Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tịch Tiếng Ca Tiêu

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mở Album của Nhan Tịch ra. Thời kỳ, địa điểm khác nhau ghi chú cũng càng thêm tỉ mỉ. Nhan Tịch lúc học THPT, béo mũm mĩm, cắt tóc ngắn, mặc những bộ quần áo to đùng chẳng ra gì. Cùng Nhan Tịch bây giờ nhìn thấy, giống như hai người. Mạnh Thần nhớ đến một câu tục ngữ rất cổ xưa: Nữ đại mười tám biến*. Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Tịch là ở trong nhà cô. Nhan Tịch hồi còn nhỏ có đôi mắt to sáng tỏ, sạch sẽ trong suốt. Lúc cười rộ lên híp mắt, nhếch miệng, làm lòng người trở nên dịu dàng. Bởi vì quá béo, bọn nhỏ luôn ức hϊếp cô. Nhan Tịch luôn cúi thấp đầu, nước mắt và nước mũi chảy ra đầy mặt. Sau đó anh trai Nhan Tịch – Nhan Tuấn giáo dục đứa nhỏ nhà họ Vương một phen, không có ai dám ức hϊếp cô nữa.

(*: Ý chỉ con gái 18 tuổi thay đổi rất nhiều)

Mạnh Thần vừa nhớ lại vừa tinh tế lật xem mỗi bức ảnh. Đột nhiên có một tấm ảnh hấp dẫn ánh mắt anh ấy. Là ảnh Nhan Tịch và một nam sinh đứng ở bụi hoa tạo dáng ngoáo ộp, ở cách bọn họ không xa chính là nạn nhân Thu Mặc Thanh đứng dưới tàng cây nhìn về phía Nhan Tịch, tuy có chút mơ hồ nhưng có thể nhận ra được. Mạnh Thần đặt các bức ảnh khác lên mặt bàn. Lại dựa theo thời gian chụp ảnh để xem nhật ký, xem Nhan Tịch có ghi lại gì hay không. Không có kết quả. Mạnh Thần nghĩ nghĩ, đánh dấu những từ ngữ mấu chốt như “bụi hoa, cây, anh”, có một ngày. Là nhật ký viết vào tháng 10 năm 2014, tiêu đề là “Chờ đợi.”

Chờ đợi,

Ban đêm hôm trước em nằm mơ, mơ một giấc mơ về anh. Trong giấc mơ đó rõ ràng giống như những gì đã xảy ra ban ngày. Mơ thấy anh vẫn là việc mấy năm trước. Nhiều năm không liên lạc với anh, làm sao anh lại chạy vào trong giấc mơ của em chứ? Hai ngày này, em đang nhớ lại từng chút về anh, hoá ra không thèm để ý, muốn quên, hoá ra vẫn luôn tồn tại rõ ràng như thế.

Gió thổi qua bên tai em, em ngẩng đầu nhìn không trung. Nhớ đến mỗi lần đều phải nhìn lên mới thấy mặt anh tươi cười nhợt nhạt. Ngượng ngùng không biết làm sao. Chúng ta từ xa lạ đến quen thuộc, lại đến xa lạ, cho đến không liên lạc. Em biết đây là kết quả tự nhiên.

Em không oán cũng không hận. Chỉ là sáng sớm tươi đẹp hoặc lúc đêm khuya tĩnh lặng nào đó, xoay người một cái, một câu hát, đều làm em nhớ đến anh thời ngây ngô tươi đẹp. Chàng trai đứng dưới cây dương liễu ngoài nhà ăn chờ đợi, thiếu niên chạy vội trên sân bóng rổ, đứa trẻ ngủ say trong lớp học, những cảnh tượng đó khắc thật sâu vào trong lòng em, để lại sẹo. Một lần cuối cùng nhìn thấy anh, em trốn ở bụi hoa nhìn bóng dáng anh từng chút từng chút biến mất trong đêm tối. Trong một khắc kia em gào khóc. Em biết, đây sẽ là lần chúng ta vĩnh biệt. Từ đây, năm tháng thời gian sẽ đẩy chúng ta vào quỹ đạo cuộc sống khác biệt. Em khổ sở giống như làm mất món đồ chơi em yêu nhất, lòng em rất đau.

Cho rằng không còn có tin tức của anh nữa. Tin tức đột nhiên gửi đến từ phương xa làm em nhìn lại một lần rồi một lần, cũng thành sự chờ mong mỗi ngày của em. Chúng ta nói chuyện học tập, chuyện cuộc sống, cho nhau sự ấm áp của đối phương, vui vẻ. Thư gửi đến em cẩn thận cất giữ, ảnh chụp đặt trong sổ nhật ký riêng, lúc nào cũng lấy để lật xem. Tốt nghiệp, phong thư cuối cùng ước chừng dài sáu trang. Em biết anh phải về. Anh quay về không phải là anh của quá khứ. Em luống cuống, sợ hãi, cho nên em vô cớ gây rối, tùy hứng, cuối cùng, anh biến mất. Mấy năm nay, em một mình học tập, làm việc, sinh hoạt, ngẫu nhiên nghe được vài chuyện của anh từ chỗ bạn bè, em đau lòng lại cũng chẳng có quan hệ gì với anh. Thông tin hiện đại rất phát triển, nhưng em vẫn thích viết thư. Rảnh rỗi không có việc gì thì sẽ viết một phong thư, lại không có chỗ gửi. Mở ngăn kéo ra, bức thư ở tầng dưới chót, đọc từng chút từng chút; ảnh ở tận cùng bên trong của Album, cũng xem từng tấm từng tấm. Nhưng mà những ký ức đó sẽ không bắt đầu lại. Thật ra, mấy năm nay em đã bình thường trở lại. Chỉ là đã quen vừa sinh hoạt cô độc một mình, vừa nhớ đến anh. Mặc Mặc, cảm ơn anh, đã để em gặp được anh ở tuổi thanh xuân đẹp nhất…
« Chương TrướcChương Tiếp »