Sáng hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Nguyệt Nguyệt đã tỉnh dậy, còn có chút mơ hồ nhìn xung quanh, thấy hoàn cảnh xa lạ liền cảm thấy bất an, khi thấy Thi Kỳ đang nằm bên cạnh ngủ thì cô bé liền thấy yên tâm, Thi Kỳ còn chưa tỉnh, bé lặng lẽ đem đầu dựa sát vào bả vai bên cạnh cô, thì thầm: “ Mẹ.” xong lại ngủ thϊếp đi.
Trời sáng, Thi Kỳ theo thói quen đúng giờ tỉnh dậy, cô lay Nguyệt Nguyệt đang dựa vào cánh tay: “Bé lười, chúng ta phải rời giường rồi!”
Nguyệt Nguyệt mơ hồ ngẩng đầu, trên miệng xuất hiện một ít nước miếng, Thi Kỳ cười cầm khăn tay giúp bé lau một chút, đứng dậy rời giường, trẻ nhỏ cần nằm thêm một chút.
Thi Kỳ rửa mặt xong, Nguyệt Nguyệt đã tỉnh hẳn, đang cố gắng gấp gọn chăn gối, Thi Kỳ buồn cười nhìn xem cô bé đang cố gắng vật lộn với chiếc chăn còn lớn hơn cả người bé, liền duỗi tay ra đem chăn mền kéo về phía mình, cười nói: “Để chị, em đi đánh răng rồi rửa mặt, chị đã lấy cho em quần áo rồi, chắc sẽ rộng một chút, trong nhà không có quần áo nhỏ.”
Nguyệt Nguyệt cũng cười ngây ngô, nghe lời đi đến phòng tắm đánh răng.
Thi Kỳ xếp lại chăn mền, thay quần áo, kiểm tra lại cặp sách xong, Nguyệt Nguyệt liền ra.
Thi Kỳ quay đầu nói với em: “Tối hôm qua, anh trai em gọi điện thoại nói bà đã tỉnh, đến chiều tan học hai chị em liền đi đến thăm bà.”
Hai mắt Nguyệt Nguyệt sáng lên trên mặt đầy vui mừng: “Thật không ạ!”
Thi Kỳ cười cười: “Thật!”
Hai người khoác cặp đi xuống, bữa sáng đã để sẵn trên bàn, nhưng chỉ có một phần. Dì Vương không ở nhà, chắc đã đi ra ngoài mua thức ăn, hai người cũng không ăn ở nhà, Thi Kỳ viết một tờ giấy dùng bát trên bàn đè lên, trên đấy ghi là buổi chiều muốn ăn cháo hầm xương, nhờ dì Vương cho sẵn vào hộp giữ nhiệt, có thế quay về lấy bất kỳ lúc nào. Cô đề nghị ăn món gì trên cơ bản là dì Vương đều sẽ làm cho, nhưng cũng ít khi cô yêu cầu nhiều, đầy cũng là lần đầu cô nói muốn ăn gì với dì Vương.
Thi Kỳ đạp xe chở Nguyệt Nguyệt đi học, ở trước cổng trường học có quán bánh kếp, vẫn là người bán hàng hồi trước, thỉnh thoảng cô sẽ tới này ăn một chút, nhưng vẫn không có cảm giác ngon miệng như lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Nguyệt ăn, lần này đi ăn cùng Nguyệt Nguyệt lại làm cho cô có cảm giác chiếc bánh kếp này so với các lần trước cô ăn ngon hơn nhiều.
Hai người vui vẻ ăn xong, hẹn sau giờ học buổi chiều cô sẽ đến cổng trường đón bé.
Chuông vào lớp, chủ nhiệm đến thông báo, trong nhà Tưởng Tinh có chút việc sẽ nghỉ học hai ngày, nhờ bạn cùng bàn Vương Vũ Trạch chép lại bài tập trên lớp cho Tưởng Tinh.
Thi Kỳ nói với Vương Vũ Trạch, tan học đưa sách cho cô, cô đem đưa cho em gái Tưởng Tinh, Vương Vũ Trạch biết Nguyệt Nguyệt vô cùng thích Thi Kỳ, liền đồng ý luôn. Ngồi bàn xa xa Vương Gia Hiên đang nghi hoặc nhìn về phía Diêu Thi Kỳ.
Vương Gia Hiên và cô cũng không thân, lúc nhỏ có học cùng trường nhưng lại không chung lớp. Sự chú ý của Vương Gia Hiên đối với cô cũng không nhiều, chỉ là hắn để ý đến Tưởng Tinh nhiều hơn một chút, dù sao cũng là người cướp đi vị trí đứng đầu, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu. Năm ngoái học cùng lớp Vương Gia Hiên cũng hạn chế tiếp xúc với Tưởng Tinh, kết quả phát hiện Tưởng Tinh căn bản không biết hắn là ai, cũng không chú ý đến hắn, ở trường học mặc dù thành tích tốt đến mấy nhưng cũng không thích rêu rao, khác hoàn toàn so với trong tưởng tượng của mình, Vương Gia Hiên có chút mất mát lại một chút ghen tị, không biết mình mất mát cái gì, cũng không biết mình ghen tị cái gì, nhưng ánh mắt không nhịn được chú ý đến Tưởng Tinh.
Vương Gia Hiên phát hiện, Tưởng Tinh chơi với Vương Vũ Trạch là do hồi trước hai người họ ngồi cùng bàn, còn các bạn khác trên cơ bản là không quen biết. Tưởng Tinh trong lớp ai nhờ việc gì đều đồng ý, thành tích tốt lại đẹp trai, khuôn mặt có chút lạnh lùng nhưng không keo kiệt, người như vậy rất được các bạn học yêu quý, nhưng Tưởng Tinh đối với các bạn khác giới có chút khoảng cách, làm các bạn nữ cũng không dám tùy tiện gửi thư tình cho hắn, có bạn học nữ thấy em gái của Tưởng Tinh học trường bên cạnh, cũng có ý định nhờ em gái hắn chuyển thư hộ, bé liền nháy mắt ngây thơ nói: “Anh trai em không cho em cầm đồ của người khác đâu.” Khiến cho bạn nữ kia liên tục khen sao lại đáng yêu đến thế. Cũng vì thế mà Tưởng Tinh đối với các bạn nữ đều không thân quen một cách kỳ dị.
Ngược lại đối với Diêu Thi Kỳ dường như lại rất quen thuộc, Tưởng Tinh rất quan tâm đến Diêu Thi Kỳ, Diêu Thi Kỳ cũng rất thích Nguyệt Nguyệt, nhưng khi ở trong lớp Tưởng Tinh và Diêu Thi Kỳ lại như là là không quen biết, có lần tan học vào buổi tối, Vương Gia Hiên đang ngồi trong xe thì nhìn thấy Tưởng Tinh đi xe đạp phía sau Diêu Thi Kỳ, hắn lúc ấy cũng không hiểu, liền bảo tài xế đi chậm một chút thì phát hiện, Tưởng Tinh đi phía sau đến khi tận mắt nhìn thấy Diêu Thi Kỳ tiến vào khu chung cư, mà Diêu Thi Kỳ tựa hồ cũng biết, khi đến nơi sẽ vô tình quay đầu nhìn một chút.
Khi Diêu Thi Kỳ tiến khu chung cư, Tưởng Tinh mới quay xe đi về nhà. Vương Gia Hiên cũng không phải biết hết, về sau hắn gặp mấy lần mới phát hiện đây là Tưởng Tinh đang đi đằng sau bảo hộ Diêu Thi Kỳ về nhà, nhưng hai người cũng không nói lời nào, hay chỉ là Tưởng Tinh đang thầm mến Diêu Thi Kỳ.
Vương Gia Hiên có chút kinh ngạc, hắn không biết rõ đây là ý gì, nhưng cũng vì chuyện này hắn lại bắt đầu chú ý tới Diêu Thi Kỳ.
Hắn biết Diêu Thi Kỳ, công ty của ba Vương Gia Hiên đã từng hợp tác với công ty nhà Diêu Thi Kỳ, vì thế cũng có gặp qua mấy lần, hiện tại công ty ngày càng phát triển, Diêu Thời Dân cũng trở lên nổi tiếng, hắn thường xuyên nghe mẹ hắn kể lại, chuyện bát quái nhà nào mà chẳng có, không có bức tường nào chắn được huống chi lại là một công ty lớn.
Diêu Thờ Dân năm đó cưới Vương Nhược Vân, hai người trai tài gái sắc, tình cảm của hai người khiến cho người khác phải ghen tị, Diêu Thi Kỳ được sinh ra được sống trong tình yêu của cha mẹ, khi cô 3 tuổi, Diêu Thời Dân còn quyên góp cho trường học một tòa để làm thí nghiệm, chỉ để cho Diêu Thi Kỳ được tiếp xúc với trường học sớm hơn, lúc ấy còn nhỏ tuổi hắn cũng rất ghen tị với Diêu Thi Kỳ.
Nhưng không đợi đến Diêu Thi Kỳ đi học, tình cảm của Diêu Thời Dân và Vương Nhược Vân xảy ra vấn đề, Diêu Thời Dân ra ngoài khó tránh khỏi tình cảnh gặp dịp thì chơi, ngay từ đầu Vương Nhược Vân không vui hoặc làm ầm ĩ, Diêu Thiên Dân đều sẽ kiên nhẫn giải thích an ủi, nhưng Vương Nhược Vân không giống với người khác, không dễ buông tha, lại ham mê uống rượu, hở một tí là lấy cái chết bức bách. Dần dần Diêu Thiên Dân cũng thấy phiền chán, để tránh cãi lộn ông mua nhà gần công ty, tận lực giảm bớt về nhà, ngẫu nhiên có về thăm con gái thì đều bắt gặp Vương Nhược Vân đang say rượu, biết ông bên ngoài có người khác, mà bà lại nghiện rượu khó có thai nên Vương Nhược Vân lại càng thêm điên cuồng, con gái rõ ràng đã bị bà dọa sợ, không còn cách nào khác ông liền mua điện thoại làm sổ tiết kiệm cho cô, ông nói chuyện ly hôn với Vương Nhược Vân, bà không đồng ý, rồi lấy cái chết ra dọa nạt, không còn cách nào khác liền triệt để không về nhà.
Vương Nhược Vân từ đầu đến cuối không chịu ly hôn, Diêu Thiên Dân cũng không muốn làm to chuyện, chỉ là sẽ định kỳ cho Diêu Thi Kỳ ít tiền tiết kiệm, ông không phải không muốn tới đây gặp Diêu Thi Kỳ, chỉ cần gặp Diêu Thi Kỳ, Vương Nhược Vân sẽ càng thêm kích động náo loạn, biết Diêu Thi Kỳ ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng khá, còn có thể tự chiếu cố tốt cho chính mình, Diêu Thiên Dân cũng yên lòng, không bao lâu ông liền bao nuôi một người mẫu trẻ, sinh ra một đứa con trai.
Diêu Thi Kỳ cũng không nháo loạn, trong nhà xảy ra nhiều việc như vậy, trên lớp học vẫn là yên ổn đọc sách, thường xuyên được thầy cô khen là học sinh ngoan, thành tích vẫn duy trì, cũng có thể là cô tự mình phân rõ chuyện trong nhà với đi học.
Khi còn học tiểu học mẹ Vương Gia Hiên thường xuyên nói chuyện nhà Diêu Thiên Dân, Vương Gia Hiên còn đặc biệt chú ý đến Diêu Thi Kỳ, kết quả phát hiện Diêu Thi Kỳ cũng không có gì khác với những bạn học cùng lớp, trông lớp cô rất yên lặng, thời gian dần qua Vương Gia Hiên cũng không đặc biệt chú ý đến nữa.
Thẳng đến bây giờ, vì Tưởng Tinh, Vương Gia Hiên lại một lần nữa để ý đến Diêu Thi Kỳ, hồi học tiểu học Diêu Thi Kỳ ngồi cùng Hạ Linh Lăng, giờ Hạ Linh Lăng bị phân đến lớp khác, bên cạnh Diêu Thi Kỳ cũng không còn ai chơi cùng.
Thời điểm Diêu Thi Kỳ sinh ra được mọi người trong giới thượng lưu chú ý, còn được lên cả sóng truyền hình, mọi người còn nghĩ cô sẽ có gì đó đặc biệt. Nhưng thật ra ở cô có nụ cười cực kỳ ôn nhu, làm người ở gần cảm thấy dễ chịu, quên mọi ưu sầu. Diêu Thi Kỳ cũng không cười nhiều, chỉ khi ở cùng Hạ Linh Lăng hay Tưởng Tinh mới cười nhiều hơn một chút. Từ khi nhìn thấy cô cười, Vương Gia Hiên đột nhiên trong lòng cũng nảy lên ý nghĩ mong muốn rằng Diêu Thi Kỳ cũng đối với mình cũng sẽ nở nụ cười như thế.