Chương 6

Nhân viên mở cửa kính ra, tươi cười hỏi: "Xin chào ngài, xin hỏi đi mấy người?"

Chu Phàm nắm tay Chu Ninh Hinh, "Hai người."

Sau khi kết thúc cuộc họp phụ huynh, Chu Phàm dẫn Chu Ninh Hinh đến một nhà hàng phương Tây, Chu Ninh Hinh thích nhất phần ăn trẻ em ở đây, chỉ là nhà hàng này cách nhà bọn họ không tính gần, hơn nữa công việc của Chu Phàm lại bận bịu, cho nên số lần một nhà ba người cùng đến có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Chu Phàm nhìn Chu Ninh Hinh ngồi đối diện chậm rì rì mà xiên đồ ăn, hỏi: "Không ngon sao?"

Chu Ninh Hinh cắn môi lắc đầu, "Lúc họp phụ huynh xong con thấy thầy Tống kêu ba lại nói chuyện, là vì thành tích thi của con không tốt đúng không? Lần sau con sẽ cố gắng hơn."

Chu Phàm: "Không phải, thầy Tống nói tháng sau có hoạt động cho cha mẹ đến tham gia với con mình, hỏi ba có thời gian đến dự hay không thôi."

"Hả?" Chu Ninh Hinh kinh ngạc trừng lớn mắt, nghiêng đầu nói, "Đúng rồi ha, sắp đến lễ Thiếu Nhi rồi! Vậy ba đồng ý với thầy Tống chưa?"

Chu Phàm: "Đồng ý rồi, ba nói sẽ đưa con đến cùng với mẹ nữa."

Chu Ninh Hinh đột nhiên nhìn hắn không nói gì.

Chu Phàm ôn nhu nhìn lại, nói: "Hinh Hinh nhớ mẹ rồi phải không?"

Chu Ninh Hinh hít hít mũi, vẫn là không nói gì.

Chu Phàm lại nói tiếp: "Qua vài hôm nữa ba dẫn con đi gặp mẹ nhé? Ba đã nói với con rồi mà, cho dù ba với mẹ đã li hôn, con sẽ không mất bất kì hai trong hai người đâu. Lúc con nhớ mẹ ba sẽ đưa con đi gặp; con muốn ngủ cùng mẹ thì sáng hôm sau ba vẫn sẽ đến đón con đi học, giống như lúc ngủ lại nhà bà nội vậy; để ba mua cho con một chiếc điện thoại, con lúc nào cũng có thể gọi cho mẹ cả."

"Mọi suy nghĩ của Hinh Hinh, đều có thể nói với ba." Chu Phàm lau nước mắt cho bé con, "Ba chỉ hi vọng Hinh Hinh có thể vĩnh viễn ngây thơ, hoạt bát, vui vẻ."

Chu Ninh Hinh khóc đến chóp mũi ửng hồng, âm thanh mang theo giọng mũi, "Có thật không?"

Chu Phàm gật đầu.

Chu Ninh Hinh nín khóc mỉm cười, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên, cũng rất hài lòng bắt đầu thưởng thức phần ăn trẻ em của mình.

Hôm nay đến phiên Chu Phàm trực ca đêm, khi ra khỏi nhà hàng Tây, Chu Phàm phải lái xe chở Chu Ninh Hinh đến nhà mẹ, lúc đi ngang qua một quảng trường, tiếng nhạc từ bên ngoài truyền đến, Chu Ninh Hinh ngồi trên ghế phó lái, ngón tay chỉ ra bên ngoài nói: "Ba ơi, đài phun nước kìa!"

Vì vậy Chu Phàm dừng xe lại ở bên đường, yên tĩnh ngồi bên cạnh Chu Ninh Hinh, cùng bé con xem hết một màn phun nước âm nhạc.

Chu Ninh Hinh cực kỳ hưng phấn mà nhìn ra ngoài cửa xe, đôi khi sẽ phát ra tiếng hô kinh ngạc, Chu Phàm dựa vào ánh đèn xanh đỏ nhìn chằm chằm gương mặt non nớt của bé con, sự ôn nhu trong tim nháy mắt trở thành một cái hồ sâu.

......

Quán bar Thâm Cảng nằm sâu trong hẻm, ồn ào náo nhiệt, nam nam nữ nữ, múa may quay cuồng.

Tống Dao buồn bực ngán ngẩm dựa người lên ghế sofa, cúi đầu lướt điện thoại, trước bàn bày một vài ly rượu.

Một người đàn ông mặc áo da đi đến, ngồi xuống bên cạnh y, "Một mình sao?"

Lúc này Tống Dao mới phát hiện, nhóm người Lương Thiếu Đình vốn ngồi bên cạnh nay đã không biết đi nơi nào rồi, y cười lễ phép với người đàn ông không mời mà tới bên cạnh, không tiếp lời.

Trong tay người đàn ông áo da nâng một ly rượu, chạm vào ly rượu trước mặt Tống Dao, "Cùng uống một ly không?"

Tống Dao chỉ có thể lễ phép mà uống một hớp rượu.

Tầm mắt của người đàn ông áo da đánh giá trên da thịt trắng nõn của Tống Dao vài vòng, cuối cùng dừng lại trên ngón tay thon dài của y, nói: "Trông em như một người làm nghệ thuật ấy, ngón tay dài thật, chơi nhạc cụ sao?"

Tống Dao nở nụ cười, thuận theo nói: "Có ai nói mắt nhìn người của anh khá tốt không? Nhưng tôi không biết chơi nhạc cụ, tôi chỉ biết vẽ vời thôi, quốc họa."

Người đàn ông áo da như đã hiểu rõ, "Em có loại khí chất đó, có chút ưu thương."

Tống Dao nghe vậy, xém chút đã phụt cười.

Tống Dao: "Học nghệ thuật mà, sẽ luôn có chút đa sầu đa cảm."

Người đàn ông áo da vuốt nhẹ mu bàn tay trái của Tống Dao, thấp giọng nói: "Anh nghĩ, tối đến là khoảng thời gian tương đối thích hợp để tìm linh cảm. Một lát có muốn đi với anh không? Anh trên hay dưới đều được nha."

Tống Dao: "Trên hay dưới cũng không thành vấn đề, thế nhưng tôi có chút sở thích cá nhân."

Người đàn ông áo da nghe vậy, hứng thú đầy mặt.

Tống Dao nói: "Tôi thích partner vừa làm vừa ngâm thơ, bài của Lý Bạch anh có thuộc không? 'Hải khách đàm Doanh Châu, yên đào vi mang tín nan cầu', tốt nhất là vừa to rõ vừa tràn đầy cảm xúc, phải trầm bổng du dương ấy. Không ngâm được cũng không sao, chúng ta đổi bài khác, của Đỗ Phủ anh thấy thế nào?"

Người đàn ông áo da: "......"

Người này dùng ánh mắt nghi hoặc mà đánh giá Tống Dao, không nói không rằng, nâng ly rượu đi ra xa.

Tống Dao: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

......

Lúc Lương Thiếu Đình lắc lư quay về, nhìn thấy chính là một Tống Dao đang nâng ly rượu, cười cong tít mắt.

Lương Thiếu Đình ngồi xuống nói: "Ông làm sao vậy? Ai chọc ông cười rồi?"

Tống Dao: "Một trái tim khát khao nghệ thuật."

Lương Thiếu Đình nghe vậy đã biết Tống Dao lại mới tung chiêu, tám phần mười là mới xua đi một tên xui xẻo nào đó rồi, đổi đề tài khác nói: "Quán bar của Phong Phong mới khai trương ngày đầu tiên, ông định ngồi đây hết cả đêm sao, không ra ngoài chơi chút hả?"

Tống Dao: "Hồi chiều mới họp phụ huynh xong, đang bị các vị phụ huynh điên cuồng kêu gọi đây này, trả lời tin nhắn còn không kịp nữa là. Mấy giờ rồi?"

Lương Thiếu Đình nhìn đồng hồ trên tay, "Mười hai giờ mười lăm."

Tống Dao đứng dậy: "Giúp tui nói với Phong Phong một tiếng, tui đi trước đây. Mệt rồi, về nhà ngủ."

Lương Thiếu Đình gật đầu, "Ông cũng không có lái xe tới, hay tui đi đưa ông về?"

Tống Dao quơ quơ tay, "Ông cứ chơi đi, tui đi kêu xe là được."

"Được, mai mốt gặp." Lương Thiếu Đình nói xong, vỗ lên vai y một cái cũng quay người bước về sân khấu.

Bước ra khỏi con hẻm, Tống Dao đứng ở đầu đường, cởi một nút áo sơmi ra, tay áo cuộn lên đến khuỷu tay, đêm hè từng cơn gió mát thổi đến, thoải mái cực kì.

Chưa đợi được bao lâu, Tống Dao đã nhận được cuộc điện thoại của tài xế, nói đã đến nơi rồi, Tống Dao bảo người kia hãy chạy lên phía trước thêm một chút nữa, mình đã đứng ở bên đường rồi.

Ngừng cuộc gọi, y đứng đó thả hồn, sắc mặt có hơi say.

Tít-- Tít--*

*Thật ra chỗ này chính là tên của truyện "DiDi", là một từ tượng thanh dùng để mô tả tiếng kèn xe phát ra, cũng là tên của một ứng dụng gọi xe trên mạng nổi tiếng của Trung Quốc, có thể dịch là tít tít hoặc bíp bíp, Hán Việt là tích tích.

Hai tiếng kèn xe.

Tống Dao thoáng chốc hoàn hồn, một chiếc xe đã dừng lại bên cạnh y, Tống Dao thấy là xe của mình gọi liền mở cửa ra ngồi lên ghế phó lái.

Sau khi đóng cửa lại, tài xế liền nói: "Seatbelt."

Tống Dao nghe lời mà cài seatbelt lại, vừa nghiêng đầu sang bên trái, đối mặt với tài xế, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Chu Phàm.

Trong mắt Chu Phàm rõ ràng cũng xuất hiện sự kinh ngạc, hắn gật đầu một cái rồi nói: "Thầy Tống, trùng hợp thật."

Tống Dao cũng cười theo: "Trùng hợp quá."

Nói xong hai câu, không gian chật hẹp ngay lập tức vắng lặng đi nhiều, mãi đến một động tác của Tống Dao phá vỡ sự lúng túng này.

Lúc Tống Dao hơi nâng chân lên, đầu gối không biết đã đυ.ng phải nơi nào, hộc đựng đồ trước ghế phó lái đột nhiên bật mở, một cái gì đó vì vậy cũng rớt ra bên ngoài, phát ra một tiếng "bịch", Tống Dao ngay lập tức cúi xuống nhặt lên, "Xin lỗi!"

Chu Phàm nhìn qua, nói: "Không sao, thầy không bị trầy ở đâu chứ?"

Tống Dao: "Tôi không sao, đây là..."

Cúi đầu nhìn lại, là một giá treo ảnh điện tử mini, bên trong là ảnh chụp chung của Chu Phàm và Chu Ninh Hinh, Chu Ninh Hinh trong bức ảnh vẫn còn rất nhỏ, có lẽ đã là bức ảnh của rất nhiều năm trước rồi. Chu Phàm bế Chu Ninh Hinh bằng một tay, thần sắc ôn hòa, Chu Ninh Hinh cười đến nhìn thấy hàm răng vẫn chưa mọc đủ chiếc.

Sau khi không tự chủ được mà nhìn rõ bức ảnh, Tống Dao mới bất ngờ nhận ra hành động của mình cực kỳ vô lễ, cất bức ảnh vào lại hộc tủ, lại nói xin lỗi thêm lần nữa: "Thật xin lỗi."

Nhìn ra được Tống Dao có chút không tự nhiên, Chu Phàm ngược lại chủ động nói: "Không sao đâu, đó là bức ảnh của nhiều năm về trước rồi, lúc Ninh Hinh mới bắt đầu đi học ấy."

Tống Dao cũng cười nói: "Ninh Hinh vẫn dễ thương như vậy, trông rất ngoan ngoãn lanh lợi. Đến năm lớp ba tôi mới nhận làm chủ nhiệm lớp em ấy, ấn tượng lúc đó của tôi với Ninh Hinh là một cô bé rất lễ phép."

Chu Phàm cười: "Thầy Tống đã dụng tâm rồi, tôi đã từng nhìn qua lời phê của thầy khi sửa bài cho Ninh Hinh, bài nào cũng cực kì tỉ mỉ, mỗi một lời giải thích đều rất dễ hiểu, một lớp có không ít học sinh, lúc đó tôi đã nghĩ rằng thầy là một người thầy nghiêm túc có trách nhiệm."

Đôi mắt đen láy của Tống Dao lóe ra một tia kinh ngạc, y nhìn gò má góc cạnh của Chu Phàm nói, "... Là trách nhiệm của người thầy mà thôi."

"Thầy tống," Chu Phàm nói, "dựa vào những lời thầy nói với tôi hồi chiều, tôi đã trao đổi qua với Ninh Hinh rồi, là do tâm trạng của con bé có chút không tốt, nhưng bây giờ gần như đã ổn định lại rồi. Nếu như có thể... Phiền thầy đừng cho con bé biết chúng ta đã nói những gì, nếu như Ninh Hinh lại xuất hiện vấn đề gì, bất cứ lúc nào thầy cũng có thể liên lạc với tôi."

Tống Dao gật đầu: "Được."

Chu Phàm dừng xe lại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, quay đầu sang nhìn Tống Dao, chân thành nở nụ cười, "Cám ơn thầy rất nhiều."