Editor: Tư Di
Sau khi Tiêu Tiệp đi làm mới biết Lãnh Phong Thần đi công tác, hơn nữa việc đột ngột đến mức không thể mang theo cô đi cùng, cũng không có thông báo. Dĩ nhiên theo lệ thường, tống giám đốc công ty đi công tác dù cấp bách đến mức nào cũng phải thông báo trước để chuẩn bị, càng không gấp gáp giống như Lãnh Phong Thần.
Quả thật Tiêu Tiệp cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, vội vàng đi hỏi nguyên nhân chỗ bộ phận hành chính, ai ngờ bộ phận hành chính cũng không biết nguyên nhân, chỉ nói tổng giám đốc nhận được một cuộc điện thoại rồi vội vã rời đi, chuyện đột nhiên xảy ra nên cũng không ai biết là chuyện gì.
Thế này càng khiến cho Tiêu Tiệp cảm thấy lo lắng, giống như có người cố ý sắp xếp việc này, chỉ chờ bọn họ chui vào bẫy. Nhịp tim bông nhiên tăng nhanh, mới tối hôm qua nói chuyện với Tịch Âu Minh, vốn định hôm nay nói chuyện đó với Lãnh Phong Thần, nhưng mà bây giờ.... ...
Cô lại gọi điện cho Lãnh Liên, nào ngờ không có ai nhấc máy, gọi điện đến tiệm của cô ấy, người làm trong tiệm nói hôm nay cô ấy không đi làm. Việc này không thể nào xảy ra được, Lãnh Liên rất quan tâm đến tiệm này vì đó là tâm huyết cả đời của cô ấy, cho dù ốm cô ấy cũng kiên trì đi làm.
Điều này chứng tỏ, Lãnh phu nhân bắt đầu hành động rồi sao?
Tiêu Tiệp vội vàng chạy xuống lầu, cô muốn đi tìm Tịch Âu Minh, phải tìm được Lãnh Liên!
——
Gió thu chậm rãi lướt qua khắp nơi, không khí trở nên mát mẻ hơn. Trong sự hoang vu của vùng ngoại ô, rừng cây mọc thành vùng bị gió thổi kêu răng rắc. Một chiếc xe tải to cũ nát đi xuyên qua rừng cây, lái đến bên ngoài khu nhà xưởng vắng vẻ cũ nát.
Tài xế thử dò xét ấn còi hai lần, lập tức có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ từ nhà xưởng bước ra, họ nhanh chóng kéo một cái rương ra, cẩn thận nhấc chiếc rương có ký hiệu đi.
"Đã làm xong rồi?" Một người trong số đó hỏi.
"Ừ." Có người cẩn thận trả lời.
Ánh mắt của tên đàn ông lúc nãy và mấy tên khác sáng lên, vội vàng mở chiếc rương có kỹ hiệu ra.
Quả nhiên có một người phụ nữ đang ngủ mê man bên trong.
Cô gái này chính là Lãnh Liên, người mà Tiêu Tiệp không liên lạc được, cô nằm trong rương, da trắng như tuyết, sắc mặt tái nhợt. Cho dù có như thế vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp của cô.
Mấy tên đàn ông nhìn đến ngây người, tầm mắt không thể rời khỏi người cô. Bọn họ đều là những con người thô kệch, làm gì được nhìn thấy loại phụ nữ xinh dẹp thế này!
"Bao lâu nữa thì cô ta mới tỉnh lại?" Một người có dáng người đô con nhất hỏi, hình như hắn là đại ca của mấy người này.
"Thuốc mê tương đối mạnh, phải mất hai tiếng nữa." Một tên đàn em trả lời, người này là do anh ta bắt nên anh ta là người hiểu rõ nhất.
"Ừ, làm tốt lắm. Cô ta vừa tỉnh lại thì bắt đầu hành động, người thuê chúng ta muốn video, đến lúc đó làm cho ổn thỏa, vậy nên người đẹp này các anh em cứ hưởng thụ cho thỏa thích dd.lqddi! Tao còn có chuyện khác phải làm, thật là hời cho mấy tên chúng mày!" Tên đại ca giao việc, trong giọng nói cũng có chút không cam lòng, nhưng mà nghĩ đến món tiền thưởng nhận được, sau này loại gái đẹp nào cũng có. Vì vậy cũng bớt khó chịu.
"Dạ!" Đàn em kích động nói.
——
Tiêu Tiệp còn cách công ty Tịch Âu Minh một đoạn thì đυ.ng phải một người, người này chính là Kiều Đại Vân. Kiều Đại Vân xuất hiện gần đây làm gì? Nhưng bây giờ cô cũng không có nhiều thời gian nghĩ đến việc đó, Tiêu Tiệp cũng không có ý định để ý đến Kiều Đại Vân. Nhưng cô không đi trêu chọc người khác, không có nghĩa người khác cũng thức thời không động đến cô!
Trước kia khi có người thứ ba thì còn cần làm dáng một chút, nhưng hôm nay chỉ có hai người, dĩ nhiên là không cần đeo mặt nạ làm gì. Kiều Đại Vân cười cực kỳ vui vẻ, chậm rãi nói: "Tiêu Tiệp à, sao cô lại chạy vội vã thế, có phải có chuyện gì gấp đúng không? Nói cho tôi nghe một chút đi, có khi tôi có thể giúp cô bớt vội! Chúng ta từng làm chị em tốt, đừng lạnh nhạt như vậy."
Sắc mặt Tiêu Tiệp lạnh lùng, cũng không để ý tới Kiều Đại Vân. Nhưng Kiều Đại Vân giống như thần giữ cửa vậy, Tiêu Tiệp đi bên này thì cô ta ngăn bên này, đi bên kia thì cô ta ngăn cản bên kia, ý muốn không cho Tiêu Tiệp rời đi.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tiệp giận dữ trong hai mươi hai năm, không thèm để ý đến xung quanh, cô xông lên níu lấy cổ áo của Kiều Đại Vân, tức giận nói: "Tôi cảnh cáo cô, nếu như còn làm chậm trễ chuyện của tôi, tôi sẽ tìm mọi cách đạp đổ cô, cô có tin hay không?"
Hiển nhiên Kiều Đại Vân bị dọa sợ, hai mắt mở to không nói ra lời. Cô không ngờ Tiêu Tiệp sẽ kích động như vậy, càng không ngờ Tiêu Tiệp lại có thể tức giận đến mức này, ở ngoài đường mà không nể mặt cô chút nào, níu lấy cổ áo cô. Khiến cô rơi vào tình trạng cực kỳ nhếch nhác, lập tức hòa hoãn nói.
"Tiêu Tiệp, đừng tức giận, tôi cũng chỉ có ý tốt thôi mà, cô đã không cần tôi giúp đỡ thì tôi không giúp nữa là được."
Tiêu Tiệp hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, cánh tay đẩy mạnh, Kiêu Đại Vân bị đẩy đến mức lảo đảo suýt ngã sấp mặt, cuối cùng cũng không dám chọc giận Tiêu Tiệp, trơ mắt nhìn cô bước nhanh bỏ đi.
Nếu như không phải vì Tiêu Tiệp nắm trong tay nhược điểm của cô thì làm gì có chuyện cô sợ sệt như thế, làm gì cũng phải cẩn thận! Bạch Tiêu Tiệp, tôi không tin cả đời này tôi không thể thoát khỏi tay cô!
Không làm quang minh chính đại được thì ta làm trong tối, chỉ cần có thể đạp đổ cô, muốn tôi làm gì tôi cũng làm được! Cô có nhược điểm của tôi, tôi cũng phải tìm được nhược điểm chết người của cô!
——
Khi Tiêu Tiệp chạy tới phòng làm việc của Tịch Âu Minh thì Tịch Âu Minh đang họp, qua lớp thủy tinh Tiêu Tiệp có thể nhìn thấy anh đang nghe đám nhân viên cấp cao báo cảo, vẻ mặt lạnh lùng.
Tiêu Tiệp hỏi thăm người trực bên ngoài phòng họp mới biết bên trong đang thảo luận chuyện cực kỳ quan trọng, thật ra thì không cần hỏi, qua cánh cửa thủy tinh cũng có thể thấy được đám nhân viên cấp cao đang thảo luận rất kịch liệt, Tiêu Tiệp cũng biết bây giờ bên trong đang xảy ra cảnh tượng gì di.ddlqd. Người trực ngoài phòng họp cực kỳ lo lắng cô sẽ xông vào, vì vậy lại kiên nhẫn giảng giải tầm quan trọng của buổi họp với cô lần nữa.
"Có cách nào không dừng cuộc họp mà vẫn có thể gọi tổng giám đốc của các anh ra ngoài không?" Cô hỏi thăm, vào những lúc như thế này, cô cũng không thể xông vào tìm Tịch Âu Minh, càng không thể gào thét bên ngoài. Bởi vì làm như vậy không những quấy rối cuộc họp bên trong, còn khiến người ta cảm thấy cô là loại phụ nữ không hiểu chuyện.
Nhưng tình huống trước mắt rất khẩn cấp, cô nhất định phải gặp Tịch Âu Minh. Chỉ khiến anh tạm thời chậm trễ một chút, sẽ không làm ảnh hưởng lớn đến cuộc họp!
"Tình huống như thế cũng từng xảy ra, nhưng bình thường loại họp thế này chúng tôi không thể vào, hơn nữa người bên trong cũng không thể ra." Người trực ngoài phòng họp nói.
"Vậy buổi họp còn kéo dài bao lâu nữa?" Tiêu Tiệp nghiêm túc nói.
"Có thể phải mất tầm hai tiếng."
Hai tiếng là quá lâu, ngộ nhỡ Lãnh Liên xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, thì ra bên trong chờ trợ lý xuất hiện tiếp cà phê cho các vị cao tầng.
Chỉ có cơ hội này!
Tiêu Tiệp vọt tới cửa phòng họp, cũng không kịp giữ hình tượng, liều mạng vẫy tay về phía chỗ ngồi chủ trì của Tịch Âu Minh, muốn gọi anh ra ngoài một lát. Nhất định là Lãnh Liên đã xảy ra chuyện, nếu không điện thoại đã liên lạc được, hơn nữa nhân viên trong tiệm cũng không thấy cô ấy, bình thường cô ấy là người đến cửa tiệm sớm nhất.
Giờ phút này, Tịch Âu Minh không nhất thiết phải đi với cô, nhưng cô cần thế lực của anh.
Tầm mắt của Tịch Âu Minh cũng không nhìn sang, anh thản nhiên nhìn tài liệu trên bàn. Tiêu Tiệp gấp đến độ muốn giơ chân, càng vẫy tay với anh mãnh liệt hơn.
Đúng lúc này trợ lý bưng cà phê tới, không cẩn thận đυ.ng phải Tiêu Tiệp, vẩy một chút cà phê lên cánh tay Tiêu Tiệp. Tiêu Tiệp cũng không kêu lên, trái lại người trực ngoài phòng họp hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu không lớn lắm, cũng không quấy nhiễu cuộc họp bên trong, nhưng quấy nhiễu đến Tịch Âu Minh. Bản thân anh rất ghét lúc họp lại có âm thanh quấy nhiễu, lúc này cũng có chút không vui ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày nhìn về phía trợ lý mắc sai lầm, sau đó mới nhìn thấy Tiêu Tiệp đứng bên cạnh trợ lý.
"Minh…….." Mắt Tiêu Tiệp sáng lên, nhỏ giọng gọi, cũng không phát ra tiếng.