Chung Duy Duy mân mê một lọn tóc mai rủ xuống, lại rửa tay sạch sẽ, bình tĩnh mà thoa lên dầu thơm mới đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới thị uy của Lý An Nhân, ngay cả liếc mắt hắn một cái cũng ngại thừa thải.
Lý An Nhân làm cho mình mất mặt, phẫn nộ mà theo ở phía sau uy hϊếp nàng: “Ngươi chờ đi, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu. Lại dám đánh ta, ta nhất định phải để cho ngươi biết sự lợi hại của ta. Người tham mộ hư vinh, vong ân phụ nghĩa chẳng lẽ không nên xấu hổ mà chết sao? Lại còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy, da mặt kia thật không phải là dày.”
Chung Duy Duy đột nhiên dừng lại quay đầu, Lý An Nhân bị dọa đến rút lui một bước dài, vững vàng bảo vệ mặt mình, thanh âm cũng run lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Chung Duy Duy để ý tay áo một lát, bình thản nói: “Coi như là ta tham mộ hư vinh, đó cũng là chuyện của ta và bệ hạ, cùng ngươi có quan hệ gì? Lại để cho ta nghe ngươi sủa bậy, đừng trách ta không khách khí.”
“Ngươi dám!” Lý An Nhân lại lui một bước dài.
Chung Duy Duy vén tay áo: “Ngươi có muốn xem thử một chút hay không?”
Lý An Nhân co cẳng bỏ chạy: “Ngươi chờ đó, một lát sau ta đem việc ngươi làm nên mới vừa rồi nói cho bệ hạ, bệ hạ gọi ngươi đi chính là muốn trừng phạt ngươi, đến lúc đó đừng tìm ta cầu tình, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Chung Duy Duy đón các loại ánh mắt của cung nhân, bình tĩnh và tẩm điện của Trọng Hoa. Trong sa trướng tầng tầng lớp lớp, Trọng Hoa đưa lưng về phía nàng nằm nghiêng trên giường, thượng tẩm Cát Tương Quân mang theo hai người cung nhân quỳ ngồi ở một bên hầu hạ, nghiêm túc an tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được.
Chung Duy Duy quỳ xuống làm lễ: “Khấu kiến bệ hạ.”
Trọng Hoa không nhúc nhích tí nào, như là đang ngủ.
Chung Duy Duy cũng không lên tiếng nữa, rất tự giác di chuyển đi đến trong góc phòng, quỳ ngồi chung một chỗ cùng Cát Tương Quân, ánh mắt trao đổi truyền đạt tin tức cho nhau. Cát Tương Quân lặng lẽ cầm tay nàng, ở trong lòng bàn tay nàng viết một chữ “Lý”, nói cho nàng biết Lý An Nhân cáo trạng nàng rồi, để cho nàng cẩn thận.
Chung Duy Duy nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị coi như là chịu phạt, nàng cũng tuyệt không nhượng bộ với Lý An Nhân. Một tiểu hoạn nô hèn mọn, muốn làm hùm làm hổ cưỡi đến trên đầu nàng, còn chưa đủ tư cách.
Cát Tương Quân bất đắc dĩ thở dài, cũng không khuyên bảo nàng nữa.
Trong đại điện an tĩnh như vậy, chỉ có tiếng nước chảy tích tách của đồng hồ nước Thanh Đồng vang dội, Chung Duy Duy buồn ngủ vấn tóc, nhịn không được che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái. Mấy ngày nay nàng bị làm khổ quá chừng, thân thể lại từ nhỏ cũng không lớn tốt, thật sự là hơi không chịu được. Tính một lần Trọng Hoa còn phải có một lúc mới tỉnh, liền rũ nửa đầu xuống, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Chợt bị Cát Tương Quân đẩy một cái, giật mình tỉnh lại, chỉ thấy Trọng Hoa yên ổn nằm trên giường, cách sa trướng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sáng ngời, sáng đến dọa người. Giống như cái đêm mưa năm đó, ngày nàng cập kê, hắn cùng nàng nắm tay chạy đến phía sau núi, đứng ở dưới gốc cây đinh hương ấy, mưa nhỏ xen lẫn hoa rơi vẩy cả người bọn họ, hắn nắm đầu vai nàng, đem một cây ngọc trâm cài vào trong tóc nàng, lại vừa hôn xuống cái trán nàng, cười khẽ: “Tiểu sư muội trưởng thành rồi, có thể lập gia đình rồi.”
Ánh mắt của hắn khi đó tựa như giờ phút này sáng ngời đến đốt người, Chung Duy Duy khép nhẹ mắt lại, thu hồi ánh mắt, yên lặng cúi đầu.
Trọng Hoa rũ mi mắt, thân thể trở mình một cái, đưa lưng về phía các nàng tiếp tục ngủ.
Một con ve đột nhiên phát ra tiếng kêu, an tĩnh trong điện đánh vỡ trong nháy mắt, Trọng Hoa chợt xoay người ngồi dậy, mọi người đều giật nảy mình, cẩn thận nhìn về phía hắn. Trọng Hoa chỉ vào Chung Duy Duy lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải là rất có khả năng sao? Đi đem cái con ve không biết phân biệt này dính lại.”
Cát Tương Quân không đành lòng mà nhìn về phía Chung Duy Duy, Chung Duy Duy trái lại một chút gánh nặng cũng không có, mặt mày rạng rỡ, ôn hòa nói: “Vâng.”
Lui ra ngoài giống như mây bay nước chảy, vừa lúc đυ.ng tới Lý An Nhân ngó dáo dác mà ở đằng kia nhìn xung quanh, liền chỉ đến Lý An Nhân một cái: “Đi, tìm cán dính tới! Đem con ve không biết phân biệt dính lại, rán dầu bổ long thể cho bệ hạ!”
Thấy Lý An Nhân hình như có thái độ không phục, liền trừng mắt đến: “Ngươi không muốn vì bệ hạ tận trung sao?”
Dù để cho Lý An Nhân mượn mười lá gan, hắn cũng không dám cự tuyệt vì hoàng đế bệ hạ tận trung, chỉ có thể ủy khuất mà tìm hơn mười tiểu hoạn quan, cầm gậy trúc lưới nhện dính ve chuyên dụng, đi theo phía sau Chung Duy Duy để dính ve.
Chung Duy Duy mặt mày rạng rỡ, tự đắc kỳ nhạc, chỉ điểm bọn họ: “Nơi này có một con, đi bên trái, tới bên trái thêm một chút.” Thấy tay chân vụng về, thì không khách khí chút nào đoạt lấy cán dính tự mình động thủ, năm đó nàng vì lấp đầy bụng mình và đệ đệ, cái gì có thể ăn cũng từng đánh chủ ý, việc dính ve đối với nàng mà nói quả thực chính là một bữa ăn sáng.
Trong tẩm điện, gió nhẹ từ từ chuyển lạnh, đem thanh âm thanh thúy sung sướиɠ của Chung Duy Duy cũng đưa vào. Trọng Hoa mặt âm trầm ngồi ở trên giường, một bụng khí.
Cát Tương Quân cẩn thận hỏi: “Bệ hạ muốn thức dậy chưa ạ?” Thấy Trọng Hoa không nói, coi như hắn ngầm thừa nhận, liền vén sa trướng, nhận trà ấm trong tay cung nhân dâng đến trước mặt hắn: “Bệ hạ thỉnh uống thanh tâm trà.”
“Cút!” Trọng Hoa chợt bạo phát, chợt đem tay nàng đẩy ra, tách trà lăn nhào trên mặt đất, ứng tiếng đổ vỡ. Cát Tương Quân và mấy người cung nhân sợ đến run cả người, quỳ rạp xuống đất: “Bệ hạ bớt giận, nô tỳ tội đáng chết vạn lần.”
Trọng Hoa hít một hơi, nhìn chằm chằm đỉnh tóc của Cát Tương Quân.
Nữ quan trong cung tuy có phẩm cấp bổng lộc, cũng được xưng là nữ quan, nhưng trên thực tế cùng quan viên ngoại triều là khác nhau hoàn toàn. Nữ quan cao tới đâu, nhiều nhất cũng bất quá là thị tỳ thiên tử, đã là nữ quan trong cung ở trước mặt hắn đều chỉ dám tự xưng là nô tỳ.
Chỉ có Chung Duy Duy, bất kể là làm lên cư lang, hay là làm đồng sử, cho tới bây giờ cũng không chịu ở trước mặt hắn tự xưng nô tỳ, một mực một cái “Vi thần” “Tội thần” làm rất hăng hái, giống như tự xưng một tiếng “Nô tỳ” chính là sẽ muốn mạng của nàng.
Thực sự là không lo ngại gì! Nàng biết bất luận là hắn đang nhìn nét mặt sư phụ, hay là nhìn ở nét mặt phụ hoàng, cũng không thể đem nàng ra làm sao. Cái nữ nhân xấu lòng dạ độc ác này! Hư vinh cay nghiệt, ác độc vô tình, hư tình giả ý, đứng núi này trông núi nọ, thật sự là vừa đáng ghét vừa ghê tởm. Trọng Hoa tức giận bất bình mà xuống giường nhỏ, đi nhanh tới trước cửa sổ.
Dưới cây lớn ngoài điện, bóng cây loang lổ, Chung Duy Duy đang nhón gót chân, cầm cây gậy trúc để dính ve, nàng nín thở, tập trung tinh thần, mắt vừa đen vừa sáng, trên mặt trắng trắng có chút hồng, hai lọn tóc đen nhánh tán lạc ở bên tai, mắt sáng đến say mê, vóc người mảnh mai duyên dáng coi như là trong kiểu nam quan bào rộng lớn cũng không đỡ được phong tình.
Trọng Hoa mặt âm trầm, chợt đem cửa sổ đóng kín, nổi giận đùng đùng nói: “Ai còn dám gây tiếng động lớn ồn ào liền mang xuống đánh mười hèo!”
Cát Tương Quân một bên dọn dẹp mảnh sử vỡ, một bên nhìn lén thần sắc thiên tử trẻ tuổi, như có điều suy nghĩ. Xem ra cảm giác của nàng quả nhiên không sai, hoàng đế bệ hạ đối với Chung Duy Duy thật là tình xưa khó quên.
Nàng là một trong những người hầu hạ phụng dưỡng tiên đế lâu nhất, đối với gút mắt trung gian này nên có nhiều cân nhắc. Tiên đế không muốn đế vị hoàng đế bị hai họ Vi, Lữ quản chế, một lòng thầm nghĩ để cho Trọng Hoa cưới đích nữ Chung thị làm vợ lập hậu, vì thế không ngại phong Chung Duy Duy làm khởi cư lang, để cho nàng bầu bạn học tập kiến thức chính trị này.
Nghe nói Trọng Hoa trước sớm cùng Chung Duy Duy một lòng quá mức, nàng vẫn cho là sau khi Trọng Hoa trở về sẽ gặp cảnh tượng Chung Duy Duy lấy chồng, nhưng không nghĩ hai người đến trình độ này, cũng không biết bên trong đó đến tột cùng có chuyện gì xảy ra.