“Các người… Đang tìm người? ” Tưởng Lạc nghe vậy có chút do dự ngẩng đầu lên nhìn về phía Tu Tề, đúng lúc không chú ý tới thay đổi của Túy Vô Dạ.
Tu Tề không để ý tới nó, bộ dáng không muốn nhiều lời, ngược lại Túy Vô Dạ lên tiếng nói, ” Ừ, chúng ta đúng là đang tìm người.”
“ người mà hai người tìm có đặc thù nào không? ” Tưởng Lạc nhỏ giọng hỏi, thấy tầm mắt Tu Tề trong nháy mắt lạnh băng, nó vội vàng khoát tay áo nói, “Tôi không có ý gì khác, chính là tôi cũng ở Tam khu này một thời gian, nói không chừng gặp qua người mà hai người muốn tìm, tôi có thể giúp đỡ một tay.”
Nếu ngươi mà gặp qua lão đại còn có thể từ trên tay hắn trốn được thì có quỷ rồi. Nghe lời này của Tưởng Lạc, Túy Vô Dạ trong lòng oán thầm, liếc mắt nhìn Tu Tề một cái, thấy hắn không phản ứng gì mới quay đầu cười nói, “Thì ra là như vậy, ừ… Ngươi có thấy qua một người đàn ông tóc đen mắt đen, hắn nhìn qua có chút gầy yếu, da thịt không có huyết sắc, môi lúc nào cũng phát kìm tựa như tím bầm, nhưng mà cả người vẫn rất đẹp trai hay không.”
Nghe Túy Vô Dạ miêu tả, Tưởng Lạc trong đầu chỉ hiện ra hình ảnh cái người điên tối ngày hôm qua đứng trong đêm đen, hắn cũng không thấy rõ mặt người điên kia, nhưng mà không biết tại sao cũng cảm giác thấy người Túy Vô Dạ nói là hắn.
“Ngươi có từng thấy không? ” thấy Tưởng Lạc lâm vào trầm tư cúi thấp đầu xuống, Túy Vô Dạ đưa tay nâng cằm của nó lên hỏi.
Ừ… Nếu mà nó đáp là không thì hắn liền vặn cổ của nó, lấy máu uống cũng được, dù sao cũng phải đem nước nó mới uống vào bụng lấy trở về mới tốt.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi lè lưỡi liếʍ liếʍ khóe môi.
Tưởng Lạc bị hất cằm lên chỉ cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng nghiêng đầu sang chỗ khác, trong lòng của nó vô hình run lên.
“Các người tìm người kia, có phải hay không…người đó đối với Zombie có một ít đặc thù thích? ” nó cụp mắt xuống che đi đáy mắt sợ hãi đối với Mặc Văn, không có chú ý tới đáy mắt Túy Vô Dạ chợt lóe lên tia thất vọng.
“Đối với Zombie có đặc thù thích? ” Tu Tề ngẩn người, hắn nghĩ tới lời nói của Tứ Kha, trên mặt hiện lên một trận cổ quái.
Túy Vô Dạ hiển nhiên cùng nghĩ giống hắn, lập tức không nhịn được vỗ bắp đùi của mình cười lớn ha ha, làm Tưởng Lạc không hiểu gì nhìn hắn chằm chằm.
“Có đặc thù thích ha ha ha… Ngươi nói một chút lão đại hắn đã làm gì? ” chờ cười đủ rồi Túy Vô Dạ mới thở không ra hơi tiếp tục hỏi, gương mặt hiếu kỳ.
Suy đoán từ lời nói trong miệng Túy Vô Dạ, lão đại mà hắn nhắc tới chính là cái người điên kia, Tưởng Lạc mím môi cúi đầu nói, “Tôi nhìn thấy hắn… Hắn đang hôn một con Zombie.”
“Hoắc, lão đại lần này quả nhiên tới đây thật! ” Túy Vô Dạ thoáng cái khẳng định người trong lời nói của Tưởng Lạc chính là Mặc Văn, hắn cười tới nỗi trong đôi mắt chảy ra nước mắt, xoay người vỗ một cái lên bả vai đang run căn bản không dừng được của Tu Tề.
“Cái chuyện cười này của ngươi cùng với sự thông minh của ngươi thật thấp vượt quá mức bình thường. ” Tu Tề lạnh lùng đẩy tay hắn ra, nhìn về phía Tưởng Lạc tay chân đang luống cuống nói, “Mang chúng ta đi tìm hắn.”
“Thật xin lỗi…, tôi không muốn trở về… ” Tưởng Lạc nguyên bản vẫn còn đang kinh ngạc phản ứng của hai người Túy Vô Dạ, nghe lời này của Tu Tề nó không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Cảm nhận được trên người Tu Tề trong nháy mắt khí tức lạnh như băng, nó đổi sắc mặt vội vàng chỉ phương hướng lúc nó tới nói, “Các người cứ đi theo hướng bên kia liền có thể nhìn thấy một cái cư xá, tôi chính là ở nơi đó gặp được người đàn ông mà hai người muốn tìm.”
“Ta nói, để cho ngươi dẫn đường. ” thấy Tưởng Lạc lại dám cự tuyệt bọn họ, Tu Tề lười nghe nó nói nhảm, tiến lên một bước không nói hai lời trực tiếp bóp cổ Tưởng Lạc, “Ta không thích nói lại lần thứ hai.”
“Ách, thật hung dữ. ” Túy Vô Dạ nhìn đủ trò hay rồi, mới giả bộ làm người hiền lành vỗ bả vai Tu Tề ra hiệu cho hắn buông tay ra, “Tu Tề, ngươi lại bóp mạnh như thế muốn đem nó bóp chết sao, đến lúc đó ta xem ngươi đi đâu tìm được lão đại.”
Con ngươi Tu Tề hơi co lại, nhưng mà lực đạo trên tay buông lỏng xuống không ít.
Liếc mắt nhìn Tưởng Lạc bị bóp đến nghẹn đỏ mặt ho khan mấy tiếng, ngã trên mặt đất, thân thể khó chịu làm cho nó thoáng cái đỏ cả vành mắt.
Nó thiếu chút nữa thì chết, thiếu chút nữa thì chết rồi!
“Xin lỗi a Tưởng Lạc, người này chính là tính tình cổ quái. ” Túy Vô Dạ ngồi xổm xuống giúp Tưởng Lạc thuận thuận khí, hiền hòa nói, “Ngươi lần này giúp chúng ta dẫn đường một chút, người chúng ta muốn tìm thực sự rất quan trọng, vạn nhất đi nhầm đường sẽ không tốt đâu.”
Tưởng Lạc vẫn lắc đầu, nhưng lần này còn không đợi nó nói chuyện, lại nghe Túy Vô Dạ mở miệng, “Huống chi chúng ta phải đi tìm người, ngươi nếu mà không dẫn đường cho chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể để một mình ngươi ở nơi này, đến lúc đó… Sẽ phát sinh chuyện gì thì không thể nói trước được.”
Chú ý tới mặt mũi Tưởng Lạc có chút cứng ngắc, Túy Vô Dạ dừng một chút chợt cười quỷ dị một tiếng nói tiếp, “Ngươi cũng không muốn, bị Zombie xé nát ăn tươi sống a.”
Không nghĩ tới Túy Vô Dạ lại dùng loại giọng nói nguy hiểm này nói chuyện cùng nó, Tưởng Lạc cắn chặt hàm răng, đột nhiên cảm giác được hai người trước mắt nó tuyệt đối không có thân thiện như vẻ bề ngoài.
Dĩ nhiên nó chẳng qua là cảm thấy bọn Túy Vô Dạ thoạt nhìn không có hữu hảo, chớ làm sao nhìn ra được đây là hai người điên biếи ŧɦái.
” Được, tôi dẫn đường cho các người. ” Tưởng Lạc chỉ nghe âm thanh nó có chút phát run, xoa xoa cổ liền đứng dậy chật vật đi về phía trước.
Thấy Tưởng Lạc thức thời như thế, sắc mặt Tu Tề mới khá hơn một chút, hắn đi theo sau Tưởng Lạc, mặt không biểu tình gì.
Túy Vô Dạ không chịu nổi cảm giác yên lặng, hắn đi lên trước vỗ một cái lên bả vai Tưởng Lạc, làm bộ dáng một đại ca nói, “Lúc nãy nghe ngươi nói là từ chỗ nào đó trốn ra được, ta liền cảm thấy rất kỳ quái, có thể nói cho ta nghe một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?”
Tưởng Lạc bước chân chậm đi một chút, nó hồi tưởng tình huống quản lý Bích K, lắc đầu một cái, cái gì cũng không chịu nói.
Túy Vô Dạ thấy vậy liền mở tay ra, đáy mắt đen nhánh không nhịn được lóe lên một đạo huyết sắc, trên mặt hắn mất tự nhiên co quắp một cái, hết sức tiếp tục duy trì hình tượng một thiếu niên cởi mở.
” Ừ… Nói thật, ngươi bây giờ tốt nhất vẫn là nên kể cho chúng ta một ít tin tức ngươi biết đi, đến lúc đó nếu như có tình huống gì đột phát chúng ta cũng có thể chuẩn bị tâm lý một chút, thật ra thì ta cùng với người này… ” hắn né người chỉ chỉ Tu Tề, “Thật ra thì cũng là có chút ít thực lực, đến lúc đó mang theo ngươi cùng tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề.”
Tựa hồ là bị Túy Vô Dạ thuyết phục, Tưởng Lạc cúi đầu tránh được một cây cột điện bị ngã, ở thời điểm Túy Vô Dạ cơ hồ hoàn toàn mất đi hết kiên nhẫn nó mới lên tiếng, “Người quản lý của tôi, là Bích K.”
“Bích K? Bạch Sứ Bích K? ” Túy Vô Dạ trong sững sốt lập lại, “Nơi này sao lại thế…”
Tu Tề thoạt nhìn cũng có chút khó tin, nhưng mà hắn ngụy trang rất giỏi, biểu tình kinh ngạc trong nháy mắt liền ẩn đi mất.
“Chính là hắn. ” Tưởng Lạc khẳng định nói.
“Đây cũng là một tin tức không tồi… Các ngươi làm những gì? ” Túy Vô Dạ ngắn ngủi điều chỉnh biểu cảm, trở nên có chút hưng phấn hỏi.
Căn cứ Bạch Sứ ở một phương diện khác mà nói có thể tính là địch nhân của bọn họ, mà bây giờ lại vừa vặn bị hắn phát hiện chổ thế lực của căn cứ Bạch Sứ ân núp ở vùng đất tử vong này, sao có thể không làm cho hắn hưng phấn được.
“Chúng tôi buôn bán trẻ em cùng phụ nữ. ” Tưởng Lạc liếc mắt nói, “Đầu tiên là lừa gạt bán người bắt cóc trẻ em cùng phụ nữ đi lạc, sau khi góp nhặt đến nhân số nhất định. Những người này được xe hàng chở từ bốn phương tám hướng tới nơi này, đưa một lần ‘Hàng hóa ” đi. Tiếp lấy sẽ lại mang đi một ít trẻ em, phụ nữ đã thuần dưỡng đơn giản tiến hành bán tiếp.”