Nghe xong lời của anh, trong đầu Diệp Khinh Chu chỉ có một ý nghĩ, Kiều ác ma ngay từ đầu đã tính toán kỹ, có điều trên đời này làm gì có cái thứ gọi là thuốc hối hận, nàng luôn luôn hiểu rất rõ ràng, vì vậy lập tức đã bị ai đó ném lên giường bệnh, đè sấp trên người nàng.
“Chỉ muốn thôi nha!”Diệp Khinh Chu la lên,”Chỉ muốn thôi, không phải làm thật nha!”
Kiều Lạc nhếch miệng, trời mùa hè, tuy mới vừa rạng sáng, nhưng sắc trời đã hơi tỏ, Diệp Khinh Chu chẳng những cả khuôn mặt đỏ bừng, xương cốt toàn thân cũng hồng rực lên, nàng mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cổ áo mở rất sâu, tiếng thở dốc làm ngực nhấp nhô phập phồng, mắt mở tròn nhìn láo liên khắp nơi, tựa hồ muốn lảng tránh cái cục diện xấu hổ này. Anh cười nói: “Cái chuyện anh nghĩ, tại sao lại không làm thật?”
“Cái này, cái này……”Diệp Khinh Chu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh,”…… Là phạm tội nha!”
Kiều Lạc tay phải quấn băng, tay trái giữ Diệp Khinh Chu, không có tay thứ ba để phạm tội, nên chỉ có thể cúi đầu xuống, áp mũi lên chóp mũi hơi lạnh của nàng: “Sao anh không cảm thấy vậy?”Tiếng nói anh không lớn, vừa nói vừa hơi nghiêng mặt, hơi vươn lưỡi ra khẽ liếʍ mặt nàng, lại cười,”Mặt sao như bị phỏng vậy? Thành thật mà nói, không phải em cũng rất kích động sao?”
“Em xúc động hồi nào chứ!”Diệp Khinh Chu nghiêng đầu tránh “Mặt đỏ là phản ứng sinh lý bình thường, tỷ như thẹn thùng, tỷ như táo bón……”
“Vậy em … thuộc loại nào?”Anh vẫn cười.
“Em muốn đi nhà cầu!”Diệp Khinh Chu một lần nữa đưa ra vấn đề nghiêm túc này, mặt của nàng đỏ lên, toàn thân hơi run rẩy, Kiều Lạc ở gần như vậy, báo hại nhiệt độ toàn thân nàng đều tăng vọt lên, miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được lè lưỡi liếʍ môi.
Kiều Lạc nheo mắt, nhìn cái hành động mờ ám này của nàng, đột nhiên buông lỏng cánh tay đang chống trên giường, cả người áp mạnh xuống người nàng, ai đó lập tức không chịu nổi sức nặng, kêu lên,”Ui da!”Nàng càng giẫy giụa, lại càng khiến người dán sát vào Kiều Lạc, thân thể càng nóng bỏng, đột nhiên đầu óc ong lên một tiếng, giống như được trời ban cho một sức mạnh thần kỳ, vội đẩy mạnh Kiều Lạc đổ qua một bên,”Ngàn vạn lần không thể được!”Giọng tuyệt vọng thê lương của nàng xem ra cũng dọa được Kiều Lạc, bất quá miệng anh lại thoáng nở nụ cười,”Tại sao?”
Diệp Khinh Chu vội vàng ngồi dậy, miệng há to thở phì phò nói,”Điều tra xã hội cho thấy, rất nhiều nam nữ bởi vì nhất thời xúc động mà XXOO, dẫn đến việc chưa kết hôn đã có con, con gái không thể không đi phá thai, bởi vì phá thai nhiều lần mà trở thành vô sinh, từ đó về sau sống một đời đầy tiếc nuối nha ……”Nàng nói cứ như ngày tận thế, vẻ mặt đầy chính nghĩa, tiếp tục nhìn Kiều Lạc ân cần nói,”Việc kia…… siêng năng quá không tốt đó nha, hại thận, yếu thận, rồi hư luôn thận đó nha……”
“Cho nên?”Kiều Lạc mặt đen lên hỏi.
“Chúng ta nên học tập Hàn Quốc!”Diệp Khinh Chu xoắn tay nói: “Mồm miệng làm thương thận, ý da^ʍ đầy nước!”
“Em nói sai rồi ……”Kiều Lạc nheo mắt, chậm rãi nói,”Anh cũng không phải chỉ nói miệng, chỉ là miệng”
Môi Diệp Khinh Chu thoáng run rẩy,”Nói xạo, gian xảo quá đi “Nói rồi quyết liệt lùi ra xa.
Bất quá cũng giống Diệp Khinh Chu đã biết rõ, tuy Kiều Lạc thích áp bức nàng, nhưng cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn, như câu nói kia”Anh phát tiết ngay bây giờ cho em xem “bất quá chỉ là thuận miệng nói thôi.
Nàng đứng thẳng vươn vai, vừa mới ăn trưa xong, vào phòng vệ sinh đánh răng. Trong gương hiện ra mặt của nàng, ba cái “vết hồng”đọng trên cổ, nàng bĩu môi, tự an ủi, bất quá chỉ là vết môi, chỉ là vết môi thôi mà! Mùa hè muỗi luôn rất hung hăng ngang ngược, nhìn bên ngoài những điểm hồng kia chẳng khác gì so với vết muỗi cắn.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng “Không chút tiến bộ!”
Diệp Khinh Chu nghiêng đầu, quả nhiên là Kiều Lạc khoác áo blue trắng, nàng đang ở phòng bệnh thuộc khoa tâm thần, mà Kiều Lạc lại là bác sĩ ngoại khoa, giờ làm việc chạy tới nơi này, dĩ nhiên không phải để khám bệnh …… Nàng kêu lên “Anh trốn việc?!”
Kiều Lạc lườm nàng “Chỉ cần không ra khỏi bệnh viện, không thể gọi là trốn việc.”
Diệp Khinh Chu không nói gì, nàng và Kiều ác ma bất luận là tính cách hay là phong cách làm việc đều khác nhau một trời một vực, bản tính hoàn toàn không hợp, tỷ như nàng khi đi làm ngồi toilet cũng không dám ngồi lâu vì sợ lỡ tổng giám đốc tìm mình mà không thấy sẽ để lại ấn tượng không tốt, còn Kiều Lạc cũng đang giờ làm việc lại nghênh ngang đi chơi loạn, thật đúng là không thể so sánh.
Nàng ũ rũ gục đầu,”Em làm sao mới tiến bộ đây……”
Kiều Lạc đi vào buồng vệ sinh, mắt nhìn lướt qua cổ của nàng, tùy ý nói,”Phản kháng đi!”
Diệp Khinh Chu hai mắt đẫm lệ,”Cái này không phải là kết quả của phản kháng hay sao?”
Kiều Lạc thoáng cười xấu xa, nhưng không trêu chọc nàng, chỉ nghiêm mặt nói,”Bác sĩ nói, nếu như tâm tình ổn định, em có thể xuất viện, chiều nay tan sở, đi về với anh.”
“Về nhà?”Diệp Khinh Chu đột nhiên sững sờ, mặt bỗng tái xanh, lùi về phía sau một bước, lẩm bẩm “…… nghĩa là ra ngoài gặp người khác?”
Kiều Lạc thoáng nhìn chung quanh, một mình một phòng bệnh, bình thường chỉ có y tá hay bác sĩ ra vào, hơn nữa bệnh nhân chung quanh đều cũng có bệnh tâm lý, ở trong này, nàng tựa hồ cảm thấy có thể tránh né thế giới bên ngoài, nhưng dù sao đi nữa họ vẫn phải đi ra ngoài. Anh nhướng mày “Vậy cũng tốt, anh kêu người khác đến đây thăm em……”
“Đừng, đừng nha!”Diệp Khinh Chu vội vã kêu lên,”Em tự ra ngoài được rồi.”
“Anh đã xin phép tổng giám đốc Ôn cho em nghỉ phép, nhưng từ xưa tới nay em vẫn từ chối nghỉ phép, bây giờ lại nghỉ hai lần liên tiếp, em không sợ sẽ khó giữ công việc này hay sao? “Anh vừa nói, vừa theo dõi nét mặt nàng, quả nhiên sắc mặt lại biến đổi, cúi thấp đầu,”Anh ấy…… đã nhìn thấy cả rồi …… Như vậy, công việc của em ……”
“Anh ta hứa sẽ không nói với ai.”Tuy Kiều Lạc không mười phần tin tưởng lời nói của Ôn Nhược Hà, nhưng đối với Diệp Khinh Chu, phải cho nàng một câu trả lời khẳng định.
“Thật vậy sao?”Vẻ mặt Diệp Khinh Chu lập tức rạng rỡ, ánh mắt sùng kính “Tổng giám đốc đại nhân, quả nhiên là người tốt !”
Kiều Lạc trên mặt thoáng lộ ra vẻ không vui, hừ một tiếng,”Hắn ta chỉ cần không nói câu nào, mà đã là người tốt rồi?”
“Chẳng lẽ không phải à?”Diệp Khinh Chu hoàn toàn không chú ý tới nét mặt của anh, vẫn đắm chìm trong sự sùng kính đối với tổng giám đốc, tổng giám đốc đúng là thánh nhân nha.
Kiều Lạc nheo mắt, đột nhiên mở miệng,”Chiều nay đi gặp Mai Oánh Oánh.”
“Để làm gì?!”Diệp Khinh Chu lập tức cả kinh, nghẹn ngào kêu lên.
Kiều Lạc đẩy nhẹ kính mắt,”Cô ta không phải là em gái của người tốt sao? Sợ cái gì?”
“…… Cái này……”Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng,”Kỳ thật, Mai Oánh Oánh và tổng giám đốc khác nhau rất nhiều, hơn nữa bọn họ hoàn toàn bất đồng ……”
“Hừm……”Kiều Lạc cười lạnh một tiếng, xoay người đi: “Chiều nay nhớ thu dọn đồ đạc nhé.”
“Vâng vâng vâng ……”Diệp Khinh Chu gật đầu như bằm tỏi, kỳ thật tính Kiều Lạc cũng không coi như quá xấu, chỉ là nàng thật sự không thể nhìn mặt Kiều Lạc mà nói anh là người tốt, hơn nữa…… có lẽ Kiều Đại thần tình nguyện để nàng nói anh là ác ma, cũng sẽ không thích nàng khen anh là người tốt đâu.
Buổi chiều trở về nhà, Âu Dương gọi điện thoại tới hỏi thăm nàng, đồng thời cũng cho nàng vài viên thuốc an thần, rằng đối với việc nghỉ phép của Diệp Khinh Chu, tổng giám đốc chỉ nói là nàng tràng vị lại tái phát nhỏ, lúc nào nàng muốn đi làm lại cũng không có vấn đề gì.
Diệp Khinh Chu trước giờ rất lo lắng, thực sự đã được vài phần an tâm.
Trong lúc nàng nói chuyện, Kiều Lạc cũng nhận được một cú điện thoại, người gọi chính là Diệp phu nhân, bà đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi Kiều Lạc có ở cùng một chỗ với Tiểu Chu hay không. Anh đang nghĩ xem đáp hay không đáp là có, đầu bên kia điện thoại bà Diệp lập tức cao giọng “Tiểu Chu, lại không chịu nghe lời mẹ ……”
Kiều Lạc theo lời bà mà đoán, đại khái biết được thái độ khác thường của Diệp Khinh Chu hôm trước tám phần là có quan hệ đến việc này, anh không nói tiếp chuyện ấy, báo tin cho bà Diệp, Tiểu Chu lại phát bệnh.
Bà Diệp vừa nghe, lập tức thay đổi giọng điệu, muốn đến thăm Tiểu Chu ngay, Kiều Lạc dịu dàng ngăn lại, nói Tiểu Chu đã không có việc gì.
Bà Diệp trầm mặc một hồi, mới chậm rãi mở miệng,”Kiều Lạc, tuy nhiên con gọi ta một tiếng mẹ, có điều hai chúng ta đều biết, ta với con không phải mẫu tử ruột thịt ……”
Kiều Lạc không biết vì sao bà nói lên những này, rời khỏi phòng ra ngoài ban công, đóng cửa lại, bà Diệp nói tiếp: “Ta biết rõ, mẹ của con mất đi là do việc ngoài ý muốn, đối với sự xuất hiện của ta và Tiểu Chu, con tiếp nhận đã rất không dễ dàng, huống chi, con vẫn đối với Tiểu Chu không tệ. Theo đạo lý mà nói, các con cũng không phải thân sinh huynh muội, con ưu tú như vậy, mà Tiểu Chu lại là một đứa bé rất đơn thuần, ai đối với nó tốt một chút, nó sẽ dễ dàng cảm động, tính nó rụt rè nhút nhát, khi được con che chở, nó tự nhiên sẽ dựa vào con. Có điều hai con lúc ấy dù sao trên danh nghĩa cũng là huynh muội, chuyện như vậy, luôn không dễ nghe, ích kỷ mà nói, khi Tiểu Chu bỏ đi, ta đã thở phào nhẹ nhõm. Về sau ngẫm lại, đối xử với con như vậy chưa chắc đã là không tốt, nó dời hộ khẩu đến ở cùng phụ thân, hai đứa ở riêng hai nơi, khi Tiểu Chu lớn lên, nếu các con vẫn còn yêu thương nhau, thì cũng không phải là không thể.”
Bà thở dài,”Tuy nghề nghiệp của ta suốt ngày phải đi công tác, cũng không thể thường xuyên quan tâm tới Tiểu Chu, nhưng nó dù sao cũng là con gái của ta, ta không thể không suy nghĩ cho nó, tính cách của nó như vậy, nếu quả thật gả ra nhà người khác thì không biết thế nào.”Đầu bên kia điện thoại khẽ vọng lại tiếng cười nhẹ mệt mỏi của bà,”Nếu gả cho con, đương nhiên ta sẽ là mẹ nó, đương nhiên cũng không để nó bị bắt nạt.”
Kiều Lạc cũng cười nhẹ, bà Diệp nói tiếp,”Có điều sau đó Tiểu Chu phát bệnh, ta không biết phải làm sao, trở về thảo luận với cha của con, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, thật may sau này bệnh của nó không phát nữa, không biết sao hôm nay lại……”
Kiều Lạc hơi nhíu mày, mở miệng,”Cha của con biết rõ Tiểu Chu bị bệnh?”
Đầu dây bên kia bà Diệp im lặng một lúc mới mở miệng lần nữa “Đúng vậy.”
Kiều Lạc tiếp lời,”Cú điện thoại này, cũng là theo lệnh của ông ấy? “
“…… Không phải.”Bà Diệp trả lời,”Mặc dù ông ấy không bảo, ta cũng muốn gọi cho con, không phải để nói chuyện của nhà họ Mai, mà nói chuyện của Tiểu Chu.”
Kiều Lạc trầm lặng một lúc, rồi mở miệng “Mẹ, con có thể làm cho Tiểu Chu khỏe lại, mẹ tin tưởng con không?”