Bích K? Mặc Văn nghe được cái tên này trên mặt không biểu cảm gì, trong lòng lại âm thầm nhíu lông mày.
Hoa Quốc bây giờ ngoại trừ phía bắc, nam bộ cùng với tiếp nhận thành, ba thế lực này nổi trên mặt, còn có hai thế lực bí ẩn, một cái được gọi là Muốn Minh, ngoại trừ người Muốn Minh mới biết vị trí tọa lạc của nó chứ không có bất kỳ người nào tìm được tổ chức đó bên trong thành, còn có một cái khác chính là Khu Không Người căn cứ Bạch Sứ.
Khu Không Người nằm trung gian giữa khu vực vùng đất tử vong và tiếp nhận thành, chung quanh khu vực này trải rộng, cũng không liên thông với thế lực nam bắc bộ, cũng không thể đến tiếp nhận thành cùng vùng đất tử vong, có thể nói là chỗ hoàn toàn bị ngăn cách.
Trong thời gian một năm tận thế, cơ hồ tất cả mọi người đều cho là cái địa phương kia không còn người nào tồn tại, mới đặt tên là Khu Không Người.
Cho đến khi căn cứ Bạch Sứ bởi vì trùng hợp bại lộ ở trong mắt thế nhân, bọn họ mới biết nguyên lai Khu Không Người bên trong còn có một cái thế lực bí mật tồn tại.
Mọi người đối với căn cứ Bạch Sứ không biết rõ cho lắm, chỉ biết bên trong ngoại trừ thủ lĩnh được gọi là “Người hề ” còn lại có bốn người cán bộ cao tầng được phân biệt gọi là “Hồng đào K ” “Hoa mai K ” “Khối lập phương K ” cùng “Bích K “.
Bây giờ hắn ở bên trong vùng đất tử vong này phát hiện Bích K, không thể không nói chuyện này thật đúng là một cái kinh hỉ.
“Ta ngược lại rất bội phục nó. ” một cái bóng đen khác như là thở dài nói, “Nó lại có thể từ nơi này chạy đi, lúc trước thật đúng là coi thường nó.”
Bóng đen đang nói chuyện kêu là Lục Nhân Bỉnh, chỗ trán của hắn có một vết thương đạo sâu khắc thấy cả xương, thần sắc trên mặt cũng rất âm trầm, “Suy nghĩ một chút lúc trước tiểu tử kia lấy lòng chúng ta, bây giờ nhìn lại là nó sớm đã có dự tính.”
Một vệt bóng đen khác lắc đầu một cái, bưng súng lên an tĩnh đi ra ngoài, “Thật là không hiểu, có thể làm thủ hạ cho đại nhân… Chuyện vinh dự như vậy nó tại sao còn muốn chạy trốn.”
“Đầu óc có bệnh. ” Lục Nhân Bỉnh hừ lạnh nói.
“Trong mắt ngươi não chúng ta đều có bệnh, được rồi, đừng quên nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ ta đương nhiên sẽ không quên. ” Lục Nhân Bỉnh dán súng tránh được tầm mắt của một con Zombie, nguy hiểm híp mắt lại, “Vân Phàm, ngươi cảm thấy người sáng nay đem toàn bộ những con Zombie kia giải quyết hết là người nào?”
“Có thể đem Zombie chúng ta đem ra che giấu tai mắt người khác toàn bộ đều giải quyết hết, ta cảm thấy sẽ không phải chỉ là một người làm. ” Vân Phàm đồng dạng cảnh giác tránh được tầm mắt của mấy con Zombie, sau lưng dán vào miệng vách tường tại đường hẻm đẩy ra cửa sổ một căn phòng ở lầu một, hai người chui vào.
“Có thể.”
Lục Nhân Bỉnh gật đầu, thời điểm vừa muốn nhấc chân đi theo sau lưng Vân Phàm trước mắt hàn quang lóe lên, một cây chủy thủ trực tiếp ngăn trở nửa cái cổ họng của hắn.
Đầu hắn mất trọng lực hướng về sau rơi xuống, ý thức cuối cùng của hắn chỉ có thấy được rõ ràng một cái khớp xương tay, ngay cả người gϊếŧ hắn là ai cũng không biết.
Mặc Văn không tiếng động xoay mình vào phòng, tựa như cười mà không phải cười nghịch dao găm trong tay. Vân Phàm còn không có nhận ra được dị thường tiếp tục nói, “Tóm lại chúng ta lần này chính là muốn đi tìm những thứ người đột nhiên nhô ra này, bất luận như thế nào, nơi này đều không thể bị bại lộ.”
Thấy cả một buổi chiều không có người đáp lời, Vân Phàm lúc này mới phát giác không đúng, nhưng mà còn không đợi hắn quay đầu liền cảm thấy cổ áo căng thẳng, một trận quay cuồng trời đất, hắn chỉ biết cả người hắn bị nặng nề ném xuống đất, ngay cả phản kháng cũng không kịp.
“Thật là tấu xảo. ” lưỡi dao chủy thủ sắc bén để ngang cổ của Vân Phàm, Mặc Văn đứng ở trước mặt Vân Phàm cười nói, “Ta chính là người ngươi muốn tìm.”
Vân Phàm trong nháy mắt trợn to hai mắt, hắn nuốt nước miếng, giữa cổ họng đột nhiên truyền tới một trận đau nhói.
“Chớ lộn xộn. ” Mặc Văn nhìn dao găm đâm xuống rỉ ra mấy giọt máu, rất ôn nhu cười nói, “Cổ sẽ gảy mất.”
Thấy Mặc Văn cười làm cả người hắn phát lạnh, Vân Phàm trong lòng từng lần cưỡng bách chính mình phải tỉnh táo lại, rất lâu mới khàn giọng nói, “Gϊếŧ ta đối với ngươi không có lợi.”
Không có nói bất kỳ lời nói dư thừa nào, Vân Phàm vừa mở miệng liền bảo vệ tánh mạng.
Đối với cái loại người có du͙© vọиɠ cầu sinh mạnh, Mặc Văn luôn luôn cảm thấy rất hứng thú, hai con ngươi màu mực từ từ khuếch trương mở ra, đen như mực rất là thấm người, “Nói một chút làm sao không tốt.”
Từ trong thanh âm bình thản của Mặc Văn, Vân Phàm cái gì đều nghe không hiểu, hắn trong bụng có chút bối rối, nhưng vẫn cắn răng nhắm mắt nói, “Đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân, thủ lĩnh của ta, là Bích K cán bộ bên trong Bạch Sứ.”
“Phải không, thật là đáng sợ. ” Mặc Văn dường như cười, nhưng trong giọng nói lại không có chút nụ cười nào, ” Ừ… Nói thật, Bích K là thứ gì.”
Nghe ra trong giọng nói Mặc Văn không che giấu chút miệt thị nào, Vân Phàm chỉ cảm thấy sau lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt một tầng, hắn hoảng sợ nhìn chăm chú lên nam nhân ôn nhuận như ngọc trước mắt, trong lòng âm thầm hiểu lầm thân phận của hắn.
Người có thể sử dụng loại giọng nói này với ngài Bích K, ở thế giới này bây giờ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Nói một chút, các ngươi ở nơi này là làm gì. ” Mặc Văn lười cùng Vân Phàm giả bộ ngớ ngẩn, hắn trực tiếp nâng dao găm lên cắt đứt tay Vân Phàm đang len lén cầm súng, sau đó để dao ở bên cổ họng hắn.
“Ngạch… ” chỗ cổ tay truyền tới đau đớn làm cho Vân Phàm cắn chặt răng, hắn bây giờ đã hoàn toàn thấy rõ người đàn ông trước mặt này căn bản không phải là người chung đυ.ng tốt.
Nhưng mà hắn rõ ràng hơn chỉ cần hắn tiết lộ bí mật của nơi này, trước mắt người đàn ông này không gϊếŧ hắn, Bích K cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn chết tử tế. Trong lòng tuyệt vọng làm xong tâm lí chuẩn bị chịu chết, Vân Phàm cả người dâng lên khí thế heo chết không sợ bỏng nước sôi, “Xin lỗi, đây là cơ mật, ngươi có thể gϊếŧ ta, ta cái gì cũng sẽ không nói.”
Thấy Vân Phàm kiên định nhìn mình chằm chằm, Mặc Văn mặt không đổi sắc liền đưa tay ra đắp lên nửa gò má trái của hắn, mang theo ngón cái có chút nặng đi lướt qua sống mũi Vân Phàm.
“Để cho ngươi mở miệng không nhất định phải gϊếŧ ngươi.”
Hắn thấp giọng thở dài nói, một giây kế tiếp Vân Phàm cảm giác thấy con mắt trái đau đớn một hồi, cảm giác đau đớn làm cho đầu óc của hắn một trận thiếu ôxy, suýt nữa ngất xỉu. Cổ họng không biết bị cái dị vật gì chặn lại mà bắt đầu, hắn muốn la lên đều không phát ra được thanh âm nào.
Trong cổ họng tràn đầy mùi máu tanh, Vân Phàm muốn nôn ọe một tiếng, nhưng vẫn không biết là cái gì chặn lại miệng của hắn, chỉ nếm được miệng đầy mùi máu tanh.
Bóp nát con mắt Vân Phàm như bóp một trái cầu, ngón tay cái Mặc Văn nhiễm phải vết máu lại phất qua mắt phải Vân Phàm.
Vân Phàm đau cả người phát run, hắn nhắm thật chặt lại mắt phải không dám mở ra, lỗ tai lại càng bén nhạy đứng lên.
“Ngươi nói, nếu không ta đem những thứ như lỗ tai, con ngươi, đầu lưỡi của ngươi toàn bộ đều cắt đi cho Zombie ăn, thế nào, không đủ thì ngươi còn có ngón tay, ngón chân, da thịt, nội tạng. ” giọng nói ôn hòa nghe vào cực kỳ êm tai, nhưng mà nội dung lại làm cho người khác kinh sợ đến tuyệt vọng, “Ta sẽ dựa theo thứ tự từng bước từng bước tới, bảo đảm ngươi đến cuối cùng chỉ còn có một trái tim có thể nhảy lên.”
“Ô ô… ” bị chặn cổ họng Vân Phàm đầu tiên là ngẩn ra, trực tiếp bị dọa sợ phát khóc, thật sự là sợ phát khóc, từng trận hơi lạnh thấu xương làm cho hắn chỉ cảm thấy được chết còn tốt hơn.
Trong miệng dị vật được lấy ra, hắn còn không kịp mở miệng khẩn cầu liền nghe thấy thanh âm của Mặc Văn, “Mùi vị bàn tay của mình như thế nào đây?”
Thứ mới vừa chặn lại miệng hắn chính là bàn tay hắn?!
“Tôi nói, tôi đều nói hết! ” Vân Phàm run răng nói, lúc này để cho hắn nói tổ tông mười tám đời nhà hắn, hắn cũng đều nói.