Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tia Sáng Trong Tôi

Chương 36: Mỡ treo miệng mèo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rời khỏi bệnh viện, Dịch Dao liền bắt taxi về nhà. Bộ dạng lúng túng của Dương Nhất Kiệt trong phòng phẫu thuật khiến cô vừa buồn cười vừa khó chịu. Cô càng nghĩ càng thấy khó hiểu ngay khi Dương Nhất Kiệt tránh xa phòng mổ suốt 6 năm trời, vậy cớ làm sao hôm nay anh ta lại...

.....

Cũng bởi một phần váy bị kẹt vào cửa, Dịch Dao liền vội tìm công tắc bật sáng đèn. Tống Tử Kỳ ngồi dưới nền, lưng tựa vào ghế, tay cầm ly rượu vơi một nửa, anh nhìn cô chầm chầm. Kéo váy ra khỏi cửa, cô đáp lại anh bằng ánh mắt hiếu kỳ. Đặt túi xách lên ghế, cô liền ngồi phía đối diện. Dịch Dao định đưa tay lấy rượu về phía mình, nhưng nào ngờ lại bị Tống Tử Kỳ giành trước: 'Ai cho em đυ.ng vào'.

Bầu không khí bỗng lặng thin, Tống Tử Kỳ chống tay xuống gối. Cánh tay dang rộng dường như phô trọn cơ bắp rắn chắc của một tay cảnh sắc đặc nhiệm. Hãy còn mặc chiếc quần từ đồng phục, anh có lẽ vừa từ sở trở về.

- 'Dao, xin lỗi em', anh có lẽ đã say.

Cô ngạc nhiên, không đáp.

- Hôm nay Nhược Nhai có đến tìm...,em đỗ bệnh rồi?

- 'Không nghiêm trọng lắm', lộ nét thờ ơ, cô cho qua.

Tống Tử Kỳ nhau mày, nắm tay nắm chặt, anh uống cạn ly rượu trước mắt rồi dứt khoát: 'Tôi hầu như không hiểu gì về em cả'.

Dịch Dao khẽ rót thêm rượu vào ly, cô không đáp không rằng mà chỉ ngồi đó co mình, tay ôm gối. Một hơi uống sạch ly rượu đầy, Tống Tử Kỳ ngã người xuống ghế, cứ tưởng rằng anh đã ngủ thϊếp, nhưng nào ngờ lại tiếp tục lèm bèm.

- Anh say rồi, để em dìu anh về phòng.

- 'Không muốn nhịn nữa', anh vội ngồi bật dậy, không chút nương tay mà kéo cô về phía mình, trong nháy mắt anh đã nhấc bổng cô lên, đặt gọn lên ghế.

Tống Tử Kỳ chống tay xuống ghế, để cô nằm dưới thân mình rồi khóa chặt hai tay cô vào so-pha. Tựa như mãnh thú, anh ngấu nghiến môi cô. Trong tư thế này, Dịch Dao hoàn toàn thụ động.

Ngay khi dần theo kịp sự hoang dại của Tống Tử Kỳ, Dịch Dao liền mạnh tay vả lung tung vào lưng anh. Mãnh thú bên trong không cho phép anh dừng lại, mãi cho đến khi cả cô và anh đều không thở nổi, từng nụ hôn của anh mới trở nên nhẹ nhàng rồi dừng hẳn.

- 'Tôi yêu em, Dao', đưa tay vuốt ve tóc cô, anh thì thầm vào tai.

Thở dốc, cô không còn sức để trả lời.

- Tôi muốn em!

Dịch Dao đã chơi cái trò mỡ treo miệng mèo suốt 6 năm rồi. Tống Tử Kỳ chỉ là một phàm nhân, ái tình lục đυ.c đương nhiên vẫn cần.

Tống Tử Kỳ vừa hôn vừa mạnh bạo huýt vào cổ cô, mặc cô chống cự, anh vờ không để tâm. Ngay khi có thể đưa tay vào trong chiếc sơ mi mỏng, anh vội lòn tay vào áσ ɭóŧ, đưa tay xoa bóp nơi mềm mại nhất. Vẫn còn thấy bất tiện, Tống Tử Kỳ liền mạnh bạo xé áo. Sự táo bạo, hoang dã của anh khiến Dịch Dao vừa hoảng loạn xô đẩy, vừa cố gắng dùng tay che ngực.

- Không được, Từ Kỳ à...

Dịch Dao cố dùng sức giữ chặt tay anh, nhưng liền bị anh ghì xuống ghế.

Tống Tử Kỳ một tay giữ chặt cổ tay cô, tay còn lại nhanh nhẹn di chuyển xuống dưới, vì Dao mặc chiếc váy dài nên cũng thật quá bất tiện. Tống Tử Kỳ như hổ dữ sung sức, trong nháy mắt váy dài đã bị anh cởi ra, cũng chính lúc ấy, Dao liền dùng sức cụng mạnh vào đầu, chân đá vào vai khiến anh ngã ngửa.

Nhân lúc anh đau điếng, cô liền nhảy xuống ghế, đứng xa khỏi anh, tay thủ thế võ.

Thấy Tống Tử Kỳ đứng bật dậy, Dao liền vô thức lùi về phía sau. Chỉ cần anh tiến một bước, cô ắt lùi hai. Bộ dạng cay cú, anh hạ giọng: 'Em nên đi tắm thì hơn', song, anh liền bỏ về phòng.

Dịch Dao đưa mắt xấu hổ nhìn anh, cô ngửi cơ thể rồi lập tức lật đật chạy vào nhà tắm. Sau khi tắm xong, cô liền lọ mọ dưới bếp, mở tủ lạnh tìm đồ ăn. Cô khom người, dõi mắt nhìn vào bên trong ngăn mát mà không để ý Tống Tử Kỳ đang tiến đến. Dịch Dao bỗng giật mình rồi hóa ngạc nhiên ngay khi nhìn thấy chiếc nồi nhỏ anh đang cầm.

Lộ vẻ vui mừng, cô liền ôm chiếc nồi nhỏ vào lòng.

- Là cháo trứng.

Chuyển mắt từ cháo sang người, cô bỗng tròn mắt xấu hổ, bởi Tống Tử Kỳ chỉ mặc mỗi qυầи иᏂỏ: 'Tống Tử Kỳ, anh biếи ŧɦái à?'

- 'Đứng im, không được đến gần!', thủ giá múc canh trước mặt, cô hung dữ cảnh cáo.

Phớt lờ sự ngây thơ của cô, Tống Tử Kỳ liền giành lại cháo, rồi bật bếp hâm nóng.

- Cháo nguội rồi, không tốt cho dạ dày.

- Có phải anh mua ở tiệm đầu đường không?

- Họ nghỉ bán rồi. Là tôi nấu cho em đó, có thích không?
« Chương TrướcChương Tiếp »