Cung nhân đồng loạt chen lên, Chung Duy Duy khí định thần nhàn kéo làn váy của Lý Tỳ Bà chà lau cây trâm, bễ nghễ nhìn đám cung nhân:’’Bệ hạ còn chưa cho phép ta chết, ai dám lấy mạng của ta?’’
Chúng cung nhân bị định ở tại chỗ không dám nhúc nhích, Chung Duy Duy phủi tay, đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, không vội vàng không nóng nảy mà lục tìm đồ của nàng. Thu xong đồ vật quan trọng, lại ngồi xỗm trước túi tiền cây đường lê hoa, trước hỏi Tôn Thủ Vinh một bên xem náo nhiệt:’’Tôn tổng quản à, nếu như có ý giẫm lên tục danh của bệ hạ, tính tội gì?’’
Tôn Thủ Vinh không khẳng định mà nói:’’Đó là đại bất kính, phạm phải trọng tội bị chém đầu.’’
Chung Duy Duy đem túi tiền lật qua mặt khác, lộ ra hai chữ Trọng Hoa thêu phía dưới, phủi tay:’’Thỉnh cầu Tôn tổng quản báo lên, Lý Tỳ Bà bất kính bệ hạ, biết rõ là vật thưởng ngự ban còn muốn ác ý giẫm đạp, rắp tâm hiểm ác đáng sợ, tội khác nên gϊếŧ.’’
Sắc mặt của Tôn Thủ Vinh thay đổi liên tục, Lý Tỳ Bà cũng quên đau nhức, lớn tiếng nói:’’Ngươi hãm hại ta, ngươi hãm hại ta! Ta phải nói cho bệ hạ, ta muốn đi gặp thái hậu nương nương giải oan...’’ Không dám truy cứu lỗi của Chung Duy Duy nữa, che vết thương mang theo chó săn của nàng chạy như một làn khói.
Chung Duy Duy cười một cái, liếc nghiêng nhìn Tôn Thủ Vinh:’’Tôn tổng quản thế nào vẫn đứng ở chỗ này chứ? Ngươi không đi đằng trước tố giác Lý Tỳ Bà, là sợ bị nàng liên lụy sao?’’
Tôn Thủ Vinh nuốt nước miếng một cái, đắp lên nụ cười:’’Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Chung đại nhân à, giao tình của chúng ta đã nhiều năm rồi, ngày hôm nay ta cũng là nghe lệnh hành sự, không có biện pháp, ngươi có thể thông cảm cho ta, đúng hay không?’’
Chung Duy Duy hừ hừ:’’Ai, ta đúng là tin chuyện này cùng Tôn tổng quản không có liên quan, chẳng qua ta ngày hôm nay đâm bị thương Lý thượng tẩm, ta sợ có người không buông tha ta, mượn cợ hội sinh sự thôi.’’
Tôn Thủ Vinh lập tức lập lời thề:’’Chuyện này nếu như là truyền đi nửa chữ, khiến ta thủng ruột thối bụng không chết tử tế được.’’
Chung Duy Duy ôn nhu cười, thay hắn sửa sang áo:’’Ta đây tin tưởng Tôn tổng quản, cũng tin tưởng Lý Tỳ Bà không dám nói lung tung, nhưng ta đói bụng đến mức hồ đồ, chỉ sợ choáng váng không cẩn thận nói lỡ miệng.’’
Tôn Thủ Vinh nghe thấy có tiếng rất biết đọc ý nghĩ:’’Ngài yên tâm, ta lập tức để người đến đưa cho ngài ăn.’’
Chung Duy Duy thở dài:’’Ăn ngày hôm nay không có ngày mai, sớm muộn vẫn phải đói hồ đồ a.’’
Tôn Thủ Vinh nghiến răng:’’Chỉ cần ngài ở trong cung này một ngày, thì ngài không bị đói.’’
Chung Duy Duy cười đến thấy răng mắt híp lại:’’Trong cơm canh sẽ không có thứ gì không sạch sẽ chứ? Ngài biết đó, con người của ta không có ưu điểm gì, chính là đầu lưỡi và mũi dùng rất tốt, một chút mùi vị khác thường cũng nếm ra được.’’
Tôn Thủ Vinh được kinh sợ:’’Cùng ăn giống như ta, có thể không?’’
“Ngài công việc bề bộn, mời ngài.’’ Chung Duy Duy hài lòng đi thu dọn đồ đạc. Nói lầm bầm, đang lo không có cơ hội gây khó dễ người khác giải quyết phần cơm này đây, vừa may Lý Tỳ Bà ngu xuẩn này liền đưa tới cửa, thực sự là không lợi dụng một chút cũng có lỗi với bản thân.
Thu dọn gian phòng xong, Chung Duy Duy an vị ở trong phòng chờ Tôn Thủ Vinh đưa cơm, nhưng mà đợi đến hoàng hôn phủ xuống cũng không thấy người đến, nàng bụng đói kêu vang, quyết định đi tìm Tôn Thủ Vinh tính sổ.
Có hai người cung nhân cầm cơm ngồi ở trong góc vừa ăn vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, một người trong đó trong tay còn đang nắm một bánh màn thầu bột mì. Chung Duy Duy nhanh chóng đi đến, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai một cái đem bánh màn thầu bột mì cướp đi, xé xuống cắn qua gần nửa đoạn trả lại cung nhân, lại đem bánh màn thầu còn dư nhét vào trong miệng:’’Các ngươi thấy Tôn Thủ Vinh không?’’
Cung nhân cũng không muốn phản kháng hay là chiều hướng tìm nàng tính sổ, mà là thả chén đũa quỳ trên mặt đất liều mạng để dập đầu nàng:’’Chung đại nhân tha cho chúng nô tỳ đi, ngài đại từ đại bi, tha cho chúng nô tỳ đi.’’
Chung Duy Duy nuốt xuống một miệng bánh màn thầu:’’Các ngươi làm gì? Ta lại không làm gì các ngươi. Ta chính là đang cùng các ngươi hỏi thăm tin tức của Tôn Thủ Vinh mà thôi.’’
Cung nhân nhỏ giọng nói rằng:’’Tôn Thủ Vinh bị đưa đi Thận Hình ti rồi, có lẽ vĩnh viễn cũng về không được.’’
“A.’’ Chung Duy Duy trầm mặc:’’Lý Tỳ Bà đâu?’’
“Lý Tỳ Bà bị lột y phục phẩm cấp, ném vào trong dịch đình đánh bằng roi, rất là nhiều người cũng đi xem hình phạt rồi.’’
Lý Tỳ Bà và Tôn Thủ Vinh trừng phạt đều là đúng tội, chỉ là hại nàng lại phải đói bụng. Chung Duy Duy mặt dày lại muốn từ nơi cung nhân đó cầm chút cơm canh, cung nhân gắt gao ghé vào trên bát van xin nàng:’’Chung đại nhân tha cho chúng nô tỳ, bằng không thì nếu bệ hạ biết chúng ta cho ngài ăn này nọ, nói không đúng thì đem hai người nô tỳ đưa đến thận hình ti đi.’’
Chung Duy Duy nhai gần phân nửa bánh màn thầu còn dư mà nhạt như nước ốc, kéo bước chân trở về phòng, mắt thấy hoàng hôn từng chút một buông xuống, đằng trước Thanh Tâm điện vẫn an tĩnh như vậy. Ngày hôm nay có thể có Lý Tỳ Bà gây sự, ngày mai ngày mốt có thể là có Trương Tỳ Bà Triệu Tỳ Bà gây hấn, không phải là mỗi người đều dễ đối phó giống như Lý Tỳ Bà vậy, bản thân không có đồng nào, không có ăn, cường địch rình xung quanh, nàng không thể ngồi chờ chết.
Chung Duy Duy rửa mặt, nghiêm nghiêm túc túc mà đem đầu tóc dài ra chải một lần, không có son phấn liền nặn khiến cho gương mặt cứng cáp, lại nhấp nhấp môi, liếʍ lại liếʍ, cảm thấy tinh thần mình có lẽ rất nhiều, liền đi tới phía trước, hỏi trước Trọng Hoa có ngủ dậy có thời gian hay không, lại mời người khác thông truyền:’’Tội thần Chung Duy Duy thành tâm thành ý hướng bệ hạ thỉnh tội, cầu xin bệ hạ khai ân rủ lòng thương, cho tội thần một cơ hội chuộc tội.’’
Thái độ của nàng rất nghiêm chỉnh, tiểu Hoàng môn thông truyền tuy rằng vô cùng kinh ngạc, sau cùng vẫn đi vào trong truyền lời. Đợi ước chừng thời gian hai chung trà, rốt cục có người gọi nàng đi vào, Chung Duy Duy bộ dạng phục tùng rủ mắt đi vào trong, Trọng Hoa một thân một mình ngồi ở bàn dài sau cửa sổ nhỏ, nghe nàng đi vào cũng không giương mắt, càng không để ý nàng.
Chung Duy Duy quy củ mà đến quỳ xuống, tam bái cửu gõ (dập đầu), làm đại lễ quân thần. Trọng Hoa không để ý tới nàng, nàng liền tự động ngồi ở trên đùi, an tĩnh chờ đợi. Nhưng thực sự là đói bụng vô cùng, mắt dòm hai bên trái phải bày đặt bánh ngọt, cả người hồn cũng bị mất, tay trước vu tai muốn hành động, chờ nàng ý thức được không đúng, đã nắm điểm tâm. Dù sao cũng đều sai rồi, lúc này thu tay lại cũng không kịp rồi, nàng lén liếc mắt Trọng Hoa một cái, nhanh chóng đem điểm tâm trơn bóng vào trong tay áo, lại ngồi nghiêm chỉnh.
Trọng Hoa cũng không phát hiện động tác nhỏ của nàng, hắn chuyên tâm phê chuẩn tấu chương, ngọn đèn dầu chiếu lên dung mạo, giảm bớt vài phần sắc bén lạnh nhạt cứng rắn, bằng thêm vài phần ôn nhu. Chung Duy Duy kinh ngạc nhìn hắn, nhớ lại những năm tháng dịu dàng đó, đã có một hồi đau xót trong lòng.
Hắn từng cùng nàng hứa qua nhất sinh nhất thế nhất song nhân, mặc dù sau đó đến khi chứng minh chẳng qua là một trò cười của trời cao, nhưng nàng lại nhớ rõ hắn đã cho nàng ấm áp cùng ôn nhu này. Kiếm sống khó khăn, đệ đệ bệnh sắp chết, nàng bất đắc dĩ cầm di vật duy nhất của cha mẹ để lại – bộ trà sứ trân quý kia bán đi, chưa từng nghĩ tới còn có thể tìm về, hắn lại qua tay mấy người châu phủ, im lặng không lên tiếng tìm về đến đưa cho nàng khánh sinh.
Đáng tiếc, khi đó có bao nhiêu ôn nhu trân trọng, sau đó thì có nhiều mũi khoan vào tim thấu xương. Cho nên bộ trà cụ bằng sứ kia nàng làm sao cũng không giữ được, dù là sẽ gìn giữ tỉ mỉ đến bây giờ, thì cũng bị Dương Tẫn Trung đánh nát lại đá bay, ngay cả hài cốt cũng không tìm về được. Chân tướng là một cái chết già không thể nào đoán trước.
Chung Duy Duy rủ mắt suy nghĩ nỗi lòng, trong khoảng thời gian ngắn mà có chút nhớ nhung rơi lệ, hoàn toàn không chú ý tới Trọng Hoa ngưng lại bút mực, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chăm vào nàng. Bụng không tự chủ vang lên một tiếng, Chung Duy Duy bị giật mình tỉnh giấc, lông mi giật giật, Trọng Hoa lập tức rũ mắt xuống, ngậm chặt môi, vẻ mặt tập trung tinh thần mà tiếp tục xử lý tấu chương.