Editor: Tư Di
Tịch Âu Minh hừ nhẹ, ánh mắt thoáng hiện lên sự khinh thường. Tên đại ca của nhóm lưu manh lăn lộn nhiều năm như vậy tất nhiên không phải vô dụng, lập tức hiểu được ánh mắt của Tịch Âu Minh có ý gì, hôm nay bọn họ không nói, tất nhiên Tịch Âu Minh tự có cách khiến bọn họ nói. Cho nên đó không phải là điều kiện đàm phán hiệu quả, nhưng khi ánh mặt tên lưu manh dừng trên người Tiêu Tiệp thì hắn biết, bọn họ còn có cơ hội thoát thân.
"Ta biết cô nha Tịch thiếu phu nhân, cô chính là người bị vu hãm bắt cóc một vị tiểu thư họ Kiều năm đó, chung tôi biết cô là người bị hại, chúng tôi có chứng cớ, nếu như cô thả chúng tôi, chúng tôi sẽ giao chứng cứ năm đó ra!"
Những lời này, chẳng những khiến Tiêu Tiệp giật mình, còn khiến Tịch Âu Minh khinh ngạc.
Nếu như không phải người kia nói ra chuyện này, e rằng Tiêu Tiệp cũng không nhận ra những người này. Quan sát kỹ những tên lưu manh này kỹ hơn, may là bị cho sưng mặt sưng mũi, trải qua năm tháng mặt mũi cũng thay đổi không ít, nhưng thần thái và ánh mắt vẫn vô lại giống năm đó như đúc.
Nhớ tới năm đó, trong lòng cô không biết đang có tư vị gì. Bị người ta vu cáo, chế giễu, nếu như không phải nhờ Hàn âm thầm chuẩn bị sau lưng, chỉ sợ cô đã bị bắt ngồi tù.
Tịch Âu Minh híp mắt lại, từ lâu anh đã sai người đi thăm dò chân tướng năm đó, càng muốn bắt được đám cướp năm đó, tuy nhiên bởi vì chuyện đã xảy ra nhiều năm, rất nhiều chi tiết không thể tra ngay ra được, mà những tên côn đồ kia cũng mai danh ẩn tích. Anh nghĩ chuyện rửa oan cho Tiêu Tiệp sẽ bị trì hoãn lần nữa, ai ngờ, lại có chuyện như ngày hôm nay.
Sau khi bọn lưu manh giao ra các loại chứng cớ, Tịch Âu Minh thả bọn chúng ra, hơn nữa trên đường thả ra còn nói, nếu có người nhìn thấy bọn họ lại ra ngoài làm bậy, nhất định sẽ không tha. Danh tiếng của Tịch Âu Minh còn rất lớn, ít nhất lấy địa vị của hắn bây giờ, nhiều hắc bạch đạo muốn hợp tác, cho nên lời nói của hắn nói cũng có ít nhiều tác dụng d.dlqddi. Những tên côn đồ kia cũng hiểu rõ sau này không thể làm chuyện xấu, vì vậy giải tán về nhà làm ruộng.
Sau khi Tiêu Tiệp xem qua những chứng cớ kia, sắc mặt bình tĩnh, cô không ngờ sẽ có một ngày oan khuất của mình có thể được làm rõ. Càng không ngờ tới, Kiều Đại Vân lại có tâm địa độc ác như vậy, nhiều chuyện xảy ra như vậy đều có liên quan đến cô ta.
Chứng cứ này có thể khiến cho Kiều Đại Vân thân bại danh liệt, Tiêu Tiệp lộ ra nụ cười bí ẩn.
——
Trong bệnh viện.
Lãnh Phong Thần lo lắng đi qua đi lại, còn kém vọt vào trong phòng bệnh. Tịch Âu Minh đã về công ty tiếp tục chủ trì hội nghị, Tiêu Tiệp ở lại trong bệnh viện.
Lúc Lãnh Phong Thần không thể nhịn được nữa, suýt nữa định xông vào thì rốt cuộc cửa phòng bệnh cũng mở ra.
Nữ bác sĩ đeo khẩu trang từ phòng bệnh đi ra, ánh mắt nhìn qua Tiêu Tiệp và Lãnh Phong Thần, bình tĩnh nói: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"
"Là tôi, là tôi!" Lãnh Phong Thần liên tục nói.
"Vợ anh đã có bầu hai tháng rồi, nhưng bụng bị va chạm, thai nhi bị ảnh hưởng một chút, có điều không sao, về sau về nhà cẩn thận chú ý nhiều chút." Bác sĩ từ từ nói, căn bản không thấy dáng vẻ ngây người của Lãnh Phong Thần.
Rất lâu sau Lãnh Phong Thần mới hồi phục lại tinh thần, tìm về được giọng nói của mình: "Cô….. cô nói gì? Vợ tôi có thai?" Da mặt của anh cũng thật là dày, người ta nói vợ của anh, anh liền lập tức thừa nhận.
"Ừ, mọi người có thể vào thăm cô ấy, nhưng nói chuyện nhỏ chút, chớ quấy nhiễu đến bệnh nhân." Sau khi thầy thuốc thông báo xong thì rời đi, lưu lại Lãnh Phong Thần vẫn đang kích động và Tiêu Tiệp còn đang kinh ngạc.
Nhìn sắc mặt Lãnh Phong Thần tràn đầy kích động đi vào phòng bệnh, Tiêu Tiệp lại dừng bước, lúc này nên cho bọn họ không gian riêng tư. Sau khi Lãnh Liên có bầu, có lẽ Lãnh phu nhân sẽ vì cháu trai mà chấp nhận cô ấy.
Một mình trở về công ty, Tiêu Tiêp vừa vui mừng thay Lãnh Liên vừa có chút chán nản trong lòng. Nếu như mình cũng có con thì tốt biết bao nhiêu, nhưng nghĩ lại, trời cao rất chiếu cố cô, cho cô một cuộc hôn nhân hạnh phúc, không thể tham lam cầu xin quá nhiều. Cho dù không có cũng không sao, chỉ cần có thể bên người mình yêu ở cùng một chỗ là đủ rồi.
——
Kiều Đại Vân lại đến công ty của Hà Liên, lại được báo là Hà Liên đang đi họp, cho nên cô ở trong phòng làm việc một mình chơi máy vi tính chờ đợi.
Màn hình vi tính của Hà Liên rất sạch sẽ, không giống như vài người, cảm giác mình nhiều chuyện, để cho tiện, cô định sắp xếp tài liệu xếp lung tung lộn xộn trên bàn, Nhưng Hà Liên không có bất kỳ vật lẫn lộn nào trên mặt bàn, khiến cho người nhìn cảm thấy rất thoải mái.
Vốn Kiều Đại Vân chỉ muốn lên mạng xem linh tinh cho thời gian trôi qua, nhưng khi cô muốn mở websites thì lại có ý tưởng đột nhiên hiện lên trong đầu, muốn xem bình thường trong máy tính anh có những gì. Do dự một chút, liền mở máy tính lên. Tùy tiện mở một file, bên trong có kha khá tài liệu phân loại rõ ràng, đến nhật ký cũng viết.
Xem ra Hà Liên đúng là con người làm việc có quy củ, chuyện gì cũng có chuẩn bị rõ ràng. Khóe miệng Kiều Đại Vân thoáng hiện lên nụ cười mất mất, một người xuất sắc như vậy cũng sắp thuộc về cô dd.lqddi. Nhớ ngày đó, vốn cô muốn bám lấy Tịch Âu Minh nhưng…… Nhưng đây là mệnh của cô, cho nên quả quyết bỏ qua anh ta, hơn nữa nhanh chóng bám lấy Hà Liên. Dù sao cũng có thể cho cô cuộc sống an nhàn, nên ai cũng đều giống nhau!
Mất hồn một lúc, Kiều Đại Vân định đóng file lại, nhìn những mục khác một lần nữa, nhưng khi ánh mắt cô vô tình dừng lại trên một file tài liệu có tên khác với các file tài liệu khác, không có viết gì, cũng không có tên phân loại, tên file cũng cực kỳ quái dị, hình như là một chuỗi ghép vấn: bxj.
Vì tò mò, cô không nhịn được mở ra. Tuy nhiên nháy mắt sao đó, nụ cười trên mặt biết mất, đày lòng từ từ trào lên cảm giác tức giận.
Bxj, đầy không phải là tên ghép vần viết tắt của Bạch Tiêu Tiệp sao?
Trong đó quả nhiên có chứa ít ảnh, người trong ảnh chính là Hà Liên và Bạch Tiêu Tiệp.
Hình chụp hai người đều ở những nơi khác nhau, hặc là ở nhà ăn, hoặc là ở nơi dã ngoại, nhưng đều không ngoại lệ, hai người luôn ở chung một chỗ.
Còn có hình Hà Liên nhìn Bạch Tiêu Tiệp cực kỳ chăm chú, ánh mắt như muốn hòa tan với người đó làm một.
Nhìn về mặt thời gian, những bức ảnh này đã chụp từ nhiều năm trước, nhưng Hà Liên vẫn bảo quản lưu giữ rất tốt, còn để ở một chỗ dễ thất, chỉ sợ có thời gian rảnh lại lấy ra xem.
Sao có thể như thế được? Tại sao lại như vậy? Cô cực khổ bò đến ngày hôm nay, sao có thể để tất cả về vạch xuất phát được! Sẽ không, cô sẽ không để loại chuyện như vậy xảy ra, nhất định sẽ không!
Phải nhanh chóng đính hôn, muốn để chuyện này xong xuôi, như vậy mới không có trường hợp xấu xảy ra! Trong đầu Kiều Đại Vân nhanh chóng đưa ra quyết định, thật hận không thể vọt đến chỗ Bạch Tiêu Tiệp tát cô ta một cái thật mạnh, xem cô ta còn dám quyến rũ Hà Liên nữa không!
Đang lúc trong đầu Kiều Đại Vân đấu tranh tư tưởng hỗn loạn thì cửa phòng làm việc mở ra, bóng dáng cao to của Hà Liên bước vào. Kiều Đại Vân nhanh chóng đóng cửa sổ của file, làm bộ như chưa từng thấy cái gì.
Khi thấy Kiều Đại Vân ngồi trước máy tình thì ánh mắt Hà Liên trầm xuống, có chút không vui nói: "Sao em động vào máy vi tính của tôi!"
Hà Liên có một thói quen xấu, anh không thích người khác động vào đồ của anh, bất kỳ thứ gì!
Lúc này Kiều Đại Vân mới phản ứng lại, theo anh nhiều năm như vậy, tất nhiên cô hiểu rõ tính nết này của anh. Chỉ là cô cho rằng bọn họ cũng sắp đính hôn, những thói quen này hầu như phải thay đổi, bởi vì sau khi kết hôn đồ đạc hai người dùng chung rất nhiều.
Hiển nhiên là Kiều Đại Vân mơ tưởng quá nhiều, Hà Liên cũng không định đính hôn với cô, ít nhất trước mắt không có ý nghĩ này. Dù là có, những thói quen này của anh cũng sẽ không thay đổi.
"Thật xin lỗi…….. Em… chỉ là em có chút nhàm chán, cho nên………" Kiều Đại Vân biết mình vượt quá giới hạn, vội vàng xin lỗi, tròng mắt lóe lên chút nước mắt, dáng vẻ giống như rất uất ức.
"Em về trước đi, bọn tôi còn có việc." Hà Liên cũng không an ủi Kiều Đại Vân giống như thường ngày, không phải anh không muốn mà là cảm thấy không có hứng thú làm. Giống như mỗi lần Kiều Đại Vần làm sai chuyện gì đó, đều dùng loại ánh mắt đáng thương này nhìn mình. Trước kia anh đi dỗ vì cảm kí©ɧ ŧìиɧ bạn của cô, nhưng thời gian lâu dài, rõ ràng trong lòng cũng cảm thấy chán nản.
Kiều Đại Vân là ai, lập tức cảm nhận được Hà Liên đang mất hứng, càng thầm mắng mình quá mức nóng vội, phá hỏng mọi chuyện. Lập tức rưng rưng nói: "Hà Liên, đừng trách em, nói gần đây anh bận rộn công việc, cũng không nghỉ ngơi thật tốt, cơm cũng ăn không ngon, em chỉ muốn tới thăm anh….. Anh đừng trách em có được không?"
Cô vừa nói như vậy, còn ai không biết xấu hổ trách cô. Hà Liên nhất thời tức giận cũng nguôi xuống không ít, giọng nói cũng hòa hoãn hơn: "Là tôi không tốt, vừa rồi hơn nặng lời."
Kiều Đại Vân vui trong lòng, anh còn quan tâm cô! Lập tức nói: "Vậy chúng ta đi ăn cơm đi!"
Lần này Hà Liên không cự tuyệt.
Kiều Đại Vân tươi cười kéo Hà Liên đi, chỉ là nụ cười không chạm tới đáy mắt. Xem ra, có một số việc cũng nên hành động.