Cảnh Viên là người cuối cùng đến phòng riêng của khách sạn, những người khác đều ngồi vào chỗ của mình, chỗ bên phải Cố Khả Hinh còn trống, nàng đạp giày cao gót đi tới, ngồi xuống, Cố Khả Hinh ở bên cạnh hơi ngẩng đầu, giọng nói có chút trầm: "Đến rồi."
Khóe miệng ngậm ý cười, mặt mày ôn nhu, Cảnh Viên bắt gặp đôi mắt trong trẻo kia liền nghĩ đến những điều mình vừa vô tình nghe được.
"Người đó tính tình rất tốt, yêu cầu gì cũng sẽ đồng ý, tối nay có một bữa tiệc liên hoan, tôi sẽ rót thêm chút rượu, ban đêm cùng cô ta về phòng, anh muốn làm gì không phải dễ như trở bàn tay sao."
Cô có biết bởi vì sự dịu dàng lương thiện của mình mà bị người khác tính kế không?
Cảnh Viên mấp máy môi đỏ, còn chưa kịp nói gì Kỳ Liên đã hét lớn một tiếng: "Tiểu Đặng!"
Tiểu Đặng bưng bia đến, đặt hai chục lon lên bàn tròn, đáp: "Đạo diễn Kỳ còn có gì sai bảo?"
"Để phục vụ mang đồ ăn lên." Kỳ Liên giao việc xong quay đầu nói với mọi người: "Sáng mai chúng ta sẽ quay phim, đừng uống rượu, dùng bia thay rượu, mọi người cảm thấy có được không?"
Trên bàn ngoài giám chế, biên kịch cũng không có mấy người đàn ông, tất cả mọi người đều gật đầu: "Không thành vấn đề, chúng ta uống bia đi."
Kỳ Liên đưa cho mỗi người hai lon bia, không nhiều, lượng này cũng không đến nỗi say, khi đưa cho Cảnh Viên, Kỳ Liên liếc nàng một cái, nói: "Đợi lát nữa ăn xong tôi có chuyện muốn tìm cô."
Cảnh Viên cầm lấy lon bia gật đầu: "Được."
Từ khi ra mắt nàng đã cùng người đại diện uống rượu, tửu lượng không tốt lắm, nhưng không đến mức một chai đã ngã, uống hai lon cũng không thành vấn đề, Kỳ Liên trước đây có tranh chấp với nàng, bây giờ anh chủ động mời rượu, nếu nàng còn không nhận thì thật sự không nể mặt Kỳ Liên, mặc dù nàng không phải là người giỏi giao tiếp, nhưng những phép tắc cơ bản nhất nàng không phải không biết.
Đồ ăn vẫn chưa lên, mọi người còn đang tán gẫu, vô tình lại nhắc đến giải Bách Hoa lần trước.
"Tôi nhớ, giải thưởng đó không phải Vọng Thư lấy được rồi sao?"
"Đúng vậy, Vọng Thư năm đầu tiên lấy được."
Giải Bách Hoa cũng giống như một cái bàn đạp, không có ý nghĩa gì, thông thường, rất nhiều nghệ sĩ sau khi đạt được giải này rồi sẽ không còn hứng thú, hơn nữa, đây là giải thưởng cho người mới, mọi người cũng ngầm hiểu, nhưng giống như Vọng Thư hai năm lên đài, trước đó không có ai.
"Thật không hiểu nổi Vọng Thư."
"Tôi nghe đồn thời gian ra mắt ca khúc mới của cô ấy xác định rồi, cũng vào ngày hai mươi."
"Ra mắt cùng chúng ta sao."
"Ừ, cô không biết sao? Trên mạng còn cãi nhau um ti củ tỏi kìa."
Sau khi mọi người cảm khái xong, rất ăn ý nhìn về phía Cố Khả Hinh, gần đây hai người thường bị đem ra so sánh, tuổi tác tương đương, lại ra mắt cùng thời điểm, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn khác biệt, Vọng Thư một đường thành Tiểu Hoa, đại ngôn quảng cáo đến không ngừng, tuy rằng Cố Khả Hinh có hai bộ phim diễn vai chính, nhưng cũng không đáng kể, ở trước mặt Vọng Thư, mặc kệ nhìn thế nào cô cũng thấp hơn một chút, fan cũng không cách nào đáp trả.
Không tác phẩm, không giải thưởng, không nổi tiếng, fan cho dù muốn phản bác cũng là lực bất tòng tâm.
Cố Khả Hinh dường như không để ý đến sự kì lạ của người bên cạnh, cô còn đang cúi đầu uống trà, trà do khách sạn chuẩn bị, là trà lúa mạch bình thường, nhưng khi cô uống lại mang đến cảm giác như một loại trà thượng hạng, giơ tay nhấc chân mười phần tao nhã, cô uống xong còn quay sang hỏi người bên cạnh: "Muốn uống trà không?"
Cảnh Viên đang suy nghĩ miên man, đột nhiên bị kéo trở về, nàng nghiêng đầu, Cố Khả Hinh bưng một cái chén, vẻ mặt ôn nhu, nàng dừng một chút: "Không, cảm ơn."
Cố Khả Hinh không để ý, tiếp tục uống trà.
Những người khác thấy vậy rất thức thời đổi đề tài khác nói chuyện.
Bầu không khí trên bàn ăn trong phút chốc thay đổi một cách vi diệu, đồ ăn đã được dọn lên, Cố Khả Hinh buông chén, cầm điện thoại lên mạng xem tin tức, quả đúng như lời mấy người kia vừa nói trên bàn ăn, trên mạng đã bắt đầu ấm ĩ, mà đề tài thảo luận này cũng có tên cô.
—— Vọng Thư rốt cuộc bị làm sao vậy? Cố ý phát hành bài hát mới cùng ngày với Tống Khê à? Từ lễ trao giải Bách Hoa tôi đã nhìn ra, cô ta đang nhắm vào Cố Khả Hinh?
—— Có ai phổ cập kiến thức về mối liên hệ giữa hai người này không? Trước đó không phải chưa từng tiếp xúc qua sao?
—— Mấy người có mắc chứng hoang tưởng bị ngược đãi không đấy? Cái gì mà nhắm vào Cố Khả Hinh? Thư Thư đoạt giải là danh xứng với thực, cùng ra mắt ca khúc mới vào ngày 20 là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
—— Fan của Khả Hinh đều là loại tố chất này à? Chỉ có thế? Không được chọn thì bắt đầu kéo nhau đi hắt nước bẩn? Quả nhiên chủ là gà rừng sẽ kéo theo một đám fan đều là gà rừng!
—— Đừng ké fame nữa, Cố Khả Hinh muốn buộc chặt Thư Thư của chúng tôi để hút máu sao? Kiếp sau đi!
HIện tại địa vị của hai người cách biệt, fan của Vọng Thư ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng đến mức fan của Cố Khả Hinh á khẩu không nói được gì, rõ ràng bọn họ không đuối lý nhưng lại chỉ có thể đem oan ức nuốt vào bụng, một bộ phận fan lí trí còn muốn đứng ở giữa bắc cầu hòa giải cho hai bên, đầu ngón tay Cố Khả Hinh dừng trên màn hình, lông mi hơi rũ xuống, trầm mặc.
"Nào nào nào, ăn cơm." Sau khi đồ ăn được dọn lên Kỳ Liên đứng dậy, cầm cái ly trong tay: "Đều rót đầy đi."
Cả đám mở nắp bia, rót vào ly đế cao rồi đứng dậy, Kỳ Liên nói: "Trước hết chúc mừng chúng ta khai máy suôn sẻ."
Tiếng chạm cốc lanh lảnh vui tai, những người bên cạnh còn đang tâng bốc nhau, ly của Cố Khả Hinh cũng bị chạm đến, cô chỉ mỉm cười nhấp một ngụm.
"Chị Cố ăn gian!" Không biết là ai nói lời này, những người khác nhìn về phía Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh còn chưa nói chuyện, biên kịch Chu đã giúp cô giải thích: "Tửu lượng của Khả Hinh kém."
"Tôi nhớ, lần trước tôi xem Khả Hinh trả lời phỏng vấn, cô ấy nói một ly liền gục!"
"Thật không đó? Khả Hinh, tửu lượng của cô kém đến vậy sao?"
Cố Khả Hinh đối mặt với ánh mắt của mọi người bất đắc dĩ nhún vai: "Bẩm sinh rồi, không còn cách nào khác, ngày mai còn phải quay phim, mọi người đừng làm khó tôi."
Làm sao lại có người làm khó cô, nhân duyên của cô trong đoàn phim tốt như vậy, nghe nói cô không uống được rượu, những người khác đều đề nghị cô thay bằng sữa hoặc nước trái cây, sau đó Cố Khả Hinh liền yêu cầu một ly nước trái cây, Cảnh Viên nhìn cô, đem bia đặt sang một bên thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục cùng mọi người chạm cốc ăn cơm.
Chủ đề tán gẫu trên bàn cơm nói đi nói lại cũng loanh quanh vài cái, không phải là tài nguyên, lương bổng thì cũng là thông báo lịch trình, đặc biệt là trong số họ có những nghệ sĩ vừa ra mắt, đối với sự nghiệp phía trước một mảnh khát khao, đối với tương lai cũng tràn trề hi vọng, mỗi khi nhắc đến ước mơ của mình, hai mắt như chứa đựng ánh sáng cùng sự tự hào, ánh sáng ấy làm cho những gương mặt vốn không tầm thường lại càng sáng ngời hơn, Cảnh Viên còn đang hăng say nghe mọi người nói chuyện phiến đột nhiên nghe được có người gọi mình, nàng ngẩng đầu, thấy Kỳ Liên đang vẫy tay với mình, nàng mím môi, đứng dậy bước đến bên Kỳ Liên hỏi: "Đạo diễn Kỳ, anh tìm tôi?"
Kỳ Liên gật đầu: "Bên trong ồn quá, chúng ta ra ngoài nói."
Cảnh Viên theo anh ta ra khỏi phòng.
Bên ngoài có một dãy hành lang dài, hai bên hành lang đều có phòng ăn riêng, cuối cùng là thang bộ và thang máy, ở trong góc là nhà vệ sinh, hai người bọn họ hẳn không thể đứng trong hành lang nói chuyện, Kỳ Liên suy nghĩ một hồi mang Cảnh Viên đi đến cầu thang, hắn mở ra cửa thoát hiểm đi vào, lúc mở cửa còn phát ra tiếng vang, đèn kích hoạt bằng âm thanh sáng lên, Cảnh Viên nghiêng người bước vào.
"Cảnh Viên." Vẫn là Kỳ Liên lên tiếng trước: "Tôi gọi điện cho người đại diện của cô rồi."
Cảnh Viên lúc nãy đã nhận được tin tức từ người đại diện, cũng biết cô cùng Kỳ Liên nói chuyện qua, nàng khẽ gật đầu, thái độ lạnh lùng: "Đạo diễn Kỳ, chuyện buổi sáng, thực xin lỗi, giọng điệu của tôi quá hung hăng."
Nếu là người khác, khẳng định bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy tức giận, nhưng Cảnh Viên lại dùng thái độ và giọng điệu này, tự nhiên làm cho Kỳ Liên có chút cảm giác chân thật, đứa nhỏ này chính là như thế, kiêu ngạo, lãnh đạm, không dễ dàng tiếp cận, tính cách vốn đã vậy, khó thay đổi.
Anh ta chắp tay sau lưng: "Tôi cũng có lỗi, không nên để cô mất mặt trước nhiều người như vậy."
Buổi sáng hắn đã nghĩ xong kịch bản cũng mấy cảnh quay, có chút cố chấp, mỗi lời nói của Cảnh Viên lại như thêm dầu vào lửa, lúc nói chuyện anh ta cũng không nể nang gì, chỉ còn kém chưa đuổi nàng đi.
Nhưng nếu nàng đi rồi, ai có thể diễn Văn Bắc?
Lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Viên, anh ta đã nhận định vai này phải do nàng diễn, chắc chắn là nàng, cho nên dù anh ta có cãi nhau với Cảnh Viên dữ dội đến mức nào cũng không nỡ thả người.
"Cảnh hôn đến lúc đó rồi nói sau, thật sự không được thì dùng thế thân." Kỳ Liên thở dài, Cảnh Viên rũ mắt xuống: "Cảm ơn Đạo diễn Kỳ."
Sau khi Kỳ Liên nói xong định mở cửa đi ra ngoài, anh ta đưa tay cầm nắm cửa, suy nghĩ một lúc, quay đầu lại nói: "Cảnh Viên, tôi miễn cưỡng cũng coi như tiền bối của cô, có một câu muốn nhắn nhủ cô."
Cảnh Viên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt vẫn như cũ: "Câu gì?"
"Những chuyện của quá khứ, nên thả thì thả, nên buông thì buông, cuộc đời cô còn dài, đừng sống mãi trong quá khứ."
Hai bàn tay buông thõng bên người Cảnh Viên siết chặt lại, vẫn bình tĩnh nói: "Cám ơn Đạo diễn Kỳ."
Kỳ Liên nhẹ gật đầu, mở cửa bước ra, Cảnh Viên đi theo phía sau, hai người trở lại phòng ăn liền thấy mấy người đang cầm ly chạy quanh bàn tròn, có vẻ như đang kính rượu, Kỳ Liên vừa quay trở lại đã bị tóm đi, Cảnh Viên còn một mình cũng quay trở về vị trí cũ.
Ghế bên cạnh không có ai, Cố Khả Hinh không có ở đó, trên bàn chỉ còn một cái ly trống không, Cảnh Viên không phải người thích náo nhiệt, cũng không quá quan tâm mấy người xung quanh đang bàn tán gì, nàng chỉ cúi đầu xem giờ trên điện thoại.
Không còn sớm, nên về nghỉ ngơi rồi.
Nàng ngồi trên ghế đẩu chờ Kỳ Liên thông báo kết thúc bữa tiệc, còn chưa đợi được đến lúc hết tiệc đã nghe thấy hai cô gái bên cạnh xì xào: "Khả Hinh sao còn chưa trở về?"
Cảnh Viên cau mày, mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Cố tiểu thư đi đâu?"
Dường như không ngờ rằng nàng sẽ hỏi, hai cô gái bên cạnh lúc đầu còn ngẩn ra, một trong hai người đã hoàn hồn, trả lời nàng: "Không biết, đi với Thời Ý."
"Đúng đúng đúng." Cô gái kia gật đầu: "Thời Ý đến kính rượu, sau đó Khả Hinh đi theo cô ấy ra ngoài."
Kính rượu?
Tôi sẽ rót thêm cho cô ta chút rượu...
Trong đầu Cảnh Viên chợt hiện lên câu nói này, nàng cầm cái ly trước bàn Cố Khả Hinh lên, cúi đầu ngửi, ngoài mùi sữa nồng nặc còn có mùi rượu nhàn nhạt, pha lẫn với rượu, Sắc mặt Cảnh Viên khẽ biến, nàng buông ly rượu xuống, chưa kịp chào hỏi Kỳ Liên đã lao ra khỏi phòng ăn.
Bên ngoài phòng ăn không có ai, hành lang vắng vẻ, Cảnh Viên đạp giày cao gót đi thẳng đến cửa thang máy, nàng biết số phòng của Cố Khả Hinh, ngay bên cạnh nàng, lúc nghỉ ngơi Cố Khả Hinh cũng nói nếu nàng muốn đối diễn có thể gõ cửa tìm cô.
Thang máy chậm rãi đi lên, Cảnh Viên hiếm có trở nên nóng nảy, có lẽ vì không muốn nhìn thấy một người dịu dàng như vậy bị hãm hại, hoặc là bởi vì khuôn mặt có ba phần tương tự với người trong trí nhớ, làm cho nàng đối với Cố Khả Hinh sinh ra cảm giác không giống người ngoài.
Nàng phải nhanh lên!
Cảnh Viên ra khỏi thang máy nhìn lên số phòng, phòng của nàng là 402, của Cố Khả Hinh không phải 401 thì là 403, ở đầu bên kia của hành lang, Cảnh Viên đạp giày cao gót đi đến cửa 403, vừa mới định gõ cửa thì dừng lại, vài giây sau, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, truy cập vào nhóm liên lạc của đoàn làm phim, mở cuộc gọi thoại, tìm số của Cố Khả Hinh, bấm xác nhận.
Theo sau là tiếng âm nhạc vang lên, không phải từ trong phòng này, mà là ở phòng 401 bên cạnh lối vào, Cảnh Viên nghe thấy tiếng chuông, đôi mi thanh tú khép chặt, vài giây sau, chuông bị cắt đứt, người kia cúp máy.
Cửa hành lang không đóng chặt, có ánh sáng xuyên qua, thấp thoáng hai bóng người, Cảnh Viên theo bản năng bước xuống, đứng ở cửa, đang định đẩy cửa ra thì đèn bên trong vụt tắt, giọng của Thời Ý vang lên: "Khả Hinh, chị uống nhiều quá rồi, em đưa chị về phòng được không?"
Cảnh Viên cầm nắm cửa, nghe thấy giọng nói của Cố Khả Hinh bên tai, hơi trầm: "Về phòng?"
Cô nói: "Tôi về phòng một mình là được."
"Nhưng mà chị uống nhiều quá, để em đỡ chị vào."
Thời Ý nói xong vòng tay qua cánh tay Cố Khả Hinh, dùng hai quả khỏa mềm mại cọ xát vào cánh tay cô, Cố Khả Hinh mặc một chiếc áo không tay, da thịt dán vào lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận rõ ràng hai khỏa mềm mại, vừa mềm vừa đàn hồi, ở bên người không có ánh sáng, trong bóng tối, hai thân thể dựa gần nhau, Thời Ý ngay bên cạnh cô.
Cố Khả Hinh rút tay ra, vòng tay qua ôm bả vai nàng ta trước khi Thời Ý chuẩn bị che lại, kéo nàng ta vào trong l*иg ngực mình.
Thời Ý sửng sốt, sau đó cắn môi cười, vui mừng khôn tả, quẩn quanh chóp mũi là mùi hương nhàn nhạt trên người Cố Khả Hinh, người kia trầm giọng nói: "Đỡ tôi vào, sau đó thì sao?"
Có lẽ vì uống rượu nên giọng Cố Khả Hinh thấp hơn bình thường, có từ tính không thể giải thích được, nhất là khi ghé sát tai nàng ta, hơi thở thở ra thổi lên tóc mai bên tai nàng ta, có chút khô, có chút nóng.
Chỉ một câu nói này, Thời Ý liền không chịu nổi nữa, bị Cố Khả Hinh ôm vào trong ngực, hai má đỏ bừng, eo Cố Khả Hinh rất mảnh mai, không đầy một cánh tay, trước ngực một khỏa mềm mềm, thơm thơm, mặt của Thời Ý chôn trong khỏa mềm mại kia, cảm thấy vừa rồi uống rượu không say, bây giờ mới bị người trước mặt làm cho say.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ám muội, Thời Ý nhận thấy ngọn lửa nhỏ lắc lư trong cơ thể, nhịn không được nói: "Sau đó chị muốn làm gì cũng có thể."
"Ha—" Một tiếng cười khẽ, ngay sát bên tai, Cố Khả Hinh thì thào: "Muốn làm gì cũng có thể?"
Vừa nói, cô vừa ôm sát Thời Ý, trong bóng tối, eo Thời Ý bị Cố Khả Hinh nắm lấy, siết thật chặt, thân thể hai người hoàn toàn dán vào nhau, hai khỏa mềm mại bị đè ép đến biến dạng, có thể cảm giác được cánh môi Cố Khả Hinh lướt qua má, mang theo hương thơm thoang thoảng, cám dỗ, mê người.
Thời Ý chưa bao giờ nghĩ Cố Khả Hinh luôn dịu dàng còn có thể có một mặt như thế này, mặt xa lạ này khiến tim nàng ta đập nhanh hơn, một loại rung động tự nhiên ập đến, lúc này đây nàng ta đã quên mất nhiệm vụ của chính mình, chỉ muốn cùng người trước mặt nhanh chóng vào phòng! Muốn cùng cô điên cuồng hôn môi! Muốn cùng cô điên cuồng làm!
Thời Ý phát hiện ngọn lửa lắc lư trong thân thể càng cháy càng to, giữa hai chân ẩn ẩn có dòng nước lan tràn, nàng ta nóng lòng ngẩng đầu lên, cố gắng tìm vị trí hai cánh môi của Cố Khả Hinh, nhưng Cố Khả Hinh đưa tay phải ra, chuẩn xác đặt trên môi nàng ta.
"Muốn hôn tôi sao?" Cố Khả Hinh hỏi, giọng nói trầm thấp mị hoặc, giống như âm thanh của một loại nhạc cụ thượng hạng, có thể kí©h thí©ɧ thần kinh người ta, Thời Ý ôm cô, mơ hồ cảm thấy mình sắp đứng không nổi, hai chân như nhũn ra, ngửa đầu lên, gần như dính chặt vào người Cố Khả Hinh.
"Muốn." Rất muốn, vô cùng muốn, muốn đến phát điên, nghĩ muốn hôn cô, nghĩ muốn được cô hôn!
Ý thức của Thời Ý càng lúc càng hỗn loạn, trong đầu tràn ngập hình ảnh hai người sắp lăn lộn, nàng ta gấp đến không đợi được nữa, hai chân càng lại càng nhũn ra, tay Cố Khả Hinh từ trên môi di chuyển xuống cằm, nâng lên, rồi cúi đầu ghé sát môi Thời Ý, nói: "Muốn bò lên giường của tôi sao?"
Hơi thở thở ra có hương thơm của sữa, còn có mùi vị của rượu, hai thứ cùng hòa quyện, Thời Ý bị kí©h thí©ɧ không biết nên nói gì, chỉ theo bản năng gật đầu, giống như một con búp bê vải bị người điều khiển, không có suy nghĩ của mình, từng đợt xao động quen thuộc không ngừng ập đến trong cơ thể, linh hồn như lạc vào như không, thân thể dường như treo trên người Cố Khả Hinh, yếu ớt nói: "Muốn."
"Em muốn hôn chị, muốn bò lên giường, muốn cùng chị làm."
Trong bóng tối, nàng ta không chút nghĩ ngợi nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy, người trước mặt như có sức quyến rũ kì lạ, lôi kéo nàng ta cũng nhau trầm luân.
Cố Khả Hinh bật cười, thả tay nắm cằm nàng ta xuống, ghé sát vào tai, nhẹ giọng nói: "Cô xứng sao?"
Thời Ý như bị sét đánh ngang tai! Cái lạnh thấu xương truyền từ chân lên đến não! Làm cho Thời Ý ngay lập tức tỉnh táo lại! Cố Khả Hinh không chút do dự buông nàngta ra, Thời Ý không đứng vững lùi về sau hai bước, hai chân vốn đã mềm nhũn, lảo đảo như vậy, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Trong bóng tối, Cố Khả Hinh cúi người, nắm lấy tay Thời Ý, từ từ tháo đồng hồ trên cổ tay nàng ta ra, động tác nhẹ nhàng, sắc mặt lạnh nhạt, không giống bầu không khí ám muội như lúc nãy.
Chiếc đồng hồ màu đen ở trong bóng tối phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, chợt lóe chợt tắt.
Thời Ý nuốt nước bọt, cảm giác khô nóng phút chốc trở thành lạnh toát, sau lưng thấm ra mồ hôi lạnh, vừa nóng vừa lạnh khiến sắc mặt nàng ta tái nhợt, khóe môi run rẩy, hàm răng run cầm cập, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không phát ra được.
"Nhưng —— nhưng ——"
Cố Khả Hinh cười khẽ: "Cho phép cô gọi tên tôi thì thật sự xem bản thân mình ngang hàng với tôi à, cô xứng sao?"
Thời Ý không hé răng, Cố Khả Hinh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống: "Cô không xứng."
"Cút!"
Ngắn gọn một chữ, Thời Ý đã lổm cổm bò dậy từ trên mặt đất, hoảng đến không kịp nhìn đường, trực tiếp lao xuống bên dưới hành lang, tiếng động kích hoạt đèn điều khiển bằng âm thanh, Thời Ý xoay người, khóe mắt nhắm đến sườn mặt Cố Khả Hinh, căng chặt, đuôi lông mày lãnh đạm, đôi môi mím chặt, không hề có dáng vẻ say rượu, đập vào mặt chỉ có cường thế cùng hàn ý.
Nàng ta rùng mình, ngoan ngoãn đi xuống lầu.
Tiếng bước chân dần biến mất Cố Khả Hinh mới thu lại đồng hồ, cô quay đầu lại, mở cửa ra, bên ngoài có người đang đứng, vẻ mặt Cố Khả Hinh còn chưa kịp thay đổi đã bắt gặp cặp mắt trong trẻo của Cảnh Viên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói phía sau Cố Khả Hinh lại tắt, chỉ có ánh đèn trên hành lang chiếu vào, thân ảnh Cố Khả Hinh nửa ẩn trong bóng tối, một nửa lộ ra ngoài, Cảnh Viên nhìn thấy một màn này liền nghĩ đến một loại hoa, hoa anh túc, bề ngoài thuần khiết vô hại, thực ra lại có kịch độc, Cố Khả Hinh trước mặt giống như cây anh túc nở rộ rực rỡ nhất, đến gần chút nữa, sẽ trúng độc, sẽ nghiện, sẽ chết người.
Nàng lùi lại một bước, cánh tay buông bên người Cố Khả Hinh siết chặt đồng hồ, cười: "Là Cảnh tiểu thư à."
"Sao vậy? Cảnh tiểu thư cũng muốn đưa tôi về phòng?"
- --------------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố lão sư: Cảnh tiểu thư có muốn đưa tôi về phòng không?
Cảnh lão sư: Không muốn.
Cố lão sư: Vậy cũng không sao, tôi muốn đưa em về phòng.
Cảnh lão sư:???