Chương 1
Trong khu vực chờ của sân bay quốc tế, một tiểu thư xinh đẹpkhoảng hai mươi bảy hai mươitám tuổi, kiểu tóc ngắn thật phù hợp với khuôn mặt xinh xắn củacô, hai mắt khϊếp sợ bất an dòxét cửa khẩu xuất ngoại, bộdáng chuẩn bị bỏ chạy.
“Linh Linh, mình… Mình thật sự phải đi sao? Mình… Mình nghĩcó lẽ… Có lẽ…”
“Được rồi! Đài Loan không lớn cũng không nhỏ nhưng muốnđυ.ng mặt cũng không dễ dànggì, huống chi là nước Mỹ.” Viên Linh mặc trang phục và đeo trang sức theo kiểu cao bồi vỗmạnh đầu vai Đỗ Ti Ti an ủi.
“Chính là… Ngộ nhỡ đυ.ngphải…” Ti Ti lén lút dời từng bước ra bên ngoài: “Mình, mình thật sự không biết nên làm sao bây giờ?”
Viên Linh lập tức đem cô kéo trở lại: “Đừng sợ! Có ta làm chỗdựa cho mi, mi còn sợ gì? Huống hồ…”
Toàn bộ đầu của Viên Linh hướng về cậu bé bên cạnh chỉ chỉ: “Còn có tiểu suất ca thiêntài của chúng ta. Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì toàn bộ ném cho thằng nhóc này giải quyết đi, không được sao?”
Ti Ti cảm giác không biết nên khóc hay cười: “Làm chi a? Làmcho nó cùng người đó quyết đấusao?”
Viên Linh nhíu đôi chân mày lại.
“Thật mới mẻ nha, soái ca lớn nhỏ đều lên sàn, một trận chiếnthế kỷ đã tới”
Thấy Ti Ti có vẽ sợ hãi, cô vội đổi đề tài nói: “Được rồi, đượcrồi, ta cam đoan không có việcgì a. Quan trọng chính là tươnglai của thằng nhỏ, có thể đượcbộ giáo dục cử đến Mỹ học đạihọc, cơ hội khó kiếm được,cũng không thể từ bỏ dễ dàng.Ngẫm lại, làm sinh viên khi mới chín tuổi, thật là đủ lắm rồi! Cóthể đứng trước mặt người nướcngoài hãnh diện một phen.”
Ti Ti không cho là đúng, lên tiếng: “Mi đã quên sao? Cha nó cũng là người Mỹ. Đôi mắt màulam kia xem qua cũng biết là hàng ngoại quốc.”
“Vậy thì sao!” Viên Linhnhướng mày: “Sinh nó, dưỡngnó đều là mi, xuất xứ có nguồngốc, về phần đôi mắt lam kia…Hắc hắc, coi như là đột biếngien đi.” Nói xong, hai ngườinhìn nhau, rốt cục nhịn khôngđược cười ra tiếng.
Cười hi hi hô hô một hồi lâu, Viên Linh đột nhiên nhớ tới cáigì liền mở miệng: “Đúng rồi, cóchuyện rất kỳ quái, thằng nhỏ vì sao kiên trì nhất quyết muốn ba của ta an bài việc làm cho mi ở tập đoàn tài chính Seth? Mi có biết vào đó có bao nhiêu khó khăn không? Nó lại còn nói làm việc gì cũng được, thậm chí làm nhân viên vệ sinh cũng không sao.”
“Seth?” Ti Ti vừa nghe qua, haimắt mở lớn đầy kinh ngạc, á khẩu mất một phút mới chậm rãi lên tiếng: “Cho ta xin đi,muốn vào Seth không đơn giảnđâu a, tối thiểu phải tốt nghiệpđại học, lạị trải qua nhiều cuộc sát hạch, sau khi trúng tuyển, bất luận bằng cấp gì đều phải bắt đầu từ nhân viên cấp thấpsau đó mới dựa vào thực lực mà đi lên. Thật ra, chỉ cần có thể trúng tuyển, cũng đủ làm cho người người bội phục rồi, mà ta bất quá cũng chỉ mới tốt nghiệpcao đẳng, tên tiểu quỷ kia canđảm để cho ta tiến vào Seth?”
Viên Linh nhún nhún vai: “Nórất kiên trì nha, mi cũng biết ba ta hiểu nó rõ nhất, thằng nhỏnói cái gì chính là cái đó, cho nên chỉ cần nhét mi vào nơi đó. Tuy nhiên mi không phải làmnhân viên vệ sinh, cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ mà thôi.Nhưng cũng không đơn giản nha, nhờ vã không ít người, cho nên mi chỉ có thể chịu chút uất ức a, vì tương lai của đứa con bảo bối này, mi làm gì lo lắngnhiều như vậy.”
Ti Ti hai mắt mở càng lớn: “Ông trời của con! Chú thật sự đưa ta vào Seth?!”
Viên Linh khoát khoát tay: “Ba ta có quen biết với người ở trong Seth. Được rồi, được rồi, mi không cần để tâm tới mấy chuyện này, quan trọng là…” cô nghiêng người về phía Ti Ti hỏi: “Mi và người nhà có liên lạc qua sao?”
Ti Ti nghe vậy, đầu lập tức rũ xuống ỉu xìu buông ra một chữ: “Ừa.”
“Ừa gì mà ừa? Rốt cuộc đã nóinhững thứ gì?” Viên Linh không vui cao giọng tra hỏi.
“Còn nói gì nữa, nói có việc sẽ liên lạc với ta, bảo ta không được chủ động liên lạc với bọnhọ.” Ti Ti uể oải bất đắc dĩ nói.
Viên Linh đau lòng than phiềnmột câu: “Thiệt là, thâm cừu đạihận gì nhiều năm như vậy rồi cũng nên tiêu tan đi, huống chi cũng chỉ là việc sinh con trướchôn nhân thôi, mà cái chuyệnnày đầu năm nay lại lưu hànhcực kỳ! Hơn nữa việc này cũng là do bọn họ gây ra, cũng dám trở mặt không nhận tráchnhiệm?” Nói xong, cô phất phất tay: “Thôi quên đi! Người nhàvô tình như thế cũng không sao,xem như không có a! Mi đã có bảo bối cùng ta là đủ rồi. Đúng rồi, ba mẹ ta bảo ta đem cái này cho mi, xem như chúc phúc mi cùng cháu nuôi của bọn họ khởi đầu cuộc sống mới tốt đẹp. Không cho phép từ chối, nếukhông chính là xem thườngthành ý bọn họ!” Cô cảnh cáo.
Ti Ti thuận tay tiếp nhận túigiấy Viên Linh đưa tới, cũngkhông liếc mắt nhìn, cô biết rõ bên trong túi giấy có cái gì, đó chính là tài sản dành cho cô và con trai khi qua Mỹ sống. Côxúc động rung giọng cảm ơn, tự nhủ lẩm bẩm: “Cuộc sống mới?Ta rất lo lắng a!”
“Lại nữa rồi, ta van mi, cũng đãqua mười năm rồi, nên quên hắn a!” Viên Linh đối với tình trạngcủa cô đã kiệt sức, vô kế khảthi.
“Mỗi ngày đều nhìn đến, làm sao có thể quên được?” Ti Ti thìthào nói ra.
“Mỗi ngày… Mi là đang nói bảo bối? Hai người rất giống nhau sao?”
“Hoàn toàn giống như đúc, tiểu quỷ này thậm chí còn để tóc dài giống cha nó nữa” Ti Ti liếc mắt ngắm chùm đuôi ngựa của bảo bối nhà cô: “Ta thực hoài nghi không biết đứa nhỏ này có nhìn qua cha nó chưa?”
“Không thể nào? Bọn họ còn chưa có gặp mặt qua, huống chi cha nó là ai nó cũng không hỏi? Theo ta thấy, hẳn là hai cha con đều có vẻ ngoài tương đồng a?”
Ánh mắt hồ nghi dừng lại trênngười bảo bối, Ti Ti bĩu môi:”Hi vọng như thế.”
* * * * * *
Người Mỹ gọi thủ đô Boston làcái nôi của tự do, bởi vì hơn haitrăm năm trước do những ngườikhai khẩn thuộc địa đấu tranhcho tự do và độc lập thoát ly khỏi Anh dựng nên. Đồng thờiBoston cũng tập trung nhiều ngành công nghiệp, buôn bán và cũng là trung tâm tài chính.Đáng chú ý nhất là khu vựcGovernment Center vô cùng rộng lớn cùng các building cao chọc trời và cao ốc văn phòng vô cùng bắt mắt. Mặt khác, kểtừ khi thành lập cho đến nay, các toà nhà được dựng lên từ gạch và những con đường đá vẫn giữ nguyên phong cách cũ, khiến mọi người nơi đây có cảm tưởng như đang ở châu Âu. Tậpđoàn tài chính Seth được tạp chí Fuji đánh giá là một trong sáutập đoàn lớn nhất thế giới, có mặt từ thế chiến thứ hai*[*:chiến tranh thế giới lần thứ hai], chủ yếu nghiên cứu và phát triển công nghệ cao, giáo dục đại họcvà tài chính, trụ sở chính củatổng công ty toạ lạc tại vị trí trung tâm thuộc đại lộ 128 Boston nằm giữa hai bờ eo biển. Seth là tập đoàn kinh doanhtheo kiểu gia đình trị, đặc biệt tất cả các công ty lớn đều đạt đến một trình độ nhất định vàtrở thành các công ty cổ phần,nhưng lợi hại nhất chính là tập đoàn Seth đem toàn bộ các côngty cổ phần này nắm giữ trong tay gia tộc, sự giàu có mà tập đoàn có được thuộc sở hữu của gia tộc, do đó, nó trở thành một trong ba tập đoàn kinh doanhtheo kiểu gia đình lớn nhất thế giới. Tổng giám đốc đươngnhiệm hiện nay chính là Joel Rocks, nghe nói anh ta là ngườithông minh và tài giỏi nhất trong gia tộc, tác phong lãnh khốc, làm việc quyết đoán và sáng suốt, khả năng quan sát độc đáo, có tầm nhìn xa trông rộng, chỉ cần ngành công nghiệp nào có thể hái ra tiền, anh ta không bao giờ buông tha, toànbộ thế giới nơi nào có conngười tồn tại sẽ có sự hiện diện của Seth, có thể nói anh ta làmột ông trùm huyền thoại nổitiếng trong giới kinh doanh mười năm gần đây, Seth dưới sựlãnh đạo của anh ta phát triểngấp mười lần. Tuy nhiên, Joelgần như biến mất trong các cuộc gặp xã giao của giới thượng lưu, mọi người đều biết anh ta cực chán ghét cuộc sống riêng tư bị xoi mói. Từng có một tờ tạp chí đăng ảnh của anh ta, hai ngày sau toà soạn này lập tức đóngcửa, sau này giới truyền thôngkhông ngốc đến nỗi tự đi gâyphiền toái cho chính mình. Ngoài trẻ tuổi và giàu có, Joelcòn là một gã đàn ông đẹp trai hiếm thấy, không biết có bao nhiêu danh môn thục nữ, ngôi sao, người mẫu, thậm chí ngay cả thiên kim quý tộc đều chạytheo sau lưng anh ta, thế nhưng chưa bao giờ có tin đồn xấu haybất kỳ vụ tai tiếng nào liên quan tới con người này.
Giờ phút này, tầng cao nhất củatổng công ty chính là văn phòngchủ tịch của tập đoàn Seth, ngồi trước bàn làm việc to lớn là một gã đàn ông trẻ tuổi đẹp trai,nước miếng của hắn văn tungtoé lây dính đến nam nhân lãnh mạc, thần thái tao nhã đầy mị lực ngồi đối diện sau bàn, cái gã nói phun nước miếng như vòihoa sen ra sức cố gắng thuyếtphục: “… Cho nên, mẹ phân phó thứ bảy vô luận như thế nào anh nhất định phải trở về.” Trước mặt ông anh nỗi tiếng lãnh khốc hắn thật vất vã mới đưa ra kếtluận. Sau bàn làm việc, namnhân lãnh mạc không có phản*ng, vẫn như cũ dán mắt vàomàn hình máy tính, những ngóntay thon dài gõ bàn phím rất nhanh.
“Joel, anh rốt cuộc có nghe em nói chuyện hay không?” Gã trai trẻ Davy không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn.
Joel xoay người lại, cầm lấy bảng số liệu trên bàn đối chiếuvới dữ liệu trên màn hình máy tính, thản nhiên mở miệng:”Cậu vừa mới nói gì?”
“Chết tiệt! Em nói lâu như vậy,nói đến khô nước bọt, anh sao lại có thể… Này! Này! Anh nếukhông dừng lại nghe em nói, emnhanh chóng mời mẹ đến để mẹ đích thân hầu chuyện với anh.”Davy tức giận đứng lên, chuẩnbị rời đi.
Joel rốt cục ngẩng đầu liếc nhìnhắn: “Nói trọng tâm, ngắn ngọn,đừng có lãi nhãi.”
Hừ! Cũng không tin anh khôngsợ mẹ tự mình tìm tới tận cửa.Davy ngồi xuống nơi vừa mớiđứng lên, tiện thể bắt chéo hai chân: “Nói đơn giản là, mẹ bảo anh thứ bảy về nhà tham gia tiệctối mẹ đặc biệt tổ chức cho anh, thuận tiện xem mặt một vài danh môn thục nữ mẹ mời tới.”Một phát nói hết trọng điểm,mình quá lợi hại. Davy tự sướиɠ một mình.
“Đúng không?” Joel lên tiếng, vẫn vùi đầu trong công việc.
“Đúng không?” Davy bỗng cất cao giọng: “Là có ý gì? Anh rốtcuộc có trở về hay không?”
“Không.”
“Cái gì? Không quay về?” Davy vừa nghe không kềm được cơn giận lớn tiếng.
“Em phải báo cáo với mẹ thếnào đây?”
“Không có thời gian.”
“Hử, không có thời gian! Công ty hàng năm chi một lượng lớntiền lương đều ném xuống biểnhết hả?” Davy tức giận quát, đột nhiên đứng dậy, mình đầy hỏa vọt tới quầy bar trong văn phòng rót một ly whisky ngửa đầu uống sạch, hắn thở khì mộtcái, rót thêm một ly rồi chậm rãi thong thả bước đến ghế ngồi xuống, một bên nhấm nháp, một bên cẩn thận quan sát vẻ mặt âm trầm lãnh đạm của Joel. Từ mười năm trước kiên trì phá bỏhôn ước, sau đó Joel thay đổithành người khác. Miệng không còn phát ra tiếng cười vui vẻ chỉcó tràn ngập chết chóc, đôi mắt mất đi sự ôn nhu, ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng tràn đầy vẻ đùa cợt. Joel đã không cònhài hước, nhiệt tình và ấm ápnữa mà trở nên tàn nhẫn vô tìnhtrên thương trường. Rốt cuộcthứ gì đã biến anh ấy thành ra dạng người này? Davy suy nghĩ.
“Anh à.”
“Ừ?” Joel không ngẩng đầu đáp lại.
“Gần đây có khỏe không?”
“Ừ”
Davy kêu một tiếng: “Anh.”
“Ừ?”
“Con người anh biến đổi, này… Vì công chúa kia sao? Giốngnhư chỉ cần có anh ở đây, ánh mắt yêu thương của cô ấy luôndõi theo anh, nếu anh yêu cổ,sao không…” Davy đoán già đoán non, còn chưa có nói xong, mạch cảm xúc bị cắt đứt.
“Công chúa gì?” Joel hỏi lại nhưng cũng không ngẩng đầulên.
“Nghe khẩu khí của anh, vậy không phải công chúa kia rồi, hay là người thừa kế của tậpđoàn Wei Han? Cô ấy bí mật đề cập qua với em rằng cổ cực kỳ ái mộ anh.”
“Cậu thích thì tự mình đi tán tỉnh.” Joel giọng điệu bình thản, ngay cả hàng lông mày cũng không thèm nhếch lên.
“Nói đùa gì vậy? Em không muốn bị Shana phân thây.” Chỉ cần nghĩ đến bà xã mạnh mẽ củahắn mà toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Davy vội vã đi rót một ly rượu chấn áp nỗi sợcủa mình: “Đã không phải công chúa, cũng không phải nữ nhân đó, vậy rốt cuộc là ai…” Davy cầm ly rượu, bắt đầu thong thảung dung đi qua đi lại trong vănphòng: “A! Đúng rồi, có phải là nữ tổng giám đốc của chuỗi cửa hàng bách hoá Bắc Kinh không? Mặc dù thiếu chút nữ tính, nhưng bất quá rất hợp để nóichuyện với anh.”
“Nhàm chán.” Joel vẫn đang vẻmặt thờ ơ.
“Sh*t! Lại Không đúng?” Davy nhụt chí trừng mắt ngó chằm chằm Joel đang làm việc.
“Này! Tại sao anh không thể hoàn toàn thẳng thắn với bản thân mình? Anh trước kia không phải như vậy, em nhớ…” Davy đột nhiên dừng lại, tiện đà nhưlà nghĩ đến cái gì đó nói: “Đúngrồi, đúng rồi, em như thế nào có thể quên? Helen, Helen, ôngtrời a! Nhất định là cô ấy, anh có phải sao khi huỷ hôn ước với Helen, lại e ngại mở miệng cùng cô ấy? Yên tâm đi, Helen vẫncòn chờ anh, chỉ cần anh lên tiếng, em dám cam đoan cô ấy chắc chắn gật đầu.” Davy trànđầy tự tin.
“Hừ!” Joel hừ lạnh một tiếng, ngón tay gõ bàn phím chưa từng gián đoạn tiếp tục bay múa.
“Huh? Không phải sao?” Davy bối rối nhíu lông mày: “Hẳn là cô ấy! Mười năm trước haingười huỷ hôn, anh thay đổingay sau đó. Mà trong thời gianđó em chỉ nghe anh đề cập đếnmỗi Helen thôi… A, phải, lúcanh còn ở Havard thỉnh thoảng gọi điện thoại về nhà có nhắcqua một cô gái, hình như gọi là….” Davy đột nhiên búng ngón tay, hét lên: “Cathy, tên cô ấy là Cathy!”.
Sau tiếng kêu của Davy, cả vănphòng phút chốc trở nên yêntĩnh. Một lát sau, Davy mới có ý thức được mình sắp gặp nạn thật cẩn thận xoay người nhìn vềphía Joel, chỉ thấy hai tay củaJoel để trên bàn phím, hai mắt nhìn như không nhìn trừng mắt ngó màn hình máy tính.
“Anh?” Davy bất an khẽ gọi.
Joel rõ ràng chấn động nhưng rất nhanh chóng phục hồi tinh thần, phút chốc đứng lên vội vàng xoay người đi tới cửa sổbằng kính rồi dừng lại, hai tay run nhè nhẹ đút vào trong túi quần. Chết tiệt! Mười năm rồi, cái tên này dường như khắc sâutrong tim dù hắn có nguyền rủa như thế nào cũng không thể quên được. Xem ra mười năm hình bóng đó vẫn xuất hiện trong tâm trí, một cỗ tình cảmmãnh liệt như lửa địa ngụcxuyên qua trong cơ thể, cơ hồ muốn đốt hủy hắn, trãi qua nhiều năm, duy nhất chỉ có cô có thể làm cho hắn si mê yêusay đắm điên cuồng như vậy.Cô vừa rời đi thì lòng hắn trànđầy khϊếp sợ, phẫn nộ cùng nghi hoặc. Tại sao? Tại sao cô lặnglẽ đi? Chẳng lẽ hắn đối với cômột chút ý nghĩa cũng không có sao? Khi đó triền miên dây dưa, nồng đậm mật yêu, như si như say, cũng giống như tên của côđều là giả tạo hay sao? Một thời gian thật dài, hắn như dã thú bịnhốt trong l*иg nôn nóng bấtan, đầy ngập phẫn hận, khôngbiết phát tiết như thế nào, chỉ cóthể âm thầm đau lòng và nó trởthành bằng hữu độc nhất củahắn, mượn rượu giải sầu, nhưnglại như cũ không cách nào giảm bớt nội tâm thống khổ. Suy nghĩcủa hắn bị cô trọn vẹn chiếmlĩnh mười năm không cách nàogiải thoát, thời gian gạt bỏkhông được đành phải chung sống với quá khứ ngọt ngào cùng có nhau với cô, không một ai, không một người phụ nữ nàocó thể nắm chặt tim hắn như thế,níu chặt lòng hắn triệt để. Hắn đè nén dĩ vãng thống khổxuống, cầu mong khoảnh khắc này có thể quên đi hình bóngđó, hiện tại trong ngực hắn dâng lên nỗi chua xót, trước mắt lạihiện lên nụ cười như hoa hàmtiếu của cô vô cũng rõ nét, vô pháp khống chế. Cô nàng đáng ghét! Bàn tay Joel nắm chặt,trên trán gân xanh nổi lên.
Davy im lặng đến bên cạnh Joel,cố gắng kéo các ngón tay đang bị nắm chặt, đem ly rượu nhét vào trong tay anh mình. Joel trừng mắt ngó ly rượu trong tay,trong khoảng thời gian ngắn không biết nó là gì. Từ từ, Joelbuông lỏng thần kinh toàn thâncăng cứng, ngửa đầu nâng ly uống hết, nặng nề thở dài mộthơi, chớp con mắt chua xót, đảo cái cổ cứng ngắc, sau đó chậmrãi đi trở lại ghế ngồi xuống.
“Anh có khỏe không?” Davy lo lắng hỏi, hắn chưa từng gặp quaanh mình thất thần như vậy.
“Không có việc gì.” Joel khôngquay lại với công việc, đôi mắt nhìn thẳng phía trước không tập trung, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
“Anh, anh… Ừm… Anh chưa thử đi tìm cô ấy sao?” Davy hỏithận trọng. Thật vất vả ông anh hắn mới tạm thời gỡ bỏ rào cản trong lòng ra, tốt nhất tranh thủthời gian hỏi rõ ràng.
“Không có manh mối.” Joel hai mắt mệt mỏi khép lại.
“Không phải anh biết tên cô ấy sao?”
“Là tên giả.” Joel nhăn mũi, vôtình thốt ra.
Davy kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Tên giả? Anh… Làm sao anhbiết?”
“Anh đã điều tra.”
“Vẫn không có tin tức gì sao?”
Joel phát ra tiếng cười lạnh lẽo trào phúng: “Tìm ra một đốnglớn Cathy, nhưng cũng không phải là cô ấy.”
Không thể nào? Thật sự một chút manh mối cũng không có? Phải làm sao? Davy như có điềusuy nghĩ khuôn mặt nhăn lại.Không được, xem ra hạnh phúc cả đời của ông anh toàn bộ phảinhờ vào hắn rồi, do đó, hắn tại sao có thể buông tha đơn giảnnhư vậy? Không được, không thể từ bỏ, Davy khẩn trương suyngẫm biện pháp: “Hay là như vậy đi, chuyện này giao cho em xử lý. Có điều, anh phải nói cho em biết trước, khi tìm được cô ấy anh có dự định gì?” Biện pháp có thể từ từ nghĩ, nhưnglàm thế nào thưa chuyện với mẹ, việc này rất là quan trọng, bằng không ba ngày tổ chức một lần , nhất định là không dứt.
Hai bàn tay lần nữa nắm lại thành quả đấm, khuôn mặt lại lần nữa bạnh ra Joel nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Trước tiên bóp chết cô ấy, hỏi cô ấy vì cái gì? Sau đó lại bóp chết thêm lầnnữa.”
“Hả?” Davy nghẹn họng nhìntrân trối, nói không ra lời.
* * * * * *
Boston không chỉ là một thành phố lịch sử, mà còn là trung tâmhọc thuật và văn hóa của NewEngland. Phố phường cổ kínhcủa giới quyền quí, đan xen cùng sức trẻ của sinh viên và trí tuệ thâm trầm bên dòng sông Charles và vịnh Massachusetts,làm nên tên tuổi Boston. Chẳnghạn như Đại học Tổng hợpBoston*, cách sông Charles làviện công nghệ Massachusettsnằm đối diện**, Đại họcHarvard ở Boston tương đương Đại học Cambridge ở Anh; chăm chỉ, đạo đức, và giáo dụcvẫn là một phần của văn hóa thành phố. Bởi vì là thành phố phát triển sớm nhất nên có thểnói Boston là một trong nhữngthành phố cổ xưa nhất và có ảnhhưởng lớn đến văn hoá của Mỹ.
[*: Boston College, tại saokhông gọi là Boston Universitymà sao lại gọi là Boston College. Chữ College mà người ta chọn đặt cho có ý nghĩa lịch sử văn hóa, vì chínhnhững nhà sáng lập đầu tiênmuốn nó như thế.
**: Massachusetts Institute of Technology, goi tắt là MIT, cáitrường này nó nổi tiếng đếnmức ai ai cũng đều biết rồi ha]
Cũng như New York và Washington, Boston có một hệthống tàu điện ngầm rất giảntiện gồm ba mã màu đỏ, cam và xanh dương cùng với tuyến đường sắt màu xanh lá với bốn nhánh phía tây và một phần dướilòng đất ở trung tâm Boston. Đi trong thành phố chỉ cần biết haiđường tàu điện ngầm thôi, một là đi ra thành phố, một đi vào thành phố. Đường điện màuxanh dương là đi ra ngoài thànhphố, về phía phi trường Logan. Đường màu đỏ bắt đầu từ Đạihọc Havard xuyên qua trung tâm thành phố đi về hướng đông nam. Chinatown nằm trên tuyến đường màu cam nơi giao nhaucủa các khu đô thị.
Boston có không ít người Châu Á sinh sống, trong xe điện ngầm lúc nào cũng có thể đυ.ng phảingười Trung Quốc, điều này làm Ti Ti cảm thấy được an ủi. Chinatown ở Boston so với Washington D. C. khá lớn, náonhiệt và vội vã, đa số các cộng đồng giống nhau cung cấpnhiều mặt hàng thiết yếu và dịch vụ, còn có rất nhiều tiệm cơm cùng nhà hàng. Giữa hè, Boston đã hơi có không khí thu, Ti Ti đẩy cửa sổ ló đầu ra ngó nghiêng, toà tháp của Đại học Y khoa trông giống như lò luyệnthi, đứng trên cửa sổ nhìn ra xa chỉ vừa liếc qua thấy ngay khu phố Tàu ồn ào đông đúc. Nơinày chính là Chinatown tại trung tâm thành phố Boston,một căn hộ nhỏ trên tầng hai, phòng ngủ nhỏ cộng với nhà bếp và phòng tắm vô cùng sạchsẽ thoải mái, Viên Linh đặc biệt nhờ người ký hợp đồng giúp cô.Hàng xóm chung quanh đều làngười Trung Quốc, ngôn ngữ tuy không có nhiều điểm tương đồng, nhưng mà cảm thấy rất ấm áp. Ti Ti cùng con trai bảobối Đỗ Vân Hạo, một phụ nữ bình thường, bản thân chưa kếthôn mà đã làm mẹ là điều duy nhất không bình thường, một thành phần khác bên ngoài thoạt nhìn rất đứng đắn, nhưng bên trong lại rất tinh ma quỷ quái cókhả năng là phần tử bất hảo. ĐỗVân Hạo tuy bướng bỉnh tinhnghịch, nhưng lại rất quan tâm đến cô, những lúc cô ở bên ngoài suốt, chưa bao giờ mang đến phiền toái cho cô, thằng bé gần đây có thể chăm sóc bảnthân mình rất tốt, Ti Ti khôngcần lo lắng cho thằng bé. Nhưđã thành thói quen, mỗi ngàynhóc con đều có thể tự rời giường tự làm vệ sinh cá nhân,tiếp theo bước đến giường nơi có mẹ thân yêu đang ngủ nướng ở trên đó rồi một cước đáxuống giường, sau đó mới ra khỏi nhà đến trường. Tan họctrở về nếu Ti Ti vẫn chưa tan ca, thằng nhỏ tự mình đi siêu thịmua thức ăn về nhà nấu cơm.Từ khi đến Mỹ sau đó vào làmviệc trong tập đoàn Seth, haitháng qua, ngoại trừ tuần đầutiên, Ti Ti gần như là khôngđυ.ng đến việc nhà, đối mặt loại tình huống này, Đỗ Vân Hạo đem tất cả đi xử lý triệt để.Giống như giờ phút này, Ti Tibước ra phòng ngủ liền trôngthấy bữa sáng đặt ở trên bàn trong phòng khách, bảo bối của cô từ sáng sớm đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ đang ngồi ở một bên đọc sách, có lẽ hôm nay khôngcó giờ lên lớp.
Đỗ Vân Hạo ngắm liếc mẹ yêu:”Mẹ, mẹ khi nào thì đổi nghề làm gia sư?” Thằng bé thật sựnhịn không được nói mát mộthai câu.
Ti Ti không lên tiếng, nhìn lomlom chồng sách bài tập trên tay thật lâu, sau đó rốt cục quyếtđịnh không ném chúng nó trênmặt đất rồi dùng hai chân dẫm lên thật mạnh, nhưng cô vẫn phải phàn nàn hai câu mới được,phát tiết cơn tức đầy mình, mà đối tượng duy nhất để xả đươngnhiên là đầu sỏ gây nên, bảo bốicủa cô: “Mẹ thật không hiểu, Hạo Hạo, con vì sao muốn mẹ vào Seth làm việc? Ở bên đâycũng có chi nhánh công ty củaông ngoại nuôi con, lý do tạisao mẹ không thể làm việc ởđó?”
Khoé miệng nhếch lên một nụ cười bí ẩn, Đỗ Vân Hạo giả lơ né tránh chỉ trích của mẹ yêu: “Ăn điểm tâm, mẹ, nếu không thức ăn sẽ nguội!”
Ti Ti xì một tiếng: “Hãy chấm dứt việc đó, tiểu quỷ, trả lời mẹ đi!”
“Mẹ, con làm mọi việc đều có nguyên nhân, mẹ cũng biết mà phải không?”
“Đó…đó! Phần lớn nguyên nhânđều lấy mẹ làm mục đích!” Ti Ti lẩm bẩm.
“Thật không rõ con vì cái gì cứ thích lấy mẹ ra mà đùa? Xem mẹ ngốc nghếch lắm sao? Ừm…Có lẽ mẹ nên tìm một cơ hội dạy dỗ lại con…”
“Mẹ, nếu như mẹ không sợ bịmuộn, thì cứ càm ràm tiếp đi không sao đâu, còn nếu không muốn bị trễ…” Đỗ Vân Hạo đưađồng hồ ra hiệu, nhắc nhở cô: “Tốt nhất động tác nhanh nhanh chút!”. Thằng nhóc thật sựkhông hiểu mẹ mình lớn nhưvậy rồi tại sao cứ như trẻ nhỏ?Luôn thích nằm nướng, cũng không biết tranh thủ thời gian, đã vậy lề mà lề mề, nhận thứcchậm chạp.
Đợi đến phút chót mới hiểu được vấn đề, Ti Ti kêu một tiếng sợ hãi, vội vàng bưng bátcháo miệng mở lớn một hơi ăn sạch, sau đó trở về phòng cầm ví lên rồi chạy đến cửa manggiày vào, năm giây sau, cửachính nặng nề đóng sầm mộttiếng. Đỗ Vân Hạo chết lặngngó chằm vào cánh cửa, đáylòng bắt đầu hoài nghi cha cócòn nhớ đến mẹ? Năm đó mẹ bỏ đi, có khi nào cha cao hứng lấy pháo hoa ra đốt!
Trụ sở chính của tập đoàn Seth,tại ngã tư đường, có một cậu béđang đứng đối diện.
Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn toà cao ốc, “Thì ra đây là công ty củacha, thật đúng là lớn.” Nó lẩmbẩm một mình, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn cửa chính trước mắt, “Hiệntại, cũng chỉ còn lại vấn đề đivào.” Sau một lát, trong bãi đỗxe dưới mặt đất của cao ốc, cậubé hiên ngang bước vào thangmáy dành riêng cho Chủ tịch,đồng thời đem một vài đồ nghề lao động nhét vào ba lô. Cửa thang máy đóng lại, nó ấn phímsáu mươi để lên tầng cao nhất, lại từ trong ba lô lôi ra một ítthứ lặt vặt; trước tiên là đeo khẩu trang vào, che nửa phần gương mặt, dùng dây cột tóc buộc lại tóc, đội mũ lưỡi traingược ra phía sau, làm toàn bộ tóc nhét vào nón. Nụ cười củanó nhếch lên thật bí hiểm, cha, bây giờ, con của cha đem đếncho cha một ngạc nhiên lớn!
“Molly, đem bản fax của Anh cùng Canada vào, còn nữa báo cáo hội nghị đã chỉnh sửa lại,cũng đem vào đi. Nhắc nhở Phó Chủ tịch, tiệc rượu buổi tối phảinhớ tham dự, không được vắngmặt. Đem phần số liệu này sửa lại một chút, báo thời gian họpngày mai cho tất cả ngành chủ quản, mặt khác…” Joel từ thang máy dành cho Chủ tịch bước rakhông ngừng hướng về thư kí Molly giao việc, Molly một bên ghi chép vào sổ tay một bên theo sát hắn bước vào văn phòng Chủ tịch, cho đến khi Joel ngồi xuống ghế vẫn nóichuyện không ngừng: “… Tốt lắm, cứ như vậy, xem xét có thểxử lý tốt trước khi tan ca.”
Sau một khoảng thời gian, anh mở máy tính bắt đầu kết nối vớicác chi nhánh công ty ở Đông Âu. Thư kí Molly rời đi đóng cánh cửa lại, toàn bộ văn phòngđắm chìm trong tiếng gõ láchcách của bàn phím máy tính.Không biết qua bao lâu, tiếng gõ đột nhiên ngừng lại, Joel khẽquay đầu, lập tức đôi mắt màu lam sắc bén nhìn chằm chằmmột thằng nhóc ngồi ở trướcbàn làm việc thảnh thơi gặm quả đào mật. Nhìn chăm chú vào đôi mắt màu lam giống mình, Joel mới chậm rãi ngã người dựa lưng vào ghế, hai tay đặtthoải mái trên tay vịn. “Cháu là ai? Cháu vào bằng cách nào?Cháu muốn điều gì?” Giọng điệu của anh bình tĩnh trầm ổn,giống như việc thấy thằng bé xa lạ có mặt trong phòng của mình là bình thường. Cuối cùng,thằng nhỏ cắn một ngụm đàomật, giơ cánh tay đang cầm quả đào mật: “Cháu lấy trong tủ lạnh của chú, rất ngon! Chú có muốn ăn không?”
“Chú hỏi một lần nữa, cháu làai?”
“Batman.” Thằng nhóc chỉa chỉavào mặt mình.
Joel cau lông mày lại: “Nhóccon, cháu đang làm gì?”
“Tới thăm chú.” Cậu bé bắt đầuăn quả đào mật thứ hai.
“Sao cháu vào đây được?” Vấn đề này rất quan trọng. Tập đoàntài chính là trọng địa cơ mật, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch có thể đột nhập vào, vậycòn có bí mật nào sẽ không bị rò rỉ ra ngoài?
Cậu bé không cho là đúng nhún nhún vai: “Tại sao cháu phải nóivới chú?”
“Vì chú là Chủ tịch ở đây.” Joel tăng thêm giọng điệu, xem ra thằng nhóc không biết sợ hãi là gì.
“Đúng! Đúng nha!” Thằng bégiả ngây giả dại giống như gật đầu, tiện đà nhảy ra khỏi ghế:”Được rồi, nói cho chú biếtcũng được, bởi vì cháu là một thiên tài, không có nơi nào là cháu vào không được.” Nó vừacắn quả đào mật, vừa bước đến bàn làm việc đối diện, đập vàomắt hơn mười cái màn ảnhnghiên cứu các biểu đồ số liệu: “Công ty này nhiều lắm nửanăm sẽ bị thanh tra,” cậu bé chỉ vào trái phía dưới màn ảnh: “Hivọng chú và nó không có giao dịch kinh doanh.”
“Làm sao cháu biết?”
Thằng nhóc không nói, nó đi đến bên cạnh Joel đứng trước máy vi tính, Joel nhếch lông mày nhìn nó đem hai tay đặt saumông xoa xoa, tiếp theo tay bắtđầu gõ lên bàn phím máy tính. “Không có vấn đề gì phát sinh.”Đứa nhỏ lên tiếng.
Nhìn thằng bé thao tác trên máytính nhanh chóng như thế, chínhxác, hơn nữa so với cái gọi là chuyên gia, hacker còn cao siêuhơn, thật sự rất quỷ dị. Joel không khỏi hồ nghi nhìn nó.
“Chưa đầy sáu tuổi cháu đã có thể thâm nhập tổ chức CIA, máychủ của KGB, một kinh nghiệmrất thú vị.” Chính trong lúc đónó đã nhìn thấy ảnh cũng nhưtthông tin của Joel lưu trong hồ sơ ở CIA,, lúc này nó mới biết rõ ràng mình là con ai. Joel khϊếp sợ nhìn nội dung trong màn hình máy tính. “Chú nhìn xem, quá đơn giản phảikhông?!”
“Ừm… Cháu…” Joel kinh ngạc nói không ra lời. Lạy Chúa! Không đến một phút đồng hồ! Bản thân mình, ít nhất cũng phảinăm phút mới có thể hoànthành.
“Thế nào? Chú còn muốn biết về công ty nào nữa sao?”
“Không, không phải…” Joel cònđang tiêu hóa tin tức mà thằngnhỏ vừa thực hiện được, quả làthiên tài.
“Cái đó… Cháu có thể ăn táo không? Quả đào mật hình như hết rồi.” Thằng nhỏ tha thiếtngắm bên trong tủ lạnh. “Tựphục vụ vậy”.
Không hiểu sao, Joel đối với thằng nhỏ có một loại cảm giácđặc biệt, có quan hệ nào đóđang tồn tại kết nối giữa bọn họ, hắn không có khả năng phátsinh thù địch với nó.
“Chú có muốn ăn một quả không?” Trên tay nó là hai quả táo.
Joel lắc đầu: “Cháu học trườngnào?”
“Ừm, Đại học Havard. Kếhoạch của cháu trong vòng ba năm lấy được học vị tiến sĩ, tiếp đó đến Cambridge – Anh ở một năm, và sau đó trở lại Viện Công nghệ Massachusetts,”ngậm một đóng táo trong miệngnó lúng phúng phun ra vài câukhông rõ, “Cháu hi vọng tương lai có thể làm việc trong NASA.” Nó cười rạng rỡ.
“Tại sao không đến học trực tiếp tại viện Massachusetts?”
“Là vì cha cháu.” Nó liếc anh đầy ẩn ý.
“Cháu mấy tuổi? Cha mẹ cháuđâu?”
Thằng nhóc nhìn hắn, ánh mắt có chút quái dị: “Chín tuổi.”Đôi mắt màu lam của nó chămchú nhìn Joel, miệng vẫn nhaitáo không ngừng nghĩ: “Mẹcháu nói cha đã có vị hôn thê, cho nên ông ấy phải rời đi, bởi vậy ông ấy cũng không biết sựtồn tại của cháu.” Nó dừng một chút, mở miệng: “Chú cũng cóvị hôn thê? Hoặc kết hôn?”
“Huỷ hôn rồi.” Joel trả lời. Đôimắt của nó tại sao cảm thấy quáquen thuộc thân mật?
“Huỷ hôn? Khi nào?”
“Mười năm trước.”
“Mười năm trước?” Cậu bé thì thầm lặng lẽ với chính mình: “Chẳng lẽ là vì mẹ?”
Joel nghiêng người nhìn về phía nó: “Cháu có mục đích gì khi đến đây?”
“Cháu nói rồi, cháu tới thăm chú!” Nó trưng ra nụ cười ngây thơ vô tội: “Nhưng, chú dườngnhư thay đổi rất nhiều.”
“Cháu đã gặp qua chú?” Chết tiệt, giữa bọn họ khẳng định cóquan hệ, hắn phải tìm cách khai thác nó: “Cháu đặc biệt đến thăm chú, có nguyên nhân sâu sa sao?”
“Đương nhiên là có, nhưng bây giờ không thể nói cho chú biết, bởi vì…” Cậu bé chuẩn bị tiến racửa: “Đến giờ lên lớp của cháu, nếu có cơ hội cháu sẽ nói cho chú biết, OK? Cám ơn chú đã cho cháu táo và đào mật.”
“Đợi chút!” Joel gọi lại, “Chú sẽ thông báo với cảnh vệ đại sảnh,lần sau cháu có thể đi vào từcửa lớn, đến đây, chú đưa số di động cùng đường dây nóng của văn phòng chú cho cháu, cháu có thể gọi điện thoại cho chú.”Ghi nhanh các số điện thoại vào tờ giấy ghi chú* rồi đưa đến taycậu bé, Joel không tự chủ được cầm bàn tay nhỏ bé non mềmcủa nó: “Cháu nhất định phải liên lạc với chú?”
[*: note-stick]
“Chú thích cháu sao?” Cậu bédí dỏm nghiêng đầu hỏi.
Joel từ tận tự đáy lòng gật đầu: “Cực kỳ yêu mến.”
“Dạ, cháu sẽ lại tới thăm chú.Bye bye!” Lẳng lặng đứng yênnhìn cậu bé đi ra ngoài và đóng cửa lại, trong lòng Joel có cổ khó hiểu không muốn buôngtay… Đáng chết! Quên hỏi nótên gì?