Sáng hôm sau, Tưởng Tinh mang theo hộp giữ ấm để bánh sủi cảo cho Thi Kỳ, nói là bà ngoại làm, ăn rất ngon, có thể để được đến giữa trưa ăn.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, Thi Kỳ vững vàng bước chân vào trung học. Cô học cùng lớp với Tưởng Tinh, Vương Gia Hiên, Vương Vũ Trạch bị chuyển sang lớp khác.
Vào nửa cuối học kì hai năm cấp ba, trường học tổ chức cho học sinh một buổi học dã ngoại, cho học sinh giải sầu đồng thời chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho kỳ thi đại học sắp tới. Địa điểm được chọn đi dã ngoại là thắng cảnh ngoại ô núi Phong Sơn, bởi vì đỉnh núi mọc rất nhiều hoa Tử Đằng. Hoa nở vào giữa tháng 4 đầu tháng 5. Nên nhà trường quyết định cho tất cả học sinh lớp 11 đi vào cuối tháng 4, khi về là vào đầu tháng 5.
Vào ngày 30 tháng 4, toàn thể lớp mười một, thầy và trò ngồi xe buýt đi vào núi Phong Sơn, trên đỉnh núi bao phủ một rừng hoa màu tím, từng chuỗi Tử Đằng Hoa, giống như thác nước đổ xuống, như mộng ảo mà cũng như thật.
Mọi người tập hợp dưới chân núi tử Phong Sơn, chủ nhiệm mỗi lớp đều cầm một lá cờ nhỏ làm hướng dẫn, mang theo học sinh lớp mình đi thẳng lên núi, hẹn nhau giữa trưa ăn cơm dã ngoại tại đỉnh núi, buổi chiều bắt đầu đi xuống núi.
Trên đường các du khách cũng không nhiều, bởi vì trên núi tử Phong Sơn ngoại trừ hoa Tử Đằng, thì cũng chính là các cây cao, không có nhiều địa điểm để chơi, khách thăm quan đa số là học sinh gần đó, quanh núi có nhiều đường đá, hai bên có hàng rào chắn. Thầy chủ nhiệm dặn dò mọi người, không cho phép trèo qua hàng rào, và đặt sự an toàn lên hàng đầu.
Nhiều học sinh tập hợp một chỗ, thời gian chủ yếu để vui chơi, tâm tình cũng trở lên tốt hơn, tiếng cười hi hi ha ha vang khắp núi, phong cảnh trên núi Phong Sơn thật đẹp, thời tiết cũng không tệ, ánh nắng mặt trời từ trên cao xuyên qua các lá cây chiếu xuống, chỉ thấy ấm áp, cũng không cảm thấy nóng, lại có cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái, trong rừng có con thỏ, gà rừng ngẫu nhiên chạy vọt qua, nhưng cũng chỉ có các động vật nhỏ cũng không có động vật lớn, vì để du khách vui chơi an toàn trên núi có một đội kiểm tra thường xuyên, khi mệt mỏi, trên đường có rất nhiều cái đình để mọi người nghỉ ngơi.
Leo đến một nửa, Hạ Linh Lăng liền lẻn đến bên cạnh Thi Kỳ, hai người tay nắm tay nhau đi lên núi, Hạ Linh Lăng ghé bên tai Thi Kỳ, nhẹ giọng trêu ghẹo cô: “Cậu xem, người phía trước, đằng sau đều là học bá.”
Thi Kỳ quay lại nhìn, thật là đúng vậy, Vương Gia Hiên đi đằng trước, Tưởng Tinh lại đi sau một đoạn.
Thi Kỳ lập tức chọc nghẹo: “ Thì ra cậu không phải tới chỗ tớ để chơi, mà là hướng về hai người kia.”
Hạ Linh Lăng: “Ai nói, tớ đây là cố ý tới tìm cậu chơi, thuận tiện thuận tiện nhìn soái ca.”
Hai người nói cưới vui vẻ tiếp tục đi lên phía trước.
Vừa đi vừa nghỉ, khi tất cả mọi người lên đến đỉnh núi vừa hay là giữa trưa, các nhóm phân nhau trải bạt, đặt bánh mì đồ uống, hoa quả và các thứ khác xuống để chuẩn bị ăn ngay tại chỗ, từng bông hoa Tử Đằng trĩu xuống như những chùm nho, tất cả học sinh đều ngồi trên đất, cực kỳ náo nhiệt, tâm tình không khỏi vui vẻ lên, Thi Kỳ lẳng lặng cười, không phát hiện rằng nụ cười của mình có thể ôn nhu như thế nào, Vương Gia Hiên ngồi bên cạnh nhìn mà ngơ ngác, cảm thấy nụ cười kia so với hoa Tử Đằng còn đẹp hơn, ở cách đó không xa Tưởng Tinh nhìn Vương Gia Hiên khẽ nhíu mày, yên lặng dời ánh mắt đi.
Sau khi ăn xong bữa trưa, mọi người thu thập sạch sẽ những thứ bày ra cho vào thùng rác, ở lại nghỉ ngơi một chốc, liền bắt đầu xuống núi. Lúc xuống núi đường đi cũng vắng, khoảng cách của mọi người cũng xa hơn.
Lúc trưa Hạ Linh Lăng đã quay lại lớp hiện giờ cũng không thấy tới, Thi Kỳ theo các bạn cùng lớp, đi được nửa đường, phía trước có mấy nữ sinh nắm tay đi song song nhau, Thi Kỳ không thể đi qua, liền lẳng lặng theo sát phía sau, đi đến một khúc cua hơi hẹp, phía bên cạnh đột nhiên xuất hiện một con trùng nhỏ nhảy ra, mấy học sinh nữ phía trước hét toáng lên, đồng loạt lùi lại đằng sau, Thi Kỳ tránh không kịp, bị đẩy mạnh vào hàng rào lan can, tiếp theo đấy là một tiếng răng rắc vang lên tất cả mọi người đều kinh hô, Thi Kỳ cùng với hàng rào đồng loạt rơi xuống, cô mơ hồ nhìn thấy bên cạnh có người cũng rơi xuống dưới với cô.
Thi Kỳ thấy đầu mình choáng váng, cả người như bị mắc kẹt trong đầm lầy, không thể thoát ra được, cô nỗ lực dùng sức mở mắt ra, đập vào trong con ngươi tất cả đều là cây cối cao vυ"t. Cô nhớ lại là khi ngã vào hàng rào, hàng rào bị nứt gãy ra, rồi cả người cô bị rơi xuống.
Cô quay người cố gắng ngồi dậy, toàn thân đều đau nhức, nhất định là đã bị trầy da, lấy lại bình tĩnh, liền phát hiện đây là một mô đất nhỏ nhô ra, bên trên mọc một lớp cỏ, tiếp đến là một cây cổ thụ, hẳn là cái cây này giúp cô không tiếp tục lăn xuống, lại dịch dịch thân mình một chút, cô đứng dậy, chân có chút đau, nhưng vẫn còn tốt, chắc chỉ bị trầy da không bị ảnh hưởng đến xương cốt, cẩn thận nhìn xung quanh, phía trước hình như có người đang chậm rãi lăn, nếu để tiếp tục chắc hắn sẽ lăn xuống dưới, cô lập tức chạy tới liều mạng giữ chặt chân người kia kéo lại. Hai chân cô mềm nhũn ngồi trên mặt đất, người kia hóa ra lại là Vương Gia Hiên, hai người toàn thân đầy bùn đất, trên người còn dính ít cỏ khô nhìn trông rất chật vật, cô lay lay cánh tay Vương Gia Hiên gọi: “ Vương Gia Hiên, tỉnh lại, mau tỉnh lại.”
Vương Gia Hiên nhíu chặt lấy lông mày, rốt cục mở mắt, mê mang nhìn Thi Kỳ một chút, rồi mới phản ứng, đột nhiên ngồi dậy, cả người đau đến lỗi kêu lên thành tiếng, Thi Kỳ đỡ lấy, hỏi: “ Cậu không sao chứ?”
Vương Gia Hiên mặt đỏ lên, lắc đầu: “Không có bị thương nặng, khả năng cao trầy da.”
Thi Kỳ trong lòng thả lỏng, hai người đỡ nhau đứng lên, đi quanh một đoạn cũng không thấy ai, ngay cả thanh âm cũng không nghe thấy, không khỏi có chút tuyệt vọng, cũng may là không có ai bị thương nặng, liền ngồi nghỉ ngơi một chút xong suy nghĩ xem đi bên nào, hai người hơi tách ra tìm chỗ ngồi nghỉ.
Thi Kỳ nhìn quanh, liền phát hiện thỉnh thoảng Vương Gia Hiên nhìn lén cô, bộ dáng như đang muốn nói lại thôi, Thi Kỳ nghĩ là Vương Gia Hiên đang cố gắng chịu đau, liền tiến đến hỏi: “Cậu có phải là đang bị thương chỗ nào à.”
Vương Gia Hiên sững sờ, lắc đầu, mặt một chút đỏ lên, cô nghĩ không phải là hắn đang phát sốt chứ, như vậy rất là nguy hiểm, liền muốn thử sờ trán hắn một chút, Vương Gia Hiên lập tức đứng lên lùi ra phía sau hai bước.
Thi Kỳ giải thích: “ Tớ thấy mặt cậu đỏ lên, sợ cậu bị phát sốt, như vậy rất nguy hiểm.”
Vương Gia Hiên quẫn bách lắc đầu, mặt càng đỏ hơn.
Thi Kỳ lo lắng hơn, chuẩn bị tiến lên xác định một chút.
Vương Gia Hiên quýnh lên, thốt ra: “ Tớ thích cậu!”
Thi Kỳ giật mình, lui về sau hai bước.
Vương Gia Hiên đã buộc miệng nói ra, liền dứt khoát thổ lộ, thế là tận lực để thanh âm của mình trở lên ôn nhu, nói: “Diêu Thi Kỳ, tớ là thật sự rất thích cậu!”
Thi Kỳ chưa từng được ai thổ lộ, kinh ngạc mà nhìn lại Vương Gia Hiên, cơ thể theo phản xạ mà lùi về sau vài bước.
Vương Gia Hiên cho là cô không tin, gấp gáp, muốn đi gần cô giải thích.
Thi Kỳ càng kinh hoảng hơn, chân lui về sau mấy bước, lập tức tới gần vách đá, bỗng nhiên, lớp bùn đất dưới chân lún xuống, lứt ra, Thi Kỳ theo bản năng vươn tay hướng về phía Vương Gia Hiên.
Vương Gia Hiên nhanh chân tiến đến, muốn kéo Thi Kỳ, lại phát hiện Thi Kỳ ngày càng lún sâu hơn, trong lòng Vương Gia Hiên liền cảm thấy sợ hãi, rụt tay lại.
Khi Thi Kỳ cả người sắp ngã xuống, đúng lúc này bên cạnh có một người chạy vọt tới, chạy đến bên người Thi Kỳ, đem cả người Thi Kỳ ôm chặt vào trong ngực, hai ngượi theo chỗ đất bị lún trực tiếp lăn xuống, trong nháy mắt liền không thấy bóng người.
Vương Gia Hiên trợn mắt há hốc mồm nhìn, đặt mông ngồi trên mặt đất, vừa rồi trong nháy mắt, hắn nhìn thấy người nhảy ra kia là Tưởng Tinh.