- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
- Chương 113: Ngươi có thể hối hận (2)
Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
Chương 113: Ngươi có thể hối hận (2)
Chung Duy Duy chậm rì bò lên giường, mũi ngửi được đều là mùi của Trọng Hoa, lại suy nghĩ những lời hắn mới vừa nói, buồn bực không chịu nổi lăn qua lăn lại mới ngủ.
Đang ngủ mơ thấy Trọng Hoa, mơ thấy nàng dây dưa không rõ với hắn, từ trên giường dây tới trên đất, rồi từ dưới đất kéo đến trên cây, dây dưa đến chỗ sâu, một loại trải nghiệm kỳ lạ chưa bao giờ có từ sâu trong linh hồn, như tia chớp đánh tới, cả người bay vào đám mây lại rơi xuống, vừa đau khổ vừa vui vẻ, phiêu phiêu dục tiên cũng chỉ có như vậy, hoảng sợ Chung Duy Duy chợt mở mắt.
Trời đã tờ mờ sáng, sắc trời mơ hồ chiếu sáng màn màu thiên thanh, một khối ngọc bội đang treo trên màn, nhẹ nhàng đung đưa. Hoa văn phượng hoàng khắc phía trên trông rất sống động, giống như một khắc sau sẽ phá ngọc bay ra ngoài.
Vĩnh đế từng giao phượng bội cho nàng giữ, dù chưa nói rõ với nàng, nhưng ý tứ rất rõ, nhưng nàng lại trả về. Nàng không muốn làm nhục mình, năm đó là như vậy, bây giờ cũng vẫn là như thế.
Cho nên, người đàn ông kia, đẹp trai, có thể đánh động lòng nàng đi chăng nữa, nàng cũng chỉ tưởng nhớ trong mộng là tốt rồi.
Chung Duy Duy chớp mắt mấy cái, đây là ngọc bội tổ truyền của Đông Phương gia, xưa nay chỉ truyền cho đế hậu, long bội là hoàng đế giữ, phượng bội là hoàng hậu giữ.
Chung Duy Duy ngồi dậy, bản thân chuẩn bị xong, để phượng bội lại trên màn giường, đứng dậy đi ra ngoài.
Hôm nay Trọng Hoa không thượng triều, lúc này cũng vừa mới thức dậy, Cát Tương Quân dẫn người hầu hạ hắn mặc quần áo rửa mặt, thấy Chung Duy Duy đi từ bên ngoài vào, không nhịn được hỏi: “Tiểu Chung, ngươi đi chỗ nào thế?’’
Chung Duy Duy không muốn trả lời vấn đề này: “Không ngủ được, đi lung tung một chút.’’
Trọng Hoa nhìn về phía nàng, vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt lại tràn đầy mong đợi.
“Đêm qua bệ hạ ngủ ngon giấc không ạ?’’ Chung Duy Duy hành lễ vấn an như không có chuyện gì xảy ra, lại ra hiệu Thẩm Kỳ đưa giấy bút lên, ngồi xuống một bên chuẩn bị ghi chép.
Trọng Hoa đi tới, nhìn nàng từ trên cao, không nói một lời.
Chung Duy Duy vốn định giả bộ bất tỉnh, không biết làm sao chẳng giả nổi, đành phải đứng lên, một mực cung kính khẽ hỏi: “Bệ hạ có gì phân phó?’’
Trọng Hoa nhìn dáng vẻ của nàng, biết nàng không nhận phượng bội, tâm trạng lập tức tồi tệ, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào nàng, dùng giọng điệu chỉ có hắn và nàng có thể nghe nói: “Ngươi tới trễ, không ngửi được hương hoa Đỗ Quyên. Ngươi dám ghi chép, thì phải nhớ kỹ, là ngươi dụ dỗ trẫm, mới làm hại trẫm nằm mơ loại giấc mơ đó.’’
Làm người sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Thật là quá đáng. Chung Duy Duy không dám tin giương mắt nhìn Trọng Hoa, Trọng Hoa ngạo mạn lạnh nhạt nhấc cằm, xoay người sải bước đi ra ngoài.
Hồi lâu Chung Duy Duy mới trở lại bình thường, nhớ đến giấc mơ của mình đêm qua, mặt từ từ đỏ lên. Giấc mơ nàng mơ, giống với giấc mơ của Trọng Hoa sao?
Cát Tương Quân âm u nhìn Chung Duy Duy chằm chặp một cái, im lặng đi ra ngoài.
Chung Duy Duy trở về Noãn các, Tiểu Đường còn đang ngủ say như chết, còn không ngừng chép chép miệng, cười ngây ngô, Chung Duy Duy giận không chỗ phát tiết, xông tới lay mạnh nàng một trận.
Tiểu Đường giật mình tỉnh lại, vuốt mắt hỏi: “Ngài về rồi à, bệ hạ nói muốn đi săn thú mùa thu, ngài phải đi sao?’’
Chung Duy Duy tức giận nói: “Đi cái đầu ngươi! Ta hỏi ngươi, đêm qua ngươi đã làm gì?’’
Tiểu Đường vô tội nhìn lén vẻ mặt nàng: “Ngủ chứ gì ạ, ngủ chung với ngài mà, ngài không biết sao?’’
Chung Duy Duy căm tức nói: “Ngươi ngủ say như chết luôn ấy? Tiếng động lớn như vậy cũng không nghe được, ta sắp bị người ta gϊếŧ chết, ngươi chẳng có một chút phản ứng, uổng công giữ ngươi lại ở chỗ này.’’
Tiểu Đường tò mò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao ạ? Ngài sắp bị ai gϊếŧ chết? Chỗ này là tẩm điện của bệ hạ, bên ngoài vô số cao thủ, ai dám không có mắt tới gϊếŧ ngài? Bệ hạ không tha cho hắn đầu tiên nhỉ? Ngài sắp bị bệ hạ gϊếŧ chết sao?’’
Chung Duy Duy chỉ có cảm giác mệt mỏi, tú tài gặp binh lính, có lý mà nói không rõ, bất đắc dĩ phất phất tay: “Được rồi, ngươi đi ăn điểm tâm đi.’’
Tiểu Đường hoan hô một tiếng, làm qua loa một chút, chạy ra ngoài nhận điểm tâm.
“Chỉ biết ăn thôi!’’ Chung Duy Duy chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, không hề tin nàng không nghe một chút tiếng động nào. Nha đầu này nhất định là bị đồ ngốc thu mua, nàng giả bộ trông giống thế mà.
Hựu Hựu còn chưa thức, Chung Duy Duy đi qua sờ tay và trán cậu, cảm thấy mọi thứ bình thường, liền ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận nghiên cứu tướng mạo ngũ quan của cậu. Mẹ ruột của cậu, rốt cuộc là hạng người gì chứ? Giữa nàng ta và Trọng Hoa, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Tiểu Đường cười híp mắt chạy vào, một tay cầm một cái bánh bao lớn nóng hổi, lấy lòng đút vào trước mặt nàng: “Bánh bao cống phẩm đặc chế của ngự trù, Tiết Thượng tẩm cố ý giữ lại cho chúng ta, thơm nức mũi, ăn rất ngon, mau ăn chút lót bụng.’’
Chung Duy Duy đã sớm đói, lập tức cắn một cái, hỏi Tiểu Đường: “Ngươi mới vừa nói đi săn thú mùa thu gì đó, nghe bệ hạ nói lúc nào? Sao ta không biết?’’
Tiểu Đường nói: “Lúc nửa đêm, hoàng trưởng tử làm ầm ĩ, ngài lại không biết chạy đi đâu, nô tỳ dỗ không được, bệ hạ đi vào thăm hoàng trưởng tử, dỗ ngài ấy nói, mấy ngày nữa sẽ dẫn ngài ấy đi săn thú, bắt một con thỏ nhỏ cho ngài ấy nuôi. Nô tỳ liền hỏi có phải là thật không, bệ hạ nói là thật.’’ Nịnh hót dùng đầu đυ.ng nhẹ vào Chung Duy Duy, “Ngài phải đi sao?’’
Chung Duy Duy tóm lấy một miếng da bánh bao vứt trên mặt nàng: “Không đi!’’
Tiểu Đường trợn tròn mắt: “Tại sao chứ? Trong cung này ngộp chết đi được, hiếm có một cơ hội ra ngoài vui chơi giải sầu, ngài lại không đi?’’
Chung Duy Duy ngấu nghiến nhai bánh bao, tưởng tượng đây chính là thịt của Trọng Hoa, nàng nhai thật mạnh: “Không tại sao cả, bởi vì ngươi muốn đi, cho nên ta cứ không đi đấy.”
Tiểu Đường sắp khóc: “Ngài là đang trách nô tỳ đêm qua ngủ say quá, không để ý tới ngài sao?’’
“Ngươi đã đoán đúng.’’ Chung Duy Duy nhìn Tiểu Đường một cái, “Ta chính là đang trả thù ngươi, hắn cho ngươi lợi ích gì?’’
Tiểu Đường xoắn xoắn vạt áo, khó xử nói: “Không có gì, bệ hạ chỉ nói, hắn sẽ đối xử tốt với ngài, bảo ta đừng xen vào việc của người khác, chính là giúp ngài rồi.’’
Lòng Chung Duy Duy nhất thời bế tắc: “Hắn nói gì ngươi tin cái đó? Ngươi là heo à!’’
Tiểu Đường khóc lóc chảy nước mắt nước mũi: “Sau này ta không nghe bệ hạ bảo nữa, nếu như hắn lại đến ôm ngài hôn ngài, ta liền nhảy lên vạch trần hắn, liều mạng với hắn, sẽ cùng sống cùng chết với ngài, xin ngài đó, để cho ta ra ngoài chơi có được hay không?’’
Chung Duy Duy bị nàng dọa nhảy lên bịt kín miệng nàng: “Nói bậy nói bạ cái gì? Vốn không có những chuyện ngươi nói.’’
Tiểu Đường lập tức lau sạch nước mắt: “Nếu không có những chuyện này, vậy sao ngài không để cho ta đi chơi?’’
Chung Duy Duy suýt nữa không phát điên, hung hăng vỗ Tiểu Đường một cái: “Bởi vì ta không muốn để cho ngươi dễ chịu, hiểu rồi chứ?’’ Nha đầu thúi này, lúc mới vừa đi theo nàng nói chuyện đều chưa lưu loát, nàng vất vả chăm sóc dạy bảo, kết quả chính là đào hố để chôn mình sao?
Tiểu Đường chẹp miệng uất ức, hai mắt ngấn lệ mơ hồ nhìn Chung Duy Duy: “Cô nương tốt hơn’’
Chung Duy Duy mặt lạnh không để ý tới nàng, nàng liền lại sát đến, hai lòng bàn tay xoa xoa vào nhau: “Nhưng ta chính là cô nương tốt, ngài không cho ta đi, ta không đi nữa, ở lại với ngài.’’
Chung Duy Duy tiếp tục mặt lạnh: “Chỗ nào mát mẻ đi chỗ đó đi!’’
Tiểu Đường dứt khoát ôm lấy cánh tay nàng, cười nịnh: “Cô nương, chân ta là vì ngài mới bị đánh gãy, đại phu nói tương lai không làm được việc nặng nữa, ngài phải nuôi ta đó.”
Chung Duy Duy không giận nữa, nghiêm mặt nói: “Bóp vai đấm chân cho ta thì ta tha thứ cho ngươi!’’
Tiểu Đường lập tức đấm bóp thùm thụp cho nàng.
Cát Tương Quân lặng lẽ đứng ở bên ngoài Noãn các, nghe hết toàn bộ câu chuyện của chủ tớ hai người, bàn tay nắm chặt thành đấm, móng tay đâm rách lòng bàn tay.
Chung Duy Duy ngươi làm bộ làm tịch giỏi lắm, bình thường giả bộ không thèm quan tâm, thanh cao cao ngạo, trên thực tế thì sao, chuyện không biết xấu hổ gì cũng làm, còn giả bộ cái gì nữa!
Nữ quan dưới tay nàng ta đột nhiên ho nhẹ một tiếng, Cát Tương Quân ngẩng đầu, thấy Tiền cô cô nghiêm túc đi tới, chột dạ đi tới hỏi nhỏ: “Cô cô, sao ngài lại tới đây?’’
Tiền cô cô nói: “Ta tới xem thử, hoàng trưởng tử còn chưa thức dậy sao?’’
“Hình như vẫn chưa.’’ Cát Tương Quân rất sợ Tiền cô cô hỏi nàng đứng ở chỗ này làm gì, vội vàng giải thích: “Ta sợ các nàng ồn ào làm phiền hoàng trưởng tử, cho nên cố ý ở chỗ này trông coi.’’
Tiền cô cô cũng không vạch trần nàng, lạnh nhạt nói: “Mấy ngày nữa, bệ hạ muốn đi săn thú, đợi sau khi hoàng trưởng tử rời giường, các ngươi liền thu thập đồ bệ hạ cần dùng ra.’’
Mới vừa rồi Cát Tương Quân đã nghe đối thoại của Tiểu Đường và Chung Duy Duy, người ở trong cung lâu dài, có thể đi ra ngoài một chút là chuyện cực tốt. Nhưng dựa theo quy củ lúc trước, bệ hạ ra ngoài đi chơi, thông thường chỉ mang theo một thượng tẩm, một thượng tẩm khác sẽ ở lại trong cung.
Nàng rất muốn đi, cảm thấy Tiền cô cô thận trọng giỏi giang, tuổi tác lại lớn, nên giữ lại trong cung nhất, liền dò xét hỏi: “Vậy chúng ta cần phải thu dọn hành lý của mình không?’’
Tiền cô cô nói: “Bệ hạ có chỉ, để cho ngươi ở lại, ta dẫn đám Thu Anh đi.’’
Sắc mặt Cát Tương Quân nhất thời trắng bệch, lẩm bẩm: “Nhưng săn thú rất khổ cực, cô cô ngài lớn tuổi rồi, lưng lại không khỏe...’’
Ánh mắt Tiền cô cô sắc bén nhìn nàng, nghiêm nghị nói: “Dốc sức vì vua, ai dám nói cực nhọc? Các lão đại thần ngoài triều đã hơn bảy mươi, còn không dám nói khổ, ta người ngoài bốn mươi, nào dám nói chứ?’’
Cát Tương Quân nghe đến không ngóc đầu lên được, trong lòng lại khó chịu không lời nào có thể diễn tả được, rất sợ nói thêm một câu thì nước mắt sẽ rơi, liền cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vâng.’’
Tiếng cười của Hựu Hựu truyền từ trong Noãn các, Tiền cô cô mỉm cười, đi vào: “Đêm qua hoàng trưởng tử ngủ ngon giấc không ạ? Tiểu Chung, mấy ngày nữa phải đi săn thú, đoán chừng ngươi phải trông kỹ hắn, đừng để cho hắn bị lạnh, còn nữa, Tiểu Đường thu dọn đồ đạc đi. Đừng ngại phiền, càng tỉ mỉ càng tốt, bên ngoài không thể tiện so với ở trong cung.’’
Xuyên qua cánh cửa sổ khắc hoa, Cát Tương Quân thấy, Chung Duy Duy đang giúp Hựu Hựu mặc quần áo, thỉnh thoảng ngứa ngáy Hựu Hựu hí một cái, Hựu Hựu ôm cổ nàng cười không ngừng, trông hai người hết sức thân thiết gần gũi.
Cát Tương Quân mím chặt môi, xoay người sải bước đi ra ngoài.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
- Chương 113: Ngươi có thể hối hận (2)