Tinh hạch lóe lên ánh sáng làm cho Vu Lam có chút xuất thần, cô đưa tay nhận lấy, thưởng thức một hồi lâu sau “Ba ” một tiếng liền ném qua một bên.
“…”
Mặc Văn liếc nhìn viên tinh hạch bị chê, nhưng mà hắn biết chỉ cần Vu Lam mỗi ngày hấp thu đủ năng lượng rồi, nếu như có đưa năng lượng tinh hạch tốt đến trước mặt cô cũng sẽ bị cô ném đi.
“Vậy để dành ngày mai cho em ăn. ” hắn bất đắc dĩ cười nói.
“Ngao ô. ” Vu Lam nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Mặc Văn dường như có giọt nước nhỏ vào lòng, đôi mắt ùng ục vui sướиɠ.
Thấy vậy Mặc Văn cũng không nói gì, hắn nhẹ nhéo một cái lên mũi Vu Lam, cười ôn nhu.
Nhưng mà Vu Lam lại đánh nhiều cái nhảy mũi.
Đây là, Mặc Văn mấy ngày nay mới phát hiện sự tình này chỉ cần bóp bóp mũi Vu Lam, cô đúng sẽ nhảy mũi mấy cái.
Cho nên có lúc hắn thích đem Vu Lam đặt ở trên chân, sau đó ý vị bóp mũi cô, nhìn cô nho nhỏ đánh mấy cái nhảy mũi, ánh mắt làm bộ đáng thương, vô luận đang ở trong tình huống nào cũng có thể lấy lòng hắn.
“Gào. ” nhảy mũi mấy cái Vu Lam cuối cùng cũng ngoan, nằm trên bả vai Mặc Văn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Vu Lam khôn khéo làm cho Mặc Văn yêu thích cực kỳ, ngón tay hắn thon dài thuận theo lưng Vu Lam xoa xuống, ánh mắt nhìn về phía chân Vu Lam.
Bây giờ chân xương Vu Lam đã hình thành cơ bản rồi, chẳng qua là bắp thịt vẫn chưa có hoàn toàn mọc ra, chỉ có khớp xương mấy vị trí có mong mỏng một lớp da thịt, thoạt nhìn rất ghê người.
Dĩ nhiên, loại ghê người này ở trong mắt Mặc Văn lại là đẹp mắt.
Đem váy vén lên buông xuống, trong lòng Mặc Văn thầm nghĩ nên đi tìm cho Vu Lam một bộ quần áo.
Trên người Vu Lam nguyên bản quần áo vừa bẩn vừa nát, sớm không thể mặc được rồi, bây giờ cô mặc chính là quần áo trong phòng này.
Mặc dù Vu Lam đã biến thành Zombie không có bất kỳ xấu hổ nào, nhưng mà Mặc Văn vẫn rất nghiêm túc mỗi ngày đều mặc quần áo chỉnh tề cho cô. Trong mắt hắn, dù Vu Lam thay đổi đáng sợ hơn nữa thì vẫn là Lam Lam của hắn.
Chỉ cần cô còn sống, cô còn có thể cử động là được.
Ngày thứ hai quả nhiên Vu Lam đem tinh hạch cấp hai hôm qua Mặc Văn lấy được ăn vào bụng, nhìn thấy cô ăn vui sướиɠ, Mặc Văn cũng rất cao hứng cười.
Giống thường ngày hắn chuẩn bị ra ngoài, ai ngờ mới vừa mặc xong đồng phục tác chiến cảm giác vạt áo bị kéo chặt, hắn nghi ngờ quay đầu, nhìn thấy Vu Lam mở to đôi con ngươi đυ.c ngầu, rất ủy khuất phát ra “Ực ” một tiếng.
“Thế nào? ” xoay người lại ôm Vu Lam lên, hắn hôn lên môi cô một chút, hỏi.
Vu Lam vừa thấy Mặc Văn ôm cô vội vàng dùng cả tay chân ôm lấy đầu của hắn, giống như một con gấu koala sống chết không chịu buông.
“Lam Lam… ” Mặc Văn ho khan một tiếng, chỉ cảm thấy hắn sắp bị chết ngộp rồi. Âm thanh vẫn như cũ êm ái, rất dễ nghe, “Em là muốn cùng anh đi ra ngoài sao?”
“Ngao ô! ” Vu Lam nghe không hiểu, ngước đầu ý vị kêu.
“Lam Lam, bên ngoài rất nguy hiểm, có rất nhiều Zombie, em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh trở lại có được hay không? ” Mặc Văn đỡ cánh tay Vu Lam, phí hết tâm sức mới đem đươc cô lần nữa ôm vào trong lòng dụ dỗ nói, ” ngày hôm nay anh sẽ tìm y phục cho em, anh trở về sẽ cho em quần áo đẹp được không.”
“Ngao ô! ” nhưng mà Vu Lam căn bản không thèm nghe lời Mặc Văn, thái độ cô vô cùng kiên định, tỏ vẻ trách móc Mặc Văn, nếu không mang theo cô ra ngoài cô liền cắn hắn.
Vừa nghe được tiếng kêu của Vu Lam, Mặc Văn đã cảm thấy lòng mình mềm mại thành một vũng nước, bây giờ nhìn thấy bộ dáng cô kiên định như vậy, Mặc Văn chỉ cảm giác mình căn bản không thể nhẫn tâm không đáp ứng cô được.
“Được được được. ” hắn cuối cùng vẫn đáp ứng, đối với Vu Lam, hắn có thể lui cả đời.
Bây giờ chân Vu Lam đã dài ra rồi, chẳng qua là còn không thể bước đi. Nhưng mà đối với việc chân Vu Lam đã dài ra Mặc Văn cũng không có biện pháp đem cô thả trong ba lô được nửa, chỉ có thể đem cô ôm vào trong ngực sải bước đi ra ngoài.
Rốt cuộc cũng có thể ra ngoài, Vu Lam thoạt nhìn rất vui vẻ, chẳng qua là cô còn chưa vui được hai giây lại lập tức ỉu xìu.
Mùi vị trong cầu thang, thật sự là quá khó ngửi.
Cảm giác được Vu Lam xoay cái đầu ý vị chui vào ngực hắn, con ngươi Mặc Văn cong cong còn kém không thể toét miệng cười.
“Như vậy là yêu thích anh sao? ” hắn cười nói, mùi vị trong hành lang dường như không ảnh hưởng gì tới tâm tình của hắn.
Nhưng mà Vu Lam sụt sịt cái mũi căn bản không để ý tới hắn, chỉ cảm thấy mũi thật khó chịu.
Cho đến khi ra khỏi hành lang Vu Lam mới đem đầu nâng lên, nhìn thấy cảnh sắc thê lương bên ngoài gầm nhẹ một tiếng.
Sờ một cái vào tóc Vu Lam trấn an, Mặc Văn nhấc chân đi xa chỗ hắn bình thường gϊếŧ Zombie. Mục tiêu của hắn hôm nay không phải là gϊếŧ Zombie, mà là tìm quần áo cho Vu Lam, cho nên hôm nay hắn căn bản không tính đi chỗ có nhiều Zombie.
Vòng qua mấy cái đường xe chạy, hắn ngước mắt nhìn một nhóm tấm biển quảng cáo nửa rớt trên không trung hài lòng nói, ” trong cửa hàng mới có thể tìm thấy quần áo cho em được.”
Vu Lam ngáp một cái.
Vu Lam ôm chặt lại rất là buồn chán nha, Mặc Văn mặt không cảm giác đi vào, ngay cả cửa lớn cũng không có. Bước chân chợt ngừng một lát, hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất huyết dịch còn rất mới nhíu mày một cái.
Trong đại sảnh bụi đất cũng không giống như trước, có chút tung bay ở trong không khí.
Có người ở nơi này.
Nhìn chung quanh phòng khách một vòng, Mặc Văn nguy hiểm híp mắt, khóe miệng lại giương lên một nụ cười rất ấm áp.
Vùng đất tử vong Tam khu thỉnh thoảng cũng sẽ có một số người đi qua, cho nên có điểm khác biệt này, cũng không có gì đặc biệt.
Hắn một cước giẫm lên cái huyết dịch còn mới kia, lẹp xẹp vết máu quả quyết đi tới bên trên cầu thang tìm quần áo.
Lầu một là phòng khách không có thứ gì, lầu hai nói… Phải là một siêu thị.
Nhìn trước mắt một hàng máy thu tiền, Mặc Văn cau mày một cái chuyển thân lên lầu ba.
Siêu thị ở vùng đất tử vong này khẳng định sẽ không có thứ mà hắn cần, hắn vào trong cũng là lãng phí thời gian.
Cửa lầu ba đang khóa, Mặc Văn cũng không có ý tứ muốn đi tiếp.
Hắn đứng ở trên thang lầu quét mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân đang tựa vào cửa lầu ba cả người liền nóng lên, hành lang tối đen khiến cho hai mắt của hắn càng phát ra màu sắc quỷ dị.
Người đàn ông này đã bị cắn, lập tức sẽ biến thành Zombie.
“Có muốn ta gϊếŧ ngươi hay không? ” Mặc Văn rất tốt bụng hỏi một câu, thanh âm ôn nhu ở hành lang tối đen yên tĩnh này nghe cực kỳ đáng sợ.
Nam nhân kia thần trí đã không rõ ràng lắm, cả người hắn run lên kịch liệt, căn bản là không có cách nào trả lời vấn đề của Mặc Văn.
Thấy nam nhân không thể trả lời mình, Mặc Văn nhưng lại cười, hắn không nhìn người đàn ông này nửa xoay người tiếp tục lên lầu, giống như người mới vừa rồi đặt câu hỏi không phải là hắn vậy.
Bên trong cửa lầu ba toàn bộ đều là Zombie, hẳn là bị ai đó dụ dỗ sau khi đi vào thì người đàn ông này bị giam ở bên trong.
Vu Lam thử trách móc, đối với người đàn ông này không có khẩu vị gì, ngược lại đối với Zombie ở trong lầu ba cảm thấy rất hứng thú, gào khóc kêu mấy tiếng thị uy,khua chân múa tay rất là vui sướиɠ.
Ung dung ôm lấy Vu Lam đang sinh động đi lên lầu bốn, Mặc Văn cuối cùng cũng tìm được khu quần áo trang sức.
Hắn đứng ở hành lang của lầu bốn, lại nhìn phương hướng lầu năm một cái.
Lần trước gặp Trương Hâm, Lam Lam không đói bụng nên không muốn ăn, không biết hiện tại với những nhân loại khác cô có muốn ăn hay không đây.
” Ừ… Hay là trước tìm quần áo vậy. ” hắn tự nhủ.
Khu quần áo trang sức y giá phần lớn ngổn ngang nằm dưới đất, không ít quần áo rách nát rơi tán loạn trên mặt đất, một lớp bụi trần thật dày phủ bên trên.