Ngay khi chạy ra khỏi nơi cũ kĩ đó, cô liền nghĩ đến bố, vừa nghĩ đến ông, cô chợt không thể tin vào hiện thực, bởi bố cô không như thế, ông không phải hạng đàn ông như thế.
Nhưng sự thật đã rõ rành rành trước mặt, họ như vật chất biến dạng và không còn là thứ ban đầu. Khi gặp nhau hồi trẻ, họ hứa sẽ cưới đối phương rồi cùng nhau xây dựng tổ ấm. Trong một lời hứa có hai việc, họ chỉ làm một nửa, ngược lại, họ đã mạnh tay phá vỡ tổ ấm mất rồi.
Là một đứa trẻ chưa từng lo nghĩ về chuyện hôm nay phải sống làm sao, chỉ trong vòng 1 tuần, cô đã mất cả gia đình, mất cả gia tài.
- Phải làm sao đây?...
Ngay lúc đó, cô ngồi ở bệ đường, khóc nức nở, ai nấy qua đường đều ngoáy đầu lại nhìn. Còn cô, cô vờ không để ý đến họ, chỉ quan tâm đến một điều duy nhất - khóc.
.....
Mộng Lý Dịch Dao ngồi trên giường tân hôn, nghĩ lại về ngày đó, nước mắt tự dưng lại rơi. Bây giờ ở độ tuổi 31, cô cảm thấy bản thân mình hồi ấy quả thật kiên cường, nhìn lại chuyện ở quá khứ, năm 17 rồi hồi 20 mấy, cô còn sống tệ hơn thế, vậy mà vẫn sống đến tận bây giờ.
Ngay khi trở ra từ nhà vệ sinh, anh thấy cô khóc nên lặng rồi hồi lâu rồi hé môi: 'Nếu thấy ấm ức thì đừng ở đây'.
Dịch Dao tiếp tục giữ im lặng, cô ôm theo gối bước ra khỏi phòng, trước khi rời đi, cô thận trọng đặt thuốc ở nơi anh dễ dàng lấy được, còn dốc sức dọn sạch vật cản từ giường đến nhà vệ sinh.
- Anh biết rõ em là người thế nào mà, dù anh có nệ đơn ly hôn đến tòa, em sẽ tìm mọi cách thu xếp.
Anh bỗng nhếch mép cười: 'Cô quả thật luôn đầy thủ đoạn'.
Anh liền tự mình rời khỏi xe lăng rồi đặt lưng nằm xuống giường, thi thoảng lại đưa tay đặt lên chỗ cô đã nằm, anh lấy thuốc cô đặt trên bàn, uống tất. Từ lúc Dịch Dao ôm gối rời đi, anh không thể ngủ nữa, chỉ dựa lưng vào thành giường, đôi mắt nhìn xa xâm.
Ở phòng đối diện, Dịch Dao lại càng không thể ngủ, cô vội lấy áo khoát lên mình, ngồi co mình trên ghế, cô lật vở từng trang của quyển nhật ký cũ rồi đọc thật chậm từng dòng mình đã viết, đọc đến đoạn kể lại chuyện mình đã khóc to ở vệ đường, cô liền bật cười xấu hổ.
Trang nhật ký đó đã viết....
.....
Có lẽ đuối sức vì khóc quá to, Dịch Dao liền cầm theo balo rồi đi dọc theo vỉa hè. Lướt ngang qua trường cấp 3, cô còn cố nhìn thêm chút nữa để kiếm một người, nhưng có lẽ vì không bắt gặp nên lại lặng lẽ rời đi.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng lại vô thức đi đến Mộng Thị, đứng ở bên kia đường, cô thấy bố bước ra từ xe hơi, ông luôn bận rộn như thế. Dường như là một thói quen, Dịch Dao liền muốn băng ngay qua đường rồi chạy đến gọi ông nhưng nào ngờ, cô bỗng khựng lại vì thấy người phụ nữ trẻ kia đứng kề cạnh.
- 'Đồ tiểu tam', lẩm bẩm, cô vô thức lùi lại phía sau.
Đứng yên ở vệ đường, Dịch Dao đưa mắt nhìn qua thì nhận ra bộ dạng khép nép của ả khi đứng trước mặt bố. Cho đến tận khi họ bước vào cửa chính, cô mới thôi dỗi mắt nhìn theo.
Người ta khi nhìn vào tòa nhà cao chọc trời này ắt phải rất ngưỡng mộ, không chỉ ngưỡng mộ sự tài hoa của Mộng Triết Minh mà người ta cũng đã từng thích thú về gia đình ông, về người vợ xinh đẹp và đứa con gái mạnh mẽ, độc lập của ông. Nhưng đằng sau bức tranh màu hồng, chính là một hiện thực mà người trong cuộc chỉ muốn quên đi và ước rằng cái khái niệm gia đình viên mãn, hạnh phúc chưa từng được công chúng ca tụng.