Chương 2

3.

Tôi và Tịch Nghiệp đang ngồi đối diện nhau trong phòng hội nghị nhỏ của Tinh Đảo.

Tần Phong ngồi trên chiếc ghế xa hơn một chút, dáng vẻ hoàn toàn bị Tịch Nghiệp chọc cho tức giận.

Chính là bởi vì vừa rồi, Tịch Nghiệp khăng khăng muốn tự mình làm sáng tỏ chuyện này, không muốn hắt nước bẩn lên người tôi.

Anh vừa mới đạt được danh hiệu Ảnh đế, lúc này đây là thời khắc then chốt, mỗi một bước đi đều có vô người nhìn chằm chằm. Nếu anh ra mặt làm sáng tỏ, thì cho dù làm sáng tỏ như thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh, thậm chí còn có người cố gắng tìm hiểu căn nguyên, đào ra vụ bê bối anh từng là tình nhân của mẹ tôi.

Tần Phong bị anh chọc cho tức cũng rất bình thường, anh ta biết rõ nhất con đường này Tịch Nghiệp bước đi có bao nhiêu vất vả.

“Để tôi làm sáng tỏ.” Tôi nhìn Tịch Nghiệp phía đối diện.

Nghe thấy lời của tôi, đôi mày xinh đẹp của anh thoắt cau có.

Giống như chuyện xảy ra của rất nhiều năm qua, anh luôn muốn cõng mọi thứ lên lưng mình.

Không đợi anh mở miệng, tôi tiếp tục nói: “Đừng coi tôi là đứa trẻ nữa.”

“Anh có một người bạn ở Mỹ.” Tôi cầm kính râm trên bàn đeo lên, “Tôi là con gái của bạn anh, vì quay về kí hợp đồng với Tinh Đảo, cần anh chăm sóc, cho nên đến nhà anh ở tạm một thời gian.”

Trên đường tới đây tôi đã nghĩ xong cái cớ này, Tịch Nghiệp có một một người bạn ở Mỹ, chỉ là người bạn kia là người sống theo quan điểm Dink(*), không có con gái.

(*) Chỉ những người không muốn có con.

Tôi không nói ra ngay từ đầu, chính vì cảm thấy làm bạn gái tin đồn của Tịch Nghiệp vô cùng tốt, tốt hơn nhiều cái danh con gái của bạn.

Tôi kéo kính râm xuống, nhìn Tần Phong: “Biết rồi chứ?”

Tần Phong sửng sốt.

Tôi cầm lấy túi xách, đứng lên đi ra ngoài.

“Em đi đâu?” Tịch Nghiệp ở phía sau hỏi tôi.

Tôi quay đầu nhìn anh, ánh sáng bên ngoài cửa sổ rơi trên người anh khiến anh thoạt trông như một vị anh hùng cái thế rơi từ trên trời xuống.

Chỉ là trong mắt vị anh hùng cái thế này không có ái tình, chỉ có sự hoà nhã dễ gần không nên thuộc về anh.

“Đi kí hợp đồng, tôi đã hẹn người đại diện rồi.” Mớ hỗn độn này khiến tôi không có cách nào đi gặp mẹ.

Lúc tôi đi ra cửa, nghe thấy Tần Phong nói với Tịch Nghiệp: “Cô nhóc đã lớn rồi.”

Đúng vậy.

Tôi đã lớn.

Không phải một đứa trẻ nữa.

Tôi men theo hướng dẫn đi đến nơi đã hẹn với người đại diện.

Tôi không giống những người mới khác, tôi có người đại diện riêng của mình.

Chỉ là…

Tôi nhìn cô gái đeo kính gọng vàng tên Hạ Quả trước mặt, “Cô đã đủ mười tám tuổi chưa?”

Gương mặt cô gái thoắt đỏ bừng, đưa tay đẩy đẩy kính, “Em đã tốt nghiệp đại học, vừa thông qua kỳ thực tập ạ.”

Vừa thông qua kỳ thực tập, liền tới làm việc với tôi.

Vậy cô ấy xui xẻo lắm thay.

Hạ Quả đi đằng sau tôi, nói là muốn hiểu nhiều hơn về tôi để sau này dễ dàng làm việc.

Sau chót cô ấy và tôi cùng đi vào một căn phòng nghỉ, đưa quyển kịch trên tay cho tôi, “Dư Mộc, đây là chương trình tạp kỹ công ty sắp xếp cho chị, chị xem thử trước đi ạ.”

Chuyện này khiến tôi có chút ngạc nhiên.

Trong tình huống bình thường, người mới đâu có xuất đầu lộ diện nhanh như vậy?

Hơn nữa không phải bằng phương thức tham gia cuộc thi tài năng, mà là tham gia chương trình tạp kỹ.

Tôi đón lấy quyển kịch, nhìn Hạ Quả cười hiền, “Quả nhi, giờ chúng ta không đọc cái này, hiện tại có chuyện cần giải quyết trước.”

Có như thế nào Hạ Quả cũng không nghĩ đến, ngày thứ hai sau khi cô ấy trở thành nhân viên chính thức liền phải đối mặt với khiêu chiến như vậy.

Cô ấy đọc nội dung tôi đã biên tập ổn thoả trên Weibo, chỉ hận không thể dán luôn hai mắt vào điện thoại.

“Chị chính là cô gái trong ảnh chụp ư?” Cô ấy chớp mắt.

Tôi cười: “Sao thế? Người thật càng xinh đẹp hơn đúng không?”

Hạ Quả ngơ ngác quay đầu nhìn tôi, sau đó thở dài.

“Thật ra trong ảnh không chụp được mặt của chị, chị không làm sáng tỏ cũng không sao, sẽ không có ai biết là chị đâu.” Cô ấy cho tôi một lời khuyên khách quan.

Góc chụp trong loạt ảnh kia không có tấm nào nhìn thấy mặt của tôi.

Nhưng nếu tôi bàng quan không màng đến, thì Tịch Nghiệp sẽ bị đám anti fan kia tóm được nhược điểm.

Tôi nghiêng đầu nháy mắt với Hạ Quả, “Tôi là người mới, sắp tham gia chương trình tạp kỹ, vẫn cần phải có chút nhiệt độ mới tốt.”

4.

Y như dự đoán.

Weibo làm sáng tỏ của tôi thành công thay thế cái kia của Tịch Nghiệp, trở thành dẫn đầu xu hướng tìm kiếm.

Hằng hà fans của Tịch Nghiệp ùa vào Weibo tôi, cảm ơn tôi lúc này có thể đứng ra làm sáng tỏ cho anh trai Tịch Nghiệp bọn họ.

Hạ Quả nhìn số fans đang tăng lên của tôi, hai mắt mở to như quả chuông đồng.

Chuyện này hoàn toàn ngoài ý muốn.

Bởi vì †ôi cũng cho rằng mình sẽ bị fans não tàn của Tịch Nghiệp mắng máu chó rơi đầy đầu, thậm chí tôi đã chuẩn bị tâm lý xong tâm lý rồi.

Không ngờ chất lượng fans của anh cao như vậy.

Chẳng mấy chốc, Tịch Nghiệp cũng đăng trạng thái trên Weibo: “Đứa nhỏ nhà tôi vẫn còn nhỏ, mong mọi người hãy khoan dung nhiều hơn @Dư Mộc thích ăn kẹo.”

Bài đăng này làm người hóng hớt càng nhấp vào Weibo tôi nhiều hơn chỉ để xem thử đứa nhỏ trong miệng Tịch Nghiệp.

Trên Weibo của tôi có một vài ảnh chụp lúc sống ở Mỹ.

Tất cả đều bị đào lên.

Mọi người càng tin sái cổ lời tôi nói.

Trong một đêm, fans của tôi từ mấy ngàn tăng vọt lên một trăm vạn.

Không hổ là Tịch Nghiệp.

Tôi thoát khỏi Weibo, đặt điện thoại xuống, xé đôi chiếc bánh mỳ nướng trước mặt, không ngẩng đầu nhìn Tịch Nghiệp, “’Hạ Quả nói công ty sắp xếp cho tôi một chương trình tạp kỹ Cặp đôi một tuần.”

Nếu anh nói không được, tôi sẽ không nhận.

“Ừm.” Tịch Nghiệp rót cho tôi một ly sữa, “Chương trình tạp kỹ tốt hơn chương trình tuyển chọn tài năng một chút.”

Ý chính là bảo tôi nhận.

“Nghe nói là kết đôi ngẫu nhiên với một người đàn ông làm một cặp yêu nhau trong một tuần.” Tôi cắn một miếng bánh mỳ nướng, nói xong câu này tôi vụиɠ ŧяộʍ liếc anh.

Tịch Nghiệp cúi đầu, nên tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh.

Bàn tay cầm bánh mỳ nướng của anh thoáng khựng, sau đó thong thả xé một miếng, “Chương trình này tôi biết, trước mắt khá hay ho.”

Anh không chút để bụng, rất lý tính phân tích chương trình này.

Tôi đặt lát bánh mỳ nướng trong tay xuống, hoàn toàn không còn khẩu vị.

Tịch Nghiệp nói không sai, tuy rằng chương trình này là một chương trình mới, nhưng không khó để nhận ra chương trình này sẽ nổi tiếng.

Hiện tại tôi có được chút nhiệt độ nhờ Tịch Nghiệp, vào lúc này tham gia chương trình này dĩ nhiên là tốt nhất.

Vì vậy, vốn dĩ ban đầu đã định xong cuối tháng vào đoàn, song bỗng nhiên trực tiếp dời sang tuần sau.

Thứ sáu Hạ Quả mới đưa kịch bản cho tôi.

Mặc dù là chương trình tạp kỹ nhưng cũng có kịch bản sơ lược.

Nghe nói cộng sự chính lần này của tôi là một giọng ca chính có lượng fans hùng hậu bước ra từ cuộc thi tài năng, tên là Mạc Kiệt, kịch bản yêu cầu chúng tôi diễn một đôi yêu nhau thích cãi vã.

Ngày hôm nay vào đoàn, Mạc Kiệt cười đưa tay tới, “Xin chào, tôi là Mạc Kiệt.”

Tôi nhìn tổ của Tịch Nghiệp ở cách vách, lịch sự đưa tay ra thoáng cầm, “Xin chào, tôi là Dư Mộc.”

Tôi không biết Tịch Nghiệp cũng quay phim ở đây.

Nếu biết, có lẽ trên đường đến đây sẽ vui hơn một chút.

“Nghe danh đã lâu.” Mạc Kiệt cười rộ.

Tôi hồi thần nhìn anh ta, thoạt nhìn chính là dáng vẻ sẽ được mấy cô gái nhỏ ngày nay săn đón.

Không hổ là nam minh tinh sở hữu lượng fans hùng hậu.

“Cũng vậy cũng vậy.”

Bởi vì là tôi là người mới, Mạc Kiệt lại là một ca sĩ, chúng tôi không hề có chút kỹ năng diễn xuất nào, vì để chương trình giống y như thật mà đạo diễn bảo chúng tôi ở chung một ngày để quen thuộc đối phương.

Mạc Kiệt hào phóng đồng ý, còn đề xuất có thể đến khu vui chơi chơi một ngày.

Thật ngại quá, tôi không muốn đi.

Nhưng hình như chỉ có tôi không muốn đi.

“Cô không thích đến khu vui chơi sao?” Mạc Kiệt đi đến bên cạnh tôi, phát hiện ra cảm xúc của tôi.

Cũng không phải là không thích, chỉ là đợi ở chỗ này có thể nhìn thấy Tịch Nghiệp quay phim, từ trước đến giờ tôi chưa từng xem anh quay phim.

Tôi gói ghém lại cảm xúc, “Khu vui chơi quá nhiều người.”

“Vậy chúng ta không đi nữa nhé?”

Tôi nhìn mọi người bừng bừng hứng thú, nếu tôi đề nghị không đi, ngày mai trong tin tức giải trí sẽ xuất hiện “Người mới Dư Mộc dựa núi lớn, ngày đầu tiên vào đoàn đã chảnh chó.”

Hơn nữa nhóm người đạo diễn đi theo phía sau, thoạt nhìn cũng không hẳn là để chúng tôi làm quen với nhau.