Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuyết Tiến Hóa Khi Bạn Gái Tôi Là Zoombie

Chương 7: Lấy được một viên tinh hạch cấp hai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói cách khác nhất định là có người nổ súng trước làm cho Vu Lam bị thương, sau đó đưa nàng ném vào bên trong bầy Zombie.

Trên người Mặc Văn khí tức lạnh như băng, Vu Lam không có chút tâm trí nào cũng rùng mình một cái, trong cổ họng nàng phát ra một tiếng “Ô ô “, nhìn dáng dấp vẫn còn đang bởi vì ở trong nước mà mất hứng, mặc kệ Mặc Văn lầm bầm lầu bầu.

“Rốt cuộc là ai tổn thương em? ” Mặc Văn thấp giọng nỉ non, đồng thời áy náy lần nữa đem Vu Lam vẫn còn ướt nhẹp ôm vào trong lòng, “Ban đầu anh không nên rời khỏi em.”

Trước một ngày tận thế bùng nổ hắn bởi vì một ít chuyện phải đi một chuyến đến thành phố “B”, sau đó bởi vì tận thế đến nên hắn trì hoãn suốt hai năm mới từ nam bộ trở lại phía bắc, kết quả thứ nhất là thấy được Vu Lam đã biến thành Zombie.

“Bất kể là ai… Tóm lại Hứa Kiệt Lâm nhất định phải chết. ” đem cánh tay nâng lên, Mặc Văn che giấu đáy mắt hối tiếc, tình cảm đau lòng cùng tuyệt vọng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Vu Lam, âm thanh trầm thấp còn mang theo nụ cười, rõ ràng thanh âm rất dễ nghe lại có thể khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Vu Lam tiếp tục ôm lấy cánh tay của Mặc Văn, dường như không chút nào nhận ra được khí tức quỷ dị quanh thân hắn.

Bởi vì Vu Lam nhu thuận, cho nên Mặc Văn rất nhanh thì tắm xong thân thể cho nàng. Hắn nghiêm túc quan sát Vu Lam từ trên xuống dưới một lần nửa, cười híp mắt từ trên trán nàng rơi xuống một nụ hôn.

Bây giờ da thịt của Vu Lam đã không có được sự trắng nõn như trước, cả người nàng đều hiện ra một màu xám trắng quỷ dị, trên mặt như cũ có thể thấy được khuôn mặt nàng đã từng thanh lệ, nhưng mà hai con ngươi kia như trân châu đen hữu thần nhưng lại không nhìn thấy.

Tỉ mỉ lau người cho Vu Lam, nhìn thấy nàng khôn khéo rúc thành một đoàn, Mặc Văn đứng dậy trực tiếp đem nàng bế lên.

Hiện tại ở bên trong phòng ngủ mùi hôi thối còn chưa có tiêu tan, có thể nằm được cũng chỉ có cái ghế sa lon trong phòng khách kia.

Rời đi khỏi nước bộ dáng khôn khéo mới vừa rồi của Vu Lam liền thay đổi, giẫy giụa liền muốn từ trong ngực Mạc Văn bò đi ra ngoài. Nhưng mà Mặc Văn làm sao có thể để cho nàng được như ý nguyện, ôm chặt hơn đồng thời còn tiếp tục lướt qua mái tóc khô khan của nàng, bình tĩnh tùy Vu Lam giãy giụa.

Vu Lam nặng nề thở hổn hển hai cái, trong cổ họng cũng phát ra mấy tiếng gầm nhẹ uy hϊếp, nhưng mà cho dù nàng ngọa nguậy hồi lâu nhưng ngay cả một sợi tóc của Mạc Văm đều không thương tổn được.

Bất đắc dĩ nàng chỉ có thể khuất phục dưới uy thế vủa Mặc Văn, không nhúc nhích co lại thành một đoàn, bị buộc chìm vào giấc ngủ.

“Gào…”

Khi ánh sáng mặt trời chiếu lên trên mặt Vu Lam trong nháy mắt nàng liền mở mắt, mũi hơi giật giật, nàng nhìn vòng quanh trước mắt, nhìn thấy cái cánh tay kia nuốt nước miếng một cái.

“Tỉnh rồi? ” Mặc Văn trở mình, hai tay cố định tại bên người Vu Lam, trói buộc nàng hoàn toàn ở đáy mắt.

Vu Lam nghe không hiểu lời nói của Mặc Văn, phiền não nháy mắt một cái, không vui phát ra hai tiếng gầm nhẹ.

Nhưng mà bộ dáng Vu Lam trách móc như là lấy lòng Mặc Văn, hắn cười đem đầu để lên trên trán Vu Lam, đáy mắt đắm chìm ôn nhu.

“Chào buổi sáng.”

“Gào! ” Vu Lam tức giận lên giọng, nhưng mà uy hϊếp không tác dụng, lại khiến Mạc Văn cảm thấy nàng đã trở về với hắn.

Khóe mắt vui thích giơ lên, Mặc Văn khẽ cười từ trong túi lấy ra mấy viên tinh hạch đưa cho Vu Lam.

Vu Lam nhìn thấy tinh hạch liền không để ý Mặc Văn, há miệng liền đem tinh hạch nhét vào. Nhìn thấy nàng “Cót ca cót két ” nhai thật vui sướиɠ, Mặc Văn lấy ra một ít bánh bích quy ăn một miếng.

Dị năng giả dưới tình huống không sử dụng dị năng đối với nhu cầu ăn uống so với người bình thường ít hơn rất nhiều, nhưng mà bọn hắn một khi sử dụng dị năng đối với nhu cầu thức ăn liền đạt tới gấp ba trở lên so với người bình thường.

Sau khi thời gian bữa ăn sáng kết thúc Mặc Văn hôn lên trán Vu Lam một cái, đứng dậy cầm chìa khóa trên bàn phòng khách liền ra cửa, ngày hôm qua thời điểm hắn khi dọn dẹp vệ sinh tìm được chìa khóa của phòng này, cái này vừa vặn dễ dàng cho hắn.

Chắc chắn cửa sổ đều được đóng kỹ, Mặc Văn mới sờ một cái lên đầu của Vu Lam rồi rời khỏi phòng.

Bị nhốt trong phòng Vu Lam cũng không có phản ứng đặc biệt gì, nàng không nhúc nhích nằm trên ghế sa lon nhìn chằm chằm cảnh sắc vắng lặng ngoài cửa sổ đến xuất thần, con ngươi hỗn độn mơ hồ chợt hiện lên hào quang yếu ớt.

Mà Mặc Văn sau khi ra cửa liền không yên lòng, lên xuống tìm tòi từng tầng lầu, chắc chắn không có nguy hiểm gì ẩn bên trong, sau đó mới an tâm xuống lầu đi gϊếŧ Zombie móc đi tinh hạch cho Vu Lam.

Phụ cần cái tòa nhà này có một cái sân vô cùng rộng, nơi đó cơ hồ tất cả đều là Zombie cấp sáu trở xuống, Mặc Văn ở nơi đó gϊếŧ rất thoải mái, một buổi sáng liền thu tập được một túi lớn tinh hạch.

Bên trên đồng phục tác chiến sền sệch vết máu làm cho hắn có chút không thoải mái, đồng thời cũng mất kiên nhẫn đi khoét từng viên tinh hạch trong đầu Zombie. Hắn một cước đạp vỡ đầu lâu của Zombie, cúi người trực tiếp nhặt ra tinh hạch trong cái đầu lâu tan vỡ đó.

Lúc này ánh mặt trời rõ ràng rất mãnh liệt, nhưng mà đứng ở chỗ này vẫn như cũ có thể cảm thấy được một loại cảm giác âm lãnh.

Mà cái cảm giác âm lãnh này không phải bắt nguồn từ những con Zombie hình thái dữ tợn này, mà là tới từ nam nhân đứng ở giữa những thi thể Zombie nơi này.

Xoa xoa dơ bẩn bên trên chủy thủ, Mặc Văn ngừng động tác một lát, chợt mắt nhìn về phía một bên đường đi.

Tại kẽ hở ở giữa hai tòa nhà một con Zombie chậm rãi bò ra, cả người nó đều là chông, tứ chi vai u thịt bắp, đầu lưỡi thật dài tùy ý rũ tại bên miệng chảy ra nước miếng lên đất.

Đây là một con Zombie cấp chín.

Mặc Văn híp mắt lại, khóe miệng lại nâng lên một đường cong.

Zombie cấp chín tinh hạch là cấp hai, năng lượng chứa bên trong nếu so với tinh hạch cấp một cao hơn rất nhiều, Lam Lam nhất định sẽ yêu thích.

Chính là đang lúc Mặc Văn đang chờ thời điểm chuẩn bị bắt cái con Zombie cấp chín này thì nó đột nhiên nhảy lên, nhanh như tia chớp nhào tới, đầu lưỡi chán ghét của nó quăn xoắn, cố gắng tìm cơ hội cuốn lấy chân Mặc Văn.

Mặc Văn ung dung tránh đi, hắn nhìn con Zombie cấp chín này, chậm rãi móc dao găm ra.

Con Zombie này ngoại trừ cả người đều là chông hơi khó giải quyết một chút, cũng không có chỗ nào đặc biệt nửa.

Sau một khắc hắn liền xuất hiện ở bên người Zombie, Zombie kia giơ tay lên vồ tới hắn cũng không tránh, nghiêng dao găm quả quyết đem Zombie to lớn băm mạnh xuống dưới.

Phía sau Zombie chông trong nháy mắt đứng thẳng, cảm giác đau đớn khiến nó nóng nảy liền hướng về phía Mặc Văn nhào tới. Mặc Văn đương nhiên sẽ không để cho con Zombie đến gần mình, chủy thủ trong tay của hắn tự nhiên xoay một vòng, trở tay trực tiếp đem phía sau lưng Zombie cắt một mảng lớn chông lột bỏ, thuận theo da đường vân nhanh chóng đem dao găm cắm vào sống lưng nó.

Con Zombie kia kêu rên một tiếng, kịch liệt giãy giụa, bên dưới lại càng nghiêm trọng hơn kéo ra vết thương sau cổ nó, nhân cơ hội này trên tay Mặc Văn chợt dùng sức trực tiếp cắt đứt cái đầu của Zombie.

Nhìn thấy Zombie chết tê liệt nằm trên mặt đất, Mặc Văn ngồi xổm xuống lập tức móc ra viên tinh hạch Zombie cấp chín.

Cấp hai tinh hạch so với cấp một tinh hạch lớn hơn một chút, màu sắc cũng càng sáng ngời.

Thận trọng lau đi vết bẩn bên trên tinh hạch, hắn cười một tiếng, đứng dậy chuẩn bị trở về.

“Lam Lam.”

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Vu Lam đang nằm trên đất, chật vật dịch chuyển về phía trước.

Nhìn dáng dấp nàng là từ ghế sa lon té xuống…

Mặc Văn thấy vậy đau lòng chạy tới, cúi người ôm nàng vào trong lòng. Chú ý tới vệt máu sền sệt trên người hắn dính đến trên người Vu Lam, Mặc Văn càng áo não lại lấy ra một tấm vải giúp Vu Lam tinh tế lau qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »