạn thời gian. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, hai đường thẳng nhìn như song song đã giao nhau thành đường parabol. Toạ độ thời gian đi từ thấp lên cao rồi từ cao xuống thấp.
Nhan Tịch sau khi lớn lên có lẽ ở giữa hai người đã xảy ra hiểu lầm gì đó, kí©h thí©ɧ Nhan Tịch nên cô hạ quyết tâm thay đổi bề ngoài của chính mình, thoát thai hoán cốt thành bộ dáng Thu Mặc Thanh thích. Nhưng trong ánh mắt phân rõ trắng đen có nhiều thêm một tia ưu thương. Cảm giác tư ti trước mắt Thu Mặc Thanh kia lại chưa từng biến mất. Đột nhiên thay đổi và cảm giác tự ti rất sâu dưới sự xảy ra của việc nào đó đã bùng nổ, cuối cùng dẫn đến sự tử vong của Thu Mặc Thanh.
Nhưng là chuyện gì dẫn đến việc mối quan hệ của hai người chuyển biến xấu, nhiều năm trôi qua cảm tình của hai người ở trong thầm lặng thật sự không có ai phát hiện sao? Sự việc lần cuối cùng vì sao Nhan Tịch không ghi lại? Không đúng, có phải có chỗ nào bị sót hay không…
Đột nhiên có một ý nghĩ đánh sâu vào trong đầu. Mạnh Thần có một loại suy đoán mới: Căn cứ nhật ký của ngày cuối cùng, Nhan Tịch viết chính là về nhà. Có thể đã đang được hiệp nghị nào đó với Thu Mặc Thanh mới quay về thành phố Kỳ Xuyên hay không. Lại bởi Thu Mặc Thanh bị ảnh hưởng bởi sự việc nào đó mà từ chối cho nên Nhan Tịch vì yêu sinh hận, không chiếm được thì hủy diệt. Dẫn đến việc lên kế hoạch đầu độc. Loại thuốc độc này là Thu Mặc Thanh biết rõ cũng nguyện ý ăn cho hết, hay là Nhan Tịch chỉ muốn độc chết một mình Thu Mặc Thanh hay là hai người đồng quy vu tận nhưng bị Thu Mặc Thanh ngăn lại?
Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra cho nên Nhan Tịch chưa kịp ghi lại?
Vấn đề là nên bắt đầu tìm từ đâu?… Tạm thời không tìm được đường và điểm đích. Vậy quay lại khởi điểm, bắt đầu một lần nữa.
Cha mẹ và nhà. Đó là người và nơi có cảm giác an toàn nhất trên đời, cũng là nơi về lúc ban đầu cũng là lúc cuối cùng.
Đúng, anh ấy nên về quê Nhan Tịch một chuyến, nói không chừng sẽ có phát hiện lớn hơn nữa, nút thắt của tất cả mọi thứ sẽ được mở ra.
Nghĩ vậy, Mạnh Thần mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, dùng ánh sáng của mình chiếu rọi mặt đất, cho dù là tốt hay xấu thì mặt trời vẫn toả sáng ấm áp cho tất cả các sinh vật trên địa cầu. Mạnh Thần giang hai tay ra ôm lấy mặt trời. Cười xán lạn xoay người đi về trước bàn, nhanh chóng sửa sang lại tất cả các tư liệu, lưu lại. Sau đó ôm một đống tư liệu và máy tính đặt một cách chỉnh tề ở trên bàn trong “tĩnh thất” (phòng sách), quay về “hương các” làm bữa sáng.
Bữa sáng là một phần ăn Mỹ đơn giản một chút. Một ly sữa bò nóng, một phần trứng chiên, một phần salad, còn có miếng bánh mì vàng đổ đầy mứt trái cây. Sau khi ăn xong cơm sáng, Mạnh Thần mặc chỉnh tề, đứng trước gương nhìn nhìn, sau đó vừa lòng đi ra ngoài.