Còn lại một chút ý thức, theo bản năng Thanh Tư Phong đẩy vai người kia ra, vì cô sợ sẽ lạc lối trong điều ngọt ngào này.
Lúc này cô vẫn còn nhận ra hơi thở của người hôn mình là ai.
Không, không thể như thế.
Người nọ tách ra một lúc, bốn phiến môi thôi ôm lấy nhau.
Muốn mở mắt ra nhìn người phía trước, bỗng nhiên thấy trên chân chợt nặng.
Là Lam Vũ Đình, nàng đang ngồi trên người cô, hai người lúc này không còn khoảng cách, đầu bị hai tay nàng chế trụ.
Nàng tiến đến bên tai cô, hơi ấm ẩm ướt nhất thời bao trùm thính giác, như đóng lại tất cả những giác quan khác, môi hôn hôn tai cô, giọng mang theo mị hoặc lại như ra lệnh: "Tư Phong, không được đẩy chị".
Thanh Tư Phong lúc này đầu óc chỉ quanh quẩn câu nói của nàng, như một con robot nhất nhất nghe theo lệnh nàng, thật sự ngoan ngoãn phục tùng.
Một giây sau đó, hai phiến môi lạnh lần nữa bao lấy cô, nhẹ nhàng liếʍ đôi môi cô, ý thức lần nữa mất kiểm soát.
Hơi thở nàng mềm mại thơm mát như lan, đầu lưỡi duỗi vào trong, liếʍ quanh răng cô, cảm nhận hơi thở nóng ẩm nồng đậm mùi rượu trong miệng Thanh Tư Phong.
Nàng có lẽ cũng sắp say rồi.
Cạy mở hàm răng Thanh Tư Phong ra, tìm lấy đầu lưỡi như tẩm rượu của Thanh Tư Phong, mềm mại câu lên, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy.
Thanh Tư Phong từ khi bị vật mềm mại nhẵn nhụi chạm vào lưỡi mình đã triệt để mất khống chế.
Hương rượu cùng hơi thở thơm mát lan tỏa trong miệng hai người.
Thanh Tư Phong bị cái lưỡi nọ câu dẫn, liếʍ láp đùa bỡn đến sắp phát điên, cô đưa tay vòng lấy eo người nọ, nhẹ nhàng siết lấy.
Nghiêng đầu đảo khách thành chủ, duyện hút cái lưỡi mềm kia, kịch liệt trao đổi.
Không khí dần nóng lên, hai người hôn đến mất khống chế, hơi thở hỗn loạn.
Tiếng mυ"ŧ hôn trong đêm tối tĩnh mịch lại như rõ ràng hơn.
Ánh trăng thẹn thùng trốn phía sau một đám mây.
Đêm dần dần sâu, nụ hôn này càng ngày càng kịch liệt, Lam Vũ Đình có chút hụt hơi, lưỡi nàng bị mυ"ŧ đến có chút run run, môi sưng đỏ, mất quyền chủ động mà há miệng thở dốc, để Thanh Tư Phong mặc sức đòi lấy.
Hai tay ôm cổ Thanh Tư Phong ngày càng siết, hơi thở đã sắp cạn kiệt, chỉ nghe tiếng mυ"ŧ hôn cùng tiếng rên khẽ từ miệng của nàng.
Lúc nàng thở không nổi nữa, nhẹ nhàng cắn môi Thanh Tư Phong một cái muốn cô buông mình ra, nhưng có vẻ như không thành công, đành phải "ưm" một tiếng, đấm đấm đẩy vai cô, dứt nụ hôn ra.
Đầu bị thiếu không khí đến choáng váng, mềm nhũn ngã vào người cô, chưa kịp thở gấp mấy hơi, người phía trước đã siết lấy eo nàng, chế trụ đầu nàng, hơi thở nồng đậm mùi rượu lần nữa ập tới, như vũ bão mà hôn nàng, đầu lưỡi lần nữa bị mυ"ŧ đến run rẩy.
Nước mắt từ khóe mắt ứa ra ướt mi, nắm lấy vạt áo người trước mặt, nghiêng đầu hổn hển hô: "Ưʍ...Tư...Tư Phong...dừng lại một lát...ưʍ...không...không muốn~"
Thanh Tư Phong thấy người nọ không hợp tác, tách ra mới thấy mắt cô lúc này đỏ lên, khóe mắt vì nhiễm mùi rượu mang theo vài phần cường thế mà tà mị.
Lam Vũ Đình thấy cô đỏ mắt nhìn nàng chằm chằm như con mồi, có chút run sợ ôm cổ cô nhỏ nhẹ: "Tư Phong, lát nữa hôn tiếp nha"
Thanh Tư Phong cảm thấy cả người nóng như lửa, lí trí của cô từng chút bị cháy rụi, nhìn người trên thân mình giờ này khóe mắt nhiễm đỏ ướŧ áŧ, đôi môi sưng đỏ quyến rũ, yếu đuối ngã vào lòng cô, càng làm cho nhiệt độ trong người bùng cháy dữ dội.
Lí trí, đã không còn nữa rồi.
Nghiến răng một cái, nhấc bổng nàng lên đi vào trong nhà, hành động này làm người trong lòng giật mình la lên một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ôm lấy cổ cô.
Giờ phút này trong đầu cô chỉ có duy nhất một chữ: Giường.
Mang nàng đặt lên chiếc giường nhỏ, phía dưới chỉ lót một cái đệm mỏng, sau đó nhanh chóng đè lên thân người phía dưới, lần nữa tìm đến đôi môi sưng đỏ kia hôn lấy.
Một tay đặt dưới cổ nàng, một này sờ xuống làn váy, tìm được dây kết, nhẹ nhàng kéo ra.
Vạt váy vì thế được mở rộng.
Người dưới thân bị hôn đến choáng váng, chỉ có thể há miệng thở dốc, thỉnh thoảng "a..ưʍ.." vài tiếng, không còn duy trì được tỉnh táo.
Khi Lam Vũ Đình thấy người chợt lạnh, đã thấy chiếc váy bị cởi ra quăng xuống từ lúc nào, trời quá tối mà trong nhà vẫn chưa đốt đèn, làm nàng không nhìn thấy rõ xung quanh.
Giây tiếp theo thấy ngực buông lỏng. Rồi đến phía dưới...
Thanh Tư Phong thế nhưng đã cởi đi tất cả đồ trên người nàng.
Thầm cảm thán Thanh Tư Phong khi say thật sự đáng sợ.
Chợt nghe thấy âm thanh quần áo ma sát, tiếp theo đó là một thân thể mềm mại ấm áp áp xuống thân thể không mảnh vải của nàng.
Nóng bỏng như lửa thiêu...
Thoải mái đến hai người phải thở dài.
Thanh Tư Phong một đường hôn từ mặt, đến cổ, khi một bên ngực được ẩm ướt bao trùm, nàng run lên một hồi.
Nghĩ đến dù hai người vẫn chưa xát định quan hệ, nhưng tình cảm nàng dành cho Thanh Tư Phong là thật, nàng biết Thanh Tư Phong cũng yêu mình, vì vậy cũng đành thuận theo ý cô.
Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi bị Thanh Tư Phong đưa lêи đỉиɦ núi hoang vu.
...
Không biết lần thứ bao nhiêu bị Thanh Tư Phong đòi lấy, Lam Vũ Đình lệ đã lăn dài xuống khuôn mặt vì chìm nổi trong kɧoáı ©ảʍ không thể khống chế.
Hai chân bị Thanh Tư Phong nắm lấy gác lên cổ, ngón tay chôn sâu trong cơ thể lần nữa ra vào.
Lam Vũ Đình bất lực khóc thút thít cầu xin: "Ưʍ..a...a...Phong...Tư Phong...đừng...ngừng lại...không muốn nữa..."
Nhưng người phía trên như uống thuốc kí©h thí©ɧ, cả người nóng hừng hực, căn bản là không thèm nghe.
Bị đưa lêи đỉиɦ phong vài lần nữa, người nọ mới đổ rạp xuống người nàng chìm vào giấc ngủ.
Lam Vũ Đình vẫn còn run rẩy do dư chấn kɧoáı ©ảʍ, ôm lấy Thanh Tư Phong nhắm mắt thở dốc.
Một lúc lâu sau nàng lấy lại được chút sức lực, cố hết sức đẩy Thanh Tư Phong trên người mình xuống.
Ngồi dậy thấy cả người hư thoát, nơi ngực truyền đến từng trận tê dại đau buốt. Đây là do Thanh Tư Phong tưởng cái này là bánh bao a...hết cắn lại gặm.
Liếc nhìn người trên giường, mò mẫm trong bóng đêm tìm kiếm quần áo mặc lại, rồi cũng mặc vào quần áo cho Thanh Tư Phong.
Lúc nàng đi đã nói với Lâm quản gia là đến nhà Thanh Tư Phong.
Phỏng chừng lát nữa sẽ phái người đến đưa nàng về.
Ngồi bên giường nhìn người đang say ngủ, phủ xuống hôn hôn sườn mặt cô, nỉ non một tiếng: "Tư Phong, chị yêu em, ngủ ngon".
Không lâu sau đó, người giúp việc được Lâm quản gia phái đến tìm nàng, nhìn người bên giường ngủ say sưa không nhúc nhích, mỉm cười một cái rồi ra cửa.
- ------
Đôi lời tác giả: Đình Đình thật sự ngốc nghếch, còn định cho hai người nhẹ nhàng phát triển tình cảm.
Tự nhiên tối hù rồi còn đi qua nhà Bốn Phong làm chi, đúng là ko biết tự lượn sức chui vô hang cọp.
Mới 13 chap mà để bị ăn rồi, cái này ko trách tui được nha:))) lần đầu lỡ dại, em lại bị ăn zzzzz
À quên, tác giả ăn chay, tác giả ăn chay, tác giả ăn chay nha.