Chương 2: Tên của anh ta là Tịch Âu Minh

Tịch Âu Minh 26 tuổi, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn PL, tập đoàn PL có sự nghiệp

trải khắp các nơi trên cả nước, từ bất động sản cho tới cửa hàng bánh

ngọt đều có liên quan đến PL, mức độ rộng lớn phổ biến đến nỗi cô không

thể nào tưởng tượng được.

Tuy tuổi còn trẻ nhưng anh đã không

ngừng tạo ra kỳ tích trong nhành thương mại, phóng viên báo chí thường

xuyên dùng tám chữ để đánh giá anh, đó là thông minh cơ trí, hành động

tàn nhẫn.

Mà hiện tại nhân vật lớn này lại muốn lấy bạn tốt của cô, vì liên hôn? Ai tin hả!

Giống như đoán được suy nghĩ của bạn tốt, Tiêu Tiệp nói: “Phải đó, một

nhân vật lớn như vậy lại muốn kết hôn với mình, thật sự làm cho người ta khó mà tin được.”

Tiêu Tiệp không có gia đình, hiện tại chỗ

cô vẫn đang ở là nhà của chú, mà chú của cô chỉ là một ông chủ công ty

bất động sản nhỏ, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ chưa nói tới giàu có, chỉ miễn

cưỡng duy trì kinh tế gia đình mà thôi. Hơn nữa nếu phải liên hôn cũng

nên là với con gái Bạch Tĩnh Nhã của chú cô chứ, có liên quan gì tới cô

đâu? Chẳng qua cô chỉ là một người ăn nhờ ở đậu người khác mà thôi, cúi

đầu nhìn xuống bản thân làm gì có cái gì để mà muốn cơ chứ?

Dĩ Đồng sửng sốt nửa ngày, chỉ có thể chọc cười nói: “Chắc chắn không liên quan chuyện sự nghiệp, nếu vậy thì nhất định phải là người ta vừa ý cậu rồi. Cậu xem đi, cậu quả thật không có điều kiện gì có lợi đối với

người ta, nhưng mà cậu thật sự là một người đẹp!”

Dĩ Đồng không có nói sai, Tiêu Tiệp thực sự là một người đẹp hiếm có.

Từ trước lúc ở trường học, hai người đã luôn ở bên nhau, đi tới chỗ nào cũng đều dẫn tới trăm phần trăm người quay đầu, cho nên ở trong trường

đại học hai người gần như không có quen biết với một người bạn nữ giới

nào, bạn nam giới cầu hôn lại có cả một đống.

Có người đã từng từng nói, Dĩ Đồng là dáng vẻ cực kì xinh đẹp, là đóa mẫu đơn trắng sắc

nước hương trời; mà Tiêu Tiệp lại là một đóa hoa hồng xinh đẹp có gai.

Hai loại phong cách xinh đẹp hoàn toàn khác nhau.

Nhưng nếu

nói là vì muốn dáng vẻ xinh đẹp của cô, vậy thì cũng có rất nhiều

những cô gái xinh đẹp khác trên thế giới, chẳng lẽ anh đều muốn cưới

tất cả bọn họ một lần?

Không biết vì sao, trong lòng cô tràn

ngập cảm xúc bất lực đối với cuộc hôn nhân này, giống như toàn bộ sự

tình cũng không đơn giản như vậy.

Rõ ràng cái gì cũng không

biết, cho dù muốn suy nghĩ cũng không ra nguyên do gì, cần gì làm mình

tăng thêm phiền não. Trước mắt vẫn còn một việc đang chờ cô.

“Mặc kệ nó, party đêm nay, đành nhờ cậu đó, Dĩ Đồng.”

Vẻ mặt Dĩ Đồng ngẩn ra, bỗng dưng hiểu rõ nói.

“Không thành vấn đề!”

Phải kết hôn, chắc chắn muốn làm một cái party kết thúc độc thân, đây

là ước định giữa các bạn học từ trước khi kết thúc cuộc sống vườn

trường.

Bảy giờ 30 phút, party đã bắt đầu.

Nhẹ nhàng vặn mở tay nắm cửa phòng bao, bạn tốt cùng trường ngày xưa, quen thuộc, hoặc không quen, càng là không mời tự đến, ít nhất cũng hai mươi người.

Có chút u oán liếc mắt nhìn Dĩ Đồng một cái, người sau cũng không tội

khoát tay, cô đã rất cố gắng rồi, biết Tiêu Tiệp không thích khung cảnh

náo nhiệt, cô cũng chỉ kêu một số bạn bè quen thuộc ngày xưa đến.

Nhưng mà, không nghĩ tới có người tự động mang thêm người nhà! Hơn nữa, ngay cả bạn bè của bạn bè cũng tới xem náo nhiệt.

Dĩ Đồng cũng có chút xấu hổ, bởi vì vị kia nhà cô cũng đến. Vẫn còn một sự kiện, cô nhìn mặt tường cách vách, kỳ thật thì đây là một bức tường

thủy tinh, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ đối diện có thể nhìn thấy các cô ở bên này, nhưng mà bên này lại chỉ có thể nhìn thấy một mặt tường.

Tay Tiêu Tiệp còn khoác lên tay cầm cửa vào, mọi người vốn đang náo

nhiệt đều lập tức dừng tất cả âm thanh ca xướng ồn ào lại. Đưa ánh mắt

tò mò tuần tra qua lại trên người cô.

Hôm nay cô mặc một cái

áo choàng thắt lưng màu đỏ, mái tóc xoã tung kéo nghiêng ở một bên vai,

lộ ra đường cong gương mặt hoàn mỹ. Cô dẫm giày cao gót màu đỏ xuống,

lộc cộc lộc cộc thong dong đi vào.

Mặc dù đã quen bị người

nhìn chăm chú như vậy, nhưng mà cô vẫn cảm giác được một ánh mắt bá đạo

mãnh liệt, giống như cô là một con mồi đã bị kẻ đi săn tiếp cận vậy.

Cô ngoảnh mặt về phía góc nhìn kia, ngọn đèn có chút tối, lại thêm đèn

loà thỉnh thoảng lúc ẩn lúc hiện, chỗ đó cũng chỉ là một mặt tường.

Nhưng mà không nói được là vì sao, cô vẫn luôn cảm giác thấy ở nơi đó

phát ra một hơi thở mạnh mẽ.