Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuyết Tiến Hóa Khi Bạn Gái Tôi Là Zoombie

Chương 8: Dị năng của Mặc Văn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này nhìn thấy Vu Lam cái gì cũng không biết chỉ là thái độ giãy giụa chống cự, Mặc Văn lại có điểm vui mừng, Vu Lam bây giờ không có thần trí, nếu không vào lúc này nàng nhất định sẽ vô cùng thống khổ.

“Gào. ” nắm lấy cổ áo Mặc Văn, Vu Lam phát ra một tiếng gầm, không có ý gì là tức giận tựa hồ chỉ là muốn Mặc Văn đem sự chú ý để ở trên người nàng.

“Ta ở đây. ” Mặc Văn xoa xoa tóc của Vu Lam cười nói.

Thời gian sau Mặc Văn một mực hầu ở bên cạnh Vu Lam, hắn ngồi ở trên ghế sa lon ôm lấy nàng nhìn ra ngoài cửa sổ Zombie đang du đãng, lẳng lặng hưởng thụ cái thời khắc an tĩnh này.

“Lam Lam. ” thấy dưới lầu có con zombie cấp 2 gặm cắn cái đầu Zombie cấp một, Mặc Văn lúc này mới nhớ tới hôm nay lấy được tinh hạch cấp hai, hắn khẽ gọi Vu Lam một tiếng sau đó từ trong túi lấy ra tinh hạch đưa cho nàng.

Vu Lam ngay từ đầu không muốn để ý đến hắn, nhưng thời điểm nhìn đến tinh hạch cấp hai ngược lại hứng thú tiếp tới tay, lại chậm chạp không ăn.

Trong lúc Mặc Văn đang nghi hoặc Vu Lam bỗng nhiên đem tinh hạch lại ném trả cho Mặc Văn, vừa vặn đập vào trong tay của hắn.

Mặc Văn sững sờ, giương mắt chỉ thấy cái ót đen như mực của Vu Lam.

Đây là không có ý tứ muốn ăn sao? Thấy vậy Mặc Văn đương nhiên sẽ không ép Vu Lam ăn tinh hạch, hắn đem viên tinh hạch cấp hai bị “Chê ” này cất vào, tốt tính cười một tiếng.

Thật ra thì hắn bây giờ cũng có thể nhân cơ hội này hấp thu số lượng lớn tinh hạch để thăng cấp thực lực của mình, hắn đã dừng ở cấp mười hai sắp tới một năm rồi.

Nhưng trong ngực an tĩnh phát ra âm thanh ngây ngô của Vu Lam, hắn chỉ hận không thể đem tất cả tinh hạch đưa đến trước mặt của nàng.

Bây giờ trước tiên đem tất cả tinh hạch đều đưa cho Vu Lam phát triển đi, chờ Vu Lam thực lực tăng lên một chút sau hắn lại chiếu cố chính mình.

Sáng sớm ngày thứ hai Mặc Văn thức dậy trước, hắn né người khoái trá cọ xát bên người Vu Lam ôm chặt, từ đáy lòng dâng lên một cổ thỏa mãn.

Cúi đầu hôn lên trán Vu Lam, bị đánh thức Vu Lam dùng ánh mắt trắng bệch trợn lên nhìn hắn, hắn cũng không thèm để ý, chẳng qua là cười nói, “Chào buổi sáng, Lam Lam.”

Vu Lam mới lười để ý hắn.

Đứng dậy đem Vu Lam cố gắng từ trong lòng ngực trèo đi ôm lại trở vào trong ngực, Mặc Văn giống như thường ngày lấy ra mười hai viên tinh hạch đưa cho nàng, chuẩn bị bắt đầu thời gian ăn bữa ăn sáng.

Ai biết hôm nay Vu Lam lại khác thường mở rộng tầm mắt, không có nhận tinh hạch trong tay hắn.

“Thế nào? ” Mặc Văn cau mày, thu tay về đã nhìn thấy Vu Lam nhào tới chỗ hắn, đến bên chỗ đồng phục tác chiến trên bàn.

Buổi tối lúc nghỉ ngơi vì không muốn đồng phục tác chiến làm bẩn Vu Lam, nên Mặc Văn đem đồng phục tác chiến cởi ra để ở trên bàn, trên người hắn bây giờ chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ đơn bạc.

Vu Lam nắm đồng phục tác chiến của Mạc Văn liền nhét vào trong miệng, kết quả nàng chưa kịp cắn xé đồng phục tác chiến, cả người liền bị một đạo sức mạnh lôi kéo trở về.

Nhìn thấy Vu Lam một bên kêu lên tức giận vừa giãy giụa, Mặc Văn suy tư một lát sau bỗng nhiên ý thức được Vu Lam muốn tìm có thể là cái viên tinh hạch cấp hai này, đưa tay từ trong đồng phục tác chiến lấy viên cấp hai tinh hạch ra, quả nhiên thấy ánh mắt Vu Lam sáng lên.

Vu Lam cơ hồ là đoạt lấy từ trong tay Mặc Văn, liền đem tinh hạch nhét vào trong miệng, nhai rất là hăng say, mắt lim dim bộ dạng rất là cao hứng.

Nguyên lai ngày hôm qua Vu Lam không ăn tinh hạch không phải bởi vì nàng không muốn ăn, mà là ngày hôm qua năng lượng cần đã đủ rồi sao? Mặc Văn nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Vu Lam, trong lòng thầm nói về sau phải tìm thật nhiều tinh hạch cấp hai mới được.

Hai ngày sau Mặc Văn đã đi dạo toàn bộ xung quanh phụ cận chỗ bọn họ ở, một khi phát hiện Zombie cấp hai toàn bộ đều bị hắn giải quyết hết móc ra tinh hạch, sau đó toàn bộ đều đưa hết cho Vu Lam.

Cuộc sống bây giờ của hắn rất đơn giản, chín chữ liền có thể khái quát hết: Gϊếŧ Zombie, móc tinh hạch, chăm sóc Vu Lam.

Tùy ý giẫm đạp lên một con Zombie không có chân, Mặc Văn đem lòng bàn chân sền sệch máu thịt trên đất cọ xát, sau đó đứng ở trong bóng tối, mặt không cảm giác lướt qua thanh chủy thủ của mình.

Bởi vì cây dao găm này của hắn đã trải qua cường hóa của dị năng giả hệ kim, cho nên dù gϊếŧ nhiều Zombie như vậy cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng cuốn dao.

Thu hồi dao găm liếc nhìn cách đó không xa cát chảy dài khắp nơi, hắn bỗng nhiên lấy tốc độ cực nhanh chạy về hướng kia, tung người nhảy lên một cái đứng ở trên một chiếc xe hơi bị hỏng, nhìn về phía người cưỡi xe gắn máy nhíu mày.

Cái người cỡi xe gắn máy kia không có vấn đề gì, nhưng mà phía sau hắn đuổi theo một đoàn Zombie… Nói ít cũng có hai ba trăm con.

Đám Zombie này nếu mà toàn bộ do hắn từng bước giải quyết cũng tốn thời gian hơn một giờ đồng hồ, nhưng hắn bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh được về ôm Lam Lam của hắn.

“Cứu, cứu mạng! ” bị cát vàng che mắt, Trương Hâm liếc mắt liền thấy được Mặc Văn, hắn vội vàng kêu cứu, chẳng qua là thanh âm này không có bao nhiêu lực, chung quanh tràn đầy hoàng sa làm cho hắn sợ hãi đến choáng váng.

Ho khan vội vàng ngậm miệng lại, trong lòng của hắn thở phào nhẹ nhõm một cái, thêm đại mã lực toàn lực hướng về phía Mặc Văn chạy tới.

Hắn chẳng qua chỉ là dị năng giả cấp ba, nếu mà rơi vào trong miệng nhiều Zombie như vậy tuyệt đối ngay cả xương cũng sẽ không còn dư lại.

Mặc Văn nhìn thấy Trương Hâm đã gần trong gang tấc, nhàn nhã nhảy xuống xe.

“Ngươi đến chậm một ngày. ” giọng ôn hòa vang lên bên người Trương Hâm, lại cơ hồ khiến hắn lệ rơi.

Hắn là một dị năng giả cấp ba đi ngang qua vùng đất tử vong Nhất Nhị Tam khu, cửu tử nhất sinh thật vất vả mới đến được nơi này câu nói đầu tiên nghênh đoán hắn là hắn tới trễ?

Huống chi bây giờ là lúc nói chuyện này sao?

Không để ý tới mặt Trương Hâm cứng ngắc, Mặc Văn hướng về phía trước đi mấy bước nhìn như tùy ý giơ tay lên, một giây kế tiếp lấy Mặc Văn làm trung tâm không gian chung quanh từ trong ra ngoài dường như phát ra một tiếng chấn động nặng nề, ngay sau đó đám Zombie rậm rạp chằng chịt kia giống như là bị cuốn vào cối xay thịt trong nháy mắt bị chẻ thành mảnh vụn.

Một con Zombie bị chẻ thành bọt máu có thể không đặc biệt gì, nhưng mà mấy trăm con Zombie đồng thời bị chẻ thành mảnh vụn bộ dáng nhưng mà rất là đồ sộ nha.

Huyết nhục văng tung tóe, ngoại trừ âm thanh thịt bọt rơi xuống đất sềnh sệch, thậm chí ngay cả một tiếng Zombie gào thét bi thương đều không thể nghe được.

Trương Hâm ngồi ở trên xe máy, nhìn đến ngây người đây là cái dị năng gì?

Còn có cái sức mạnh này, thực lực tuyệt đối là di năng giả cấp mười trở lên mới có thể có được.

“Thức ăn. ” Mặc Văn nhàn nhạt nói. Hắn hiện tại đang sử dụng dị năng, đối với nhu cầu thức ăn cũng sẽ tăng cao.

Nghe Mặc Văn lên tiếng Trương Hâm nơi nào còn dám lắm mồm, không nói hai lời liền từ không gian của mình lấy ra mẽ bánh mì mới đưa tới, ngay cả tinh hạch cũng không dám thu.

“Ngươi mang cái gì? ” Mặc Văn ưu nhã xé gói bánh mì ra, tùy ý quét nhìn Trương Hâm một cái.

Biết Mặc Văn là hỏi hắn lần này tới mang theo những thứ gì, Trương Hâm vội vàng giao phó nói, “Tôi lần này mang theo thức ăn, nước, một cây súng lục cùng một số viên đạn.”

Bọn họ là thương nhân di động không lo ăn uống, nhưng mà không phải ai cũng đều có thể trở thành thương nhân di động, bởi vì trở thành thương nhân di động điều kiện chủ yếu phải là dị năng giả hệ không gian.

Tất cả thương nhân di động mua bán vật liệu toàn bộ đến từ nam bắc bộ tiếp nhận thành, tiếp nhận thành vật liệu nhiều, lượng cung ứng to lớn đồng thời buôn bán là phương thức di động buôn bán, cho nên chỉ có dị năng giả hệ không gian mới có tư cách làm nghề này, người bình thường muốn làm thì ngay cả hàng hóa căn bản đều mang không được bao nhiêu.

“Rất tốt. ” Mặc Văn đối với vật liệu Trương Hâm mang tới nhìn qua rất hài lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »