Editor: Trang Lyn
"Khụ, Làm sao có thể? Mình làm sao có thể quen biết một cô gái xinh đẹp như vậy. Vả lại âu Minh cậu hiểu mình mà, đối với người đẹp mình luôn khó khống chế, cho nên vừa nhìn thấy người đẹp không kiềm lòng được muốn làm quen là chuyện bình thường!" Kim Huyền lập tức giả bộ ho khan, không thể để cho Tịch đại thiếu gia biết, anh đã từng đánh chủ ý đến vợ cậu ấy, hơn nữa còn muốn mời cô vào Túy Hồng Trần! Vì việc này chẳng khác gì tự mình đưa dao cho Tịch Âu Minh, sau đó để cậu ấy cắt một cái-- xong việc.
Tiêu Tiệp cũng nhìn ra, chỉ là cô và Kim Huyền muốn vậy, thì không thể để cho người bên cạnh biết mọi chuyện được, vì việc đó đối với cô mà nói, là trăm hại không một lợi. Tịch đại thiếu gia bá đạo, không nói đạo lý.
Vì thế nên cô chỉ nhìn Kim Huyền cười nhạt, coi như chào hỏi. Mà Tịch Âu Minh cũng an tâm, cũng không tiếp tục theo đuổi vấn đề này, nhưng mà cũng không long trọng giới thiệu Kim Huyền với Tiêu Tiệp, chỉ lạnh nhạt nói với Tiêu Tiệp: "Kim Huyền."
Miệng Kim Huyền vểnh cao lên, quá không tôn trọng người khác!
Trong phòng giam, bộ dạng Tịch Cảnh Thiên mặt mũi sưng vù, hiển nhiên là bị "Nghiêm hình tra khảo", vừa nhìn thấy Tịch Âu Minh đến, lập tức cầu xin tha thứ: "Anh họ! Em biết lỗi rồi, anh cho em ra ngoài đi! Em cầu xin anh! Sau này em không dám nữa, cầu xin anh cho em ra ngoài!"
Cậu hiểu rõ Tịch Âu Minh, người này rất tàn nhẫn, cho dù là người thân nhất của mình, nếu chạm vào ranh giới cuối cùng anh, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Là cậu quá sơ suất, về nước liền muốn thả lỏng, ai biết lại đυ.ng phải chuyện xui xẻo thế này. Muốn chơi gái lại đυ.ng phải người phụ nữ của Tịch Âu Minh! Chạm đến điểm mấu chốt của anh. Thấy Tịch Âu Minh không nói gì, lập tức chuyển mục tiêu sang Tiêu Tiệp: "Chị dâu! Em sai rồi, hôm qua em thật sự không biết là chị, nếu như em biết, thì có cho em một trăm lá gan em cũng khôn dám mạo phạm chị! Cầu xin chị nói với anh họ thả em ra!"
Tiêu Tiệp hoảng sợ, cô không ngờ Tịch Âu Minh lại đánh người thành như vậy, hơn nữa người này còn là em họ anh. Theo bản năng cô kéo tay Tịch Âu Minh, muốn anh thả người ra, nhưng mà cô còn chưa kịp nói chuyện, liền bị Tịch Âu Minh ngầm bóp tay một cái, lền bình tĩnh lại. Cô biết, anh là người đàn ông làm việc rất có nguyên tắc, sẽ không vô duyên vô cớ xử oan một người, cũng sẽ không vô duyên vô cớ khoan dung một người.
"Cho dù hôm qua người kia không phải chị dâu cậu, đổi thành người phụ nữ khác chẳng lẽ đáng bị cậu làm nhục?"
Tịch Âu Minh tức giận, đến bây giờ nó còn không biết lỗi sai của mình, thì làm sao anh có thể thả?
Tiêu Tiệp suy nghĩ một chút cũng thấy phải, Tịch Cảnh Thiên luôn miệng nói nếu như biết là cô sẽ không mạo phạm, ý là đổi thành người phụ nữ khác, thì cậu sẽ làm! Lúc này cô cũng không nói chuyện, trong lòng biết Tịch Âu Minh sớm đã có chủ ý, nếu không cũng sẽ không đưa cô đến.
"Không không, em thật sự biết sai rồi, sau này không dám nữa! Anh họ, anh tin em lần này đi, hôm qua em cũng là bị người khác xúi giục, thật mà! Sau này em nhất định sẽ tránh xa những người đó!"
Tịch Cảnh Thiên thật sự rất sợ, lớn thế này, lần đầu tiên bị giam trong tù, cảm giác này đúng là không dễ chịu. Chờ ra ngoài, chuyện đầu tiên là dạy dỗ người hôm qua xúi giục cậu!
Tịch Âu Minh nói: "Biết sai là tốt, tôi cho cậu một cơ hội."
Vẻ mặt Tịch Cảnh Thiên vui mừng, vừa muốn nói cảm ơn, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp kia tiếp tục nói: "Trong thời gian ngắn tôi không muốn nhìn thấy cậu, sau khi trở về nói với mẹ cậu, nói ở Anh còn có việc, hiểu không?"
Vẻ mặt Tịch Cảnh Thiên cứng đờ, cái này là muốn đuổi cậu về Anh sao? Nhưng mà trước mắt lại không thể không đồng ý, nhỏ giọng nói: "Dạ, em hiểu."
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy nhóm người kia ra ngoài, vẻ mặt vâng dạ vừa rồi lập ức thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, vẻ mặt dữ tợn.
Tịch Âu Minh, một ngày nào đó,tao sẽ cướp tất cả của mày, kể cả vợ mày, tao sẽ trả toàn bộ những sỉ nhục ngày hôm nay cho mày!
Bên ngoài phòng giam.
"Chuyện hôm nay cảm ơn cậu." Tịch Âu Minh nhìn về phía Kim Huyền nói.
Ngày hôm qua sau khi anh đi, là Kim Huyền đã giải quyết. Cả chuyện mua chuộc cảnh sát, dạy dỗ Tịch Cảnh Thiên, cũng không để lộ ra ngoài.
"Nói cái này làm gì! Chuyện nhỏ thôi!" Kim Huyền xem thường, ánh mắt lại len nhìn Tiêu Tiệp một cái, trong lòng thở dài, đáng tiếc, một người đẹp như thế mà vào Túy Hồng Trần, nhất định so với ngôi sao đang ăn khách còn thành công ơn!
Sau đó, Tịch Cảnh Thiên thực sự làm theo đúng lời Tịch Âu Minh. Chỉ là lúc đang tạm biệt thím, thím khóc bù lu bù loa, giống như sau này sẽ không được gặp đứa con trai này vậy.
Hình như bà cũng biết là chuyện gì xảy ra, cho nên trong lòng có chút oán giận, nhưng mà lại không dám lộ ra trước mặt Tịch Âu Minh, vì thế ánh mắt lúc nhìn Tiêu Tiệp, có chút, không, phải là khá tức giận.
Không sao, dù sao từ lúc cô bắt đầu vào nhà này, người thím này chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt.
Sau khi Tịch Âu Minh đi làm, Tiêu Tiệp lại đến phòng sách sửa sang lại chút, những chuyện nhỏ này, cô không muốn phiền người giúp việc. Tịch Âu Minh là một người rất yêu sách, mỗi lần xem sách xong đều để lại chỗ cũ.
Cô dùng chổi lông gà quét qua từng quyền sách, lại bỗng nhiên phát hiện bên dưới một quyển có một chiếc hộp. Cô tò mò cầm lấy, mở ra nhìn, hóa ra là một chiếc đồng hồ đeo tay.
Chiếc đồng hồ đeo tay của đàn ông màu bạc, kiểu dáng rất lớn. Xem ra gí tiền không đắt lắm, chất lượng màu sắc cũng phổ biến, dựa vào thân phận bây giờ của Tịch Âu Minh, đeo chiếc đồng hồ thế này sẽ làm mất thân phận, có lẽ nhiều năm trước anh đã từng dùng, nhưng mà không nỡ vứt đi, cho nên để ở chỗ này.
Anh thỉnh thoảng cũng đưa cho cô vài món quà, mặc dù cô không thường xuyên dùng, nhưng cũng cất giữ tốt. Chỉ là, hình như từ trước đến nay, đều là anh tặng quà cho cô, cô cũng không đưa anh món quà gì.
Cô im lặng để đồng hồ deo tay vào chỗ cũ, nhưng mà trong lòng vẫn thầm nhớ hình dáng của chiếc đồng hồ đó.
Chỉ một lát sau Dĩ Đồng gọi điện đến, hẹn cô ra ngoài uống cà phê. Cô nghĩ một chút, đúng lúc có thể ra ngoài mua đồng ồ đeo tay. Cũng tiện thể tham khảo ý kiến Dĩ Đồng.
Sau khi Dĩ Đồng biết cô muốn mua cho Tịch Âu Minh một chiếc đồng hồ đeo tay, vẻ mặt ngẩn ra hồi lâu, thuận miệng nói: "Cậu biết tặng đồng hồ đeo tay có ý gì không?"
Tiêu Tiệp lắc đầu một cái, chỉ là tặng một món quà, còn chú ý đến ý nghĩa làm gì?
Dĩ Đồng lại ngây người lần nữa: "Là biểu lộ ý "tỏ tình", cậu đối với vị kia nhà cậu là ý gì?"
Lần này đổi thành Tiêu Tiệp ngẩn người, biểu lộ ý tỏ tình. Vậy vật kia là người khác đưa hay anh tự mua? Thật ra thì trong lòng đã lờ mờ có đáp án, anh có tiền như thế, sao có thể mua một chiếc đồng hồ đeo tay rẻ tiền như thế.
Hơn nữa anh còn cất giấu đi...
Ai thổ lộ với ai? Ngực thầm đau nhói, trong đầu gần như muốn gạt bỏ quyết tâm muốn mua, nhưng mà lời nói ra ngoài lại thay thổi, muốn mua! Có lẽ, quá khứ cũng không có ý nghĩa gì...