Chương 37: Sư môn như quê hương
Nhĩ Sanh cọ qua cọ lại một hồi cảm thấy cũng đủ, lại đúng lúc nghe được Trầm Túy trêu Trường Uyên như vậy, liền dụi mắt nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, Trường Uyên gọi người một tiếng nhạc phụ, không có gì sai.”
Thấy tiểu đồ đệ che chở Trường Uyên như vậy, Trầm Túy cảm thấy câu nói của mình có điểm thất lễ. Híp mắt đánh giá Trường Uyên một lượt, bên cạnh đó âm thầm dò xét sức mạnh nam nhân trước mắt, nhưng càng dò xét ấn đường Trầm Túy càng nhíu chặt. Vẫn biết vị “phu quân” Nhĩ Sanh luôn miệng nhắc đến không phải một kẻ tầm thường, từ thanh kiếm người nọ đưa Nhĩ Sanh, hắn có thể nhìn ra được, nhưng Trầm Túy không bao giờ ngờ tới, vị phu quân của Nhĩ Sanh lại thâm sâu khó lường như vậy.
Trường Uyên đương nhiên biết Trầm Túy đối với mình có phòng bị, hắn thản nhiên đứng một bên mặc cho Trầm Túy dò xét. Trầm Túy dò xét một hồi, kết quả chẳng thu được gì, lắc đầu than thở, “Con gái lớn quả nhiên không giữ được trong nhà. Tiểu Nhĩ, ra ngoài không bao lâu mà tay ngoài đã dài hơn tay trong rồi ?”
Nhĩ Sanh xoay đầu lại, biện giải: “Trường Uyên là người trong nhà, tay ngoài tay trong gì chứ sư phụ.”
Dưới ánh nắng mặt trời, nơi vầng trán trơn bóng của Nhĩ Sanh mơ hồ lộ ra ấn ký ngọn lửa màu đen nhàn nhạt. Tễ Linh thoáng thấy được, còn tưởng là mình hoa mắt, đang định nhìn kỹ hơn thì chợt nghe có tiếng “cốc cốc” đập cửa.
Bốn người trong viện đồng thời quay đầu nhìn ra cửa thì thấy một nam nhân mặc y phục màu bạc, vẻ mặt chính trực đang đứng đó. Tễ Linh cùng Trầm Túy vừa trông thấy người nọ, cả hai đều giật mình ngạc nhiên. Nhĩ Sanh ở Vô Phương ba năm, chưa bao giờ gặp qua người này, đang hiếu kỳ quan sát, chợt nghe Trầm Túy gọi một tiếng: “Hiên Viêm.”
Nghe vậy, Nhĩ Sanh ngẩn ra, “Hiên Viêm” là tên thanh linh kiếm của tiên tôn, từ lúc người sáng lập Vô Phương đến nay, nó đều được đặt trên điện Ngôn Quy. Kiếm trải trăm năm hấp thu linh khí của trời đất, cuối cùng hóa thành linh[1], trở thành biểu tượng của Vô Phương. Nhưng trăm năm qua, rất ít người có thể thấy được hóa thân của Hiên Viêm kiếm.
Hiên Viêm thản nhiên gật đầu, hướng Trầm Túy nói: “Tiên tôn lệnh cho ta tới bắt tội đồ Nhĩ Sanh.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây ra.
Trầm Túy ngoảnh đầu nhìn Nhĩ Sanh: “Tiểu Nhĩ? Con ở bên ngoài lại gây ra đại họa gì?”
Nhĩ Sanh đưa tay lên vuốt trán, gật đầu, nhỏ giọng thừa nhận. Nàng không giải thích nguyên nhân, một mình lẻ loi đi về hướng Hiên Viêm: “Ta và ngươi đi gặp tiên tôn, nhưng phải để Trường Uyên đi cùng.”
Ánh mắt Hiên Viêm đảo qua Nhất Lân kiếm bên hông Nhĩ Sanh, kiếm linh cùng linh kiếm luôn có một loại cảm giác gọi là tâm hữu linh tê[2], hắn quay đầu nhìn Trường Uyên, ngầm đồng ý.
Thấy hắn cũng không cố chấp như Tịch Ngộ, Nhĩ Sanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc ấy Trường Uyên tiến tới cầm bàn tay hơi lạnh của nàng: “Đừng sợ.” Hắn nói vô cùng kiên quyết, tựa như đã chuẩn bị tốt tinh thần cùng tiên tôn đánh một trận, “Ta sẽ không để ai ức hϊếp nàng.”
Ngôn Quy điện.
Trầm Túy và Tễ Linh cuối cùng cũng không yên lòng mà cùng tiến vào, định bụng lúc cần thiết sẽ nói đỡ cho Nhĩ Sanh mấy câu. Bước vào điện, họ bắt gặp bóng lưng tiên tôn đang ngắm nhìn bức chân đồ[3] tỏa ánh hào quang trên tường. Không hề nhìn đến mấy người mới bước vào, người lạnh lùng phán: “Quỳ xuống.” Một tiếng này giọng điệu người mang theo chút trách mắng, lại có chút mệnh lệnh, không biết đang nói ai.
Nhĩ Sanh “bùm” một tiếng quỳ xuống, không giống như ngày thường bày ra bộ dáng nhu thuận, đáng thương khi làm sai, vẻ mặt nàng nghiêm túc khiến cho người ta có cảm giác nàng đúng thật là tới lĩnh phạt. Trường Uyên cũng không đỡ nàng dậy, chỉ lẳng lặng đứng phía sau. Hắn không cho phép người ta đối xử không tốt với Nhĩ Sanh, cũng không cho phép nàng đối xử không tốt với chính mình. Thế nhưng sau mọi chuyện phát sinh gần đây, nếu Nhĩ Sanh còn có thể đối xử tốt với chính mình như ngày thường, nàng mới không phải là Nhĩ Sanh.
Hắn muốn xem, Nhĩ Sanh làm thế nào để chuộc tội, những chuyện sau đó, đều do chính nàng quyết định.
Trầm Túy và Tễ Linh âm thầm nhìn nhau, cũng kính cẩn quỳ xuống hành lễ: “Tiên tôn.”
Ngôn Quy điện chìm trong sự trầm mặc, tiên tôn vẫn chỉ nhìn bức chân đồ, hỏi: “Nhĩ Sanh, đã đọa ma, vì sao còn muốn quay về Vô Phương?”
Lời vừa nói ra, Tễ Linh không dám tin nhìn về phía tiên tôn, hơn nửa ngày trời mới đem ánh mắt chuyển tới trên người Nhĩ Sanh, thấy nàng trầm mặc lòng Tễ Linh một trận lạnh lẽo. Trầm Túy nghe thấy vậy cũng cụp mi trầm mặc, không nói một lời chỉ nhìn chăm chăm tiểu đồ đệ đang quỳ phía trước.
“Nếu ta trục xuất con khỏi tiên môn, con có oán hận không?”
Trường Uyên cụp mắt, hắn có thể cảm nhận được lưng Nhĩ Sanh đang cứng còng. Hơn bất kỳ ai, hẳn hiểu rõ trong lòng Nhĩ Sanh, Vô Phương có ý nghĩa như thế nào. Nơi này không chỉ là sư môn mà còn là quê hương của nàng. Từ nhỏ đã là một đứa trẻ cô đơn, hơn ai hết nàng khát vọng về một bến đỗ, nơi có thể bao dung hết thảy sự tùy hứng cũng như sai lầm của nàng.
Hiện giờ nàng đã tìm được một bến đỗ, nhưng dường như có cũng không nguyện để nàng lưu lại dừng chân.
“Không một câu oán hận.” Nàng khom lưng, cúi đầu trên mặt đất, lấy tư thế cực kỳ hèn mọn ôn tồn nói: “Nhưng, có thể lưu con lại được không, xin người đừng đuổi Nhĩ Sanh…”
Tiên tôn vẫn không lên tiếng, chỉ ngắm nhìn bức chân đồ, ngắm đến nhập thần, cuối cùng Tễ Linh nhịn không được muốn mở miệng lên tiếng, nhưng Trầm Túy lại nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng hơi chuyển, làm thành khẩu hình —
Tiên tôn thiện tâm, nhất định sẽ bao che khuyết điểm.
Đúng lúc này, tiên tôn đột nhiên lạnh lùng nói: “Âm cực là dương, dương cực là âm, nếu đọa tiên Trường An đã có thể ba lần đọa ma, ba lần nhập tiên, có thể thấy tiên ma vốn tùy do tâm sinh, nhất niệm thành ma, nhất niệm thành tiên, tiên ma cũng không khác biệt. Nếu tìm được phương pháp, nhất định có thể gỡ bỏ ma ấn.” Dừng lại một chút, cuối cùng Người xoay người lại, “Muốn hoàn toàn đọa ma cũng phải mất chín chín tám mốt ngày, nếu trong hai tháng con có thể tìm được phương pháp phá giải ma ấn, trừ bỏ tâm ma, ta sẽ không trục xuất con khỏi tiên môn.”
Trường Uyên sắc mặt vui vẻ, hỏi: “Làm thế nào để bài trừ ma ấn?”
Tiên tôn lúc này mới nhìn hắn một cái, nói: “Người từng đọa ma rồi thành tiên tự nhiên biết được phương pháp.”
Trên thế gian này đọa ma rồi thành tiên chỉ có một người, nhưng từ sau khi người nọ vào Hoang Thành Vô Cực, cho đến nay vẫn không rõ tung tích, Nhĩ Sanh đã không còn đủ thời gian để chờ hắn.
Trường Uyên rủ mắt suy nghĩ tìm cách trở vào trong hoang thành, chợt nghe tiên tôn lại nói: “Trường An là môn đệ Lưu Ba tiên môn, thử đến Tàng Thư Các lật xem Lưu Ba điển tịch[4], biết đâu có thể tìm được chút manh mối.”
Nhĩ Sanh nhìn tiên tôn ngây ngốc cười: “Tiên tôn … Người không đuổi con đi sao?”
Tiên tôn phất ống tay áo, thân ảnh thoáng chốc biến mất giữa Ngôn Quy điện, để lại câu nói còn văng vẳng bên tai: “Hai tháng sau, nếu như chưa gỡ bỏ được ma ấn, lập tức trục xuất khỏi sư môn, chính tay ta sẽ trảm con bằng Hiên Viêm kiếm.”
Viền mắt Nhĩ Sanh đỏ hồng, nghẹn ngào bái lạy nói: “Tạ ơn tiên tôn tương trợ.” Những lời này tưởng chừng như một lời đe dọa, nhưng thực chất lại giúp Nhĩ Sanh tìm ra được một con đường thoát ra khỏi ma trướng.
Trường Uyên tiến đến nâng Nhĩ Sanh dậy, thay nàng lau đi nước mắt, nước mũi tèm lem trên mặt: “Giờ chúng ta đến Tàng Thư Các tìm hiểu thân thế Trường An, nàng phải bình tĩnh, đừng để yêu vật kia tiếp tục quấy phá.”
Nhĩ Sanh chỉ gật đầu, không nói gì khác.
Tễ Linh nhíu mày nói: “Trong Tàng Thư Các làm gì có thư tịch về Lưu Ba? Nếu có, vì sao ta chưa bao giờ thấy.”
“Tất nhiên là có.” Trầm Túy nói, “Năm tháng qua đi lâu như vậy, đã không còn mấy người nhớ được tiên thuật Vô Phương ta chính là kế thừa tiên pháp của Lưu Ba. Cũng không mấy người biết, tiên tôn lúc mới đầu tu tiên chính là bái làm môn hạ Lưu Ba.”
Khuôn mặt Tễ Linh hiện lên chút kinh ngạc, sau một hồi trầm mặc, nàng nói: “Sư phụ thì ra thỉnh thoảng người cũng có thể xuất ra chút dáng vẻ bí hiểm.”
Trầm Túy thở dài một tiếng: “Ta rốt cục là tạo cái nghiệt gì, sao lại thu hai đồ đệ như thế này …” Hắn nhìn Trường Uyên đang ôm Nhĩ Sanh, lại nhìn lên bầu trời xanh trong bên ngoài Ngôn Quy điện, có chút cảm khái nói, “Nói không chừng trên tầng cao nhất của Tàng Thư Các, bên dưới lớp thư tịch phủ đầy bụi bặm còn cất giấu những câu chuyện cũ xa xưa.”
Trên đỉnh núi cao nhất ở Vô Phương.
Tiên tôn chắp tay đứng đó, phóng mắt ngắm nhìn phong cảnh nghìn dặm chung quanh. Khuôn mặt người trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn không ra đang nghĩ ngợi gì.
“Trường Võ.” Hiên Viêm trôi nổi trong không trung, trầm giọng nói, “Cô gái đó đã nhập ma, tuy nhiên ma tính vẫn chưa hoàn toàn bộc phát, ngươi hẳn nên một kiếm trảm chết cô ta, không nên buông tha dễ dàng như vậy. Giải trừ ma ấn nào có đơn giản như vậy. Ma khí một khi đã nảy sinh rất khó tiêu trừ, nếu không vì sao Trường An ba lần thành tiên, ba lần đọa ma.”
“Hai tháng sau, nếu như nó vẫn không cách nào loại bỏ ma ấn, ta sẽ ra tay.” Tiên tôn trầm mặc nhìn về phía xa, hồi lâu mới nói tiếp:“Ta tuyệt đối không cho phép trên thế gian này lại có một Trường An nữa.”
Hiên Viêm biết hắn tâm ý đã quyết, cũng không nói nhiều, lặng lẽ lui xuống.
[1] Chữ linh này nghĩa là linh hồn. Ý chỉ thanh kiếm này có linh hồn, có thể hóa thân thành hình người.
[2] Câu này ý chỉ sự tâm đầu ý hợp giữa đôi bên nam nữ trong tình yêu, không cần phải nói bằng lời hai người cũng có thể ngầm hiểu suy nghĩ của nhau.
[3] Nếu ta không nhầm thì đây là bức “Thập bát ứng chân đồ” của họa sĩ nổi tiếng Ngô Bân đời nhà Minh, Trung Quốc. Tác phẩm đã được chính Càn Long phong tặng bốn chữ “Du nghệ thần thông”, ngoài ra ngài còn đề thêm một bài trường thi thất ngôn lên cuốn họa thư này, không cần nói cũng biết, Càn Long yêu thích tác phẩm này như thế nào.
[4] Sách cổ.