Nếu như trời ban cho mỗi người một cơ hội được sống lại thêm một lần nữa, để thay đổi một bước ngoặt nào đó trong cuộc đời, đối với Diệp Khinh Chu mà nói, lựa chọn bước ngoặt này đúng là khó khăn: ngăn cản sự ly dị của cha mẹ? thay đổi mối quan hệ rắc rối với Kiều Lạc? không về sống với cha, hay không nên tiếp tục sống ở thành phố S? Một cơ hội làm sao có thể thay đổi hết thảy những sự tình này?
Nàng không biết, cũng không nghĩ tới. Nhân sinh một khi bắt đầu, vĩnh viễn không cách nào quay đầu lại. Đã không thể quay đầu, thì không cần phải hối hận.
Diệp Khinh Chu chỉ lo lắng cho tương lai, rất ít khi nuối tiếc việc quá khứ. Bất chợt nàng nhớ đến một câu,”a person without regrets is a nincompoop (người không nuối tiếc là kẻ dại)”, lời này nói rất đúng, nàng chính là một kẻ khờ dại.
Tỷ như đối mặt với tình trạng quẫn bách lúc này, nàng một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể trợn mắt há mồm giả ngốc.
Xem ra Ôn Nhược Hà cũng đang muốn đi về hướng toilet bên này, vừa đi đến đây, không ngờ lại nhìn thấy Diệp Khinh Chu đứng ở lối đi và Mai Oánh Oánh vừa từ chỗ ngồi đứng dậy.
“Trùng hợp quá vậy?”Anh hơi giật mình, lúc này Kiều Lạc vốn đang ngồi quay lưng về phía Diệp Khinh Chu cũng xoay người đứng lên, cười nhẹ tiếp lời,”Quả thật là trùng hợp. “
“Hai người …..”Ôn Nhược Hà nhìn họ, thoạt tiên kinh ngạc, rồi tỏ vẻ hiểu ra, mỉm cười, xem ra là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén à.
Diệp Khinh Chu cúi đầu, cố ý lui về phía sau, lui đến bên cạnh Ôn Nhược Hà, không thèm giả vờ làm kẻ ngốc nữa, bắt đầu giả vờ làm cây cột.
“Anh họ, tại sao lại ở chỗ này?”Mai Oánh Oánh nhướng cao mày, lần trước anh và Diệp Khinh Chu cùng nhau đến bệnh viện thăm mình, bây giờ lại cùng nhau xuất hiện ở chỗ này, không khỏi quá trùng hợp đi.
Ôn Nhược Hà không thấy việc này có gì đáng xấu hổ, đáp rất tự nhiên,”Không có gì, cùng Khinh Chu cùng đi ăn cơm.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”Diệp Khinh Chu không ngẩng lên, gật gật đầu, đến nỗi cằm sắp vào chạm ngực. Nàng cảm thấy da đầu cũng đang run lên, cảm giác được ánh mắt của Kiều Lạc bắn thẳng đến đỉnh đầu của nàng, nếu ngẩng lên, kể như là tiêu đời rồi.
“Lại ăn cơm? “Mai Oánh Oánh lập tức cao giọng,”Sao suốt ngày đi ăn cơm vậy?”Nàng ta từ nhỏ rất yêu mến người anh họ vĩ đại này, tuy không gần gũi lắm, nhưng không thể tiếp nhận việc anh luôn ở bên cạnh Diệp Khinh Chu, đương nhiên trong lời nói đầy ý châm chích.
Có điều Ôn Nhược Hà không biết ân oán trong chuyện này, đương nhiên cũng không nghe ra mấy câu châm chích này, Diệp Khinh Chu thở dài một tiếng, lại càng cảm thấy tổng giám đốc với nàng quả thật là đồng loại.
“Không có gì đâu.”hình như Ôn Nhược Hà nghĩ việc mình cùng Diệp Khinh Chu ăn cơm không có gì đặc biệt, lại có lẽ cảm thấy việc này không cần phải … giấu diếm em họ của mình và anh trai của Diệp Khinh Chu, vì vậy cởi mở nói,”Chúng tôi đang hẹn hò mà.”
Diệp Khinh Chu lập tức ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn tổng giám đốc, nàng muốn thu hồi ngay lời vừa nói lúc nãy, biểu hiện của nàng và giám đốc hoàn toàn bất đồng mà.
Kiều Lạc nheo mắt,”Hẹn?”Anh ta nhìn trừng trừng ai đó đang nghẹn ngào,”Tiểu Chu, em đang hẹn hò với Ôn tiên sinh đây sao?”
Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, nắm chặt tay, căng thẳng đáp,”Đúng vậy!”
“Đùa hả?!”Mai Oánh Oánh lập tức kêu lên,”Hẹn hò với nó?!”Cách nói của cô ta lại một lần nữa khẳng định lập luận của Diệp Khinh Chu về việc phong lan quý khó có thể cắm trên chỗ gì gì, ít ra trong vấn đề này hai nàng có cùng quan điểm nha.
“Thì sao chứ?”Ôn Nhược Hà nhíu mày, bọn họ nói chuyện khá lớn, khách ăn chung quanh bắt đầu quay lại nhìn, anh ta thoáng giơ tay làm động tác mời, ý bảo bọn họ cùng ngồi xuống. Anh tiến lên một bước, Mai Oánh Oánh xích vào trong, anh ngồi xuống. Kiều Lạc cũng lui vào phía trong, Diệp Khinh Chu chỉ còn cách ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Ai nấy ngồi yên chỗ xong, Kiều Lạc thân mật hỏi,”Tiểu Chu, chuyện lớn như vậy, sao không nói cho anh biết?”Anh cười rất dịu dàng, mà Diệp Khinh Chu lập tức cảm thấy sau lưng cứng đờ, dưới chân bàn nơi hai người kia hoàn toàn không thể trông thấy, chân Kiều Lạc đang đang nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân nàng, hơn nữa anh ta tỏ vẻ như thế này, nàng lại có cảm giác anh ta đang vừa mỉm cười vừa một miếng nuốt tươi nàng luôn.
“Chuyện này……thật ra ……”Diệp Khinh Chu không dám nhìn anh, cẩn thận gác chân thật cao tránh né Kiều ác ma, rồi mới nói tiếp,”Chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi……”
Mai Oánh Oánh quay đầu liếc anh họ, tức giận nói,”Hết người rồi sao lại đi với nó ạ?”
“Oánh Oánh, sao em lại nói như vậy?!”Ôn Nhược Hà bây giờ mới nghe ra ý tứ qua ngữ điệu này, mày cau lại.
Mai Oánh Oánh cũng không biết là mình có nhất thiết phải giấu cái sự thật là mình không thích Diệp Khinh Chu hay không, hơn nữa cũng không thấy Kiều Lạc này có gì đặc biệt hơn người, vì vậy nói thẳng,”Nói vậy thì đã sao, dì dượng nhất định sẽ không chấp nhận nó.”
“Cô ấy thế nào?”Nàng nói như vậy, Ôn Nhược Hà ngược lại tỏ ra hiếu kỳ hơn là tức giận.
Diệp Khinh Chu cảm thấy tim thắt lại, nàng lập tức đứng lên,”Tôi, tôi … có lẽ tôi nên đi về trước.”
“Ơ!”Mai Oánh Oánh cong môi lên,”Sao thế chứ, quan hệ với anh họ tôi, lại không nói rõ hết thảy về cô, cô tưởng anh họ của ta là kẻ ngốc hay sao?.”
Tay Diệp Khinh Chu thoáng run rẩy, trước giờ nàng vẫn sợ Mai Oánh Oánh sẽ nói những chuyện này cho Ôn Nhược Hà, nàng ngẩng đầu, tựa hồ muốn khóc, giọng khàn khàn,”Mai Oánh Oánh, tôi, tôi với tổng giám đốc không có gì, tôi, tôi đi trước.”Nàng vừa nói vừa lấy giỏ xách định bước đi, không ngờ tay lại bị Kiều Lạc giữ chặt, anh ta đứng dậy,”Anh đi với em.”
“Đứng lại!”Mai Oánh Oánh cũng đứng lên, vẻ mặt vui như thể đang xem hài kịch,”Diệp Khinh Chu, vừa vặn hôm nay có mặt đông đủ mọi người, nói ra có phải là tốt hơn không?”
Ôn Nhược Hà hoàn toàn ngơ ngác,”Các cô đang nói chuyện gì vậy?”
Diệp Khinh Chu quay đầu, môi hơi run rẩy, giọng van lơn,”Mai Oánh Oánh, tôi xin cô……”
“Cô xin tôi ?”Nàng ta nở nụ cười,”Cô đừng quên nhé, lễ tốt nghiệp ở trường đại học hôm xưa, cô chơi tôi như thế nào, hôm nay tôi sẽ chơi cô như thế ấy.”
Diệp Khinh Chu cảm giác trong đầu mình có tiếng ong ong, văng vẳng bên tai một giọng nói,”Cô phải cố nén cảm xúc, bởi khi bệnh phát ra rồi, thì cô sẽ không thể kìm chế mình nữa. Cho tới giờ bệnh chưa nặng lắm, một khi phát nhiều lần, bệnh tình của cô sẽ ngày càng nghiêm trọng, hậu quả thật không thể nói được ……”Khớp xương ở hai chân nàng tựa như đang đánh nhau, hơi run lên, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, mở miệng một cách khó khăn,”Mai Oánh Oánh, mình không cố ý……”
“Vậy bây giờ gạt anh họ tôi là cố ý hả.”Thấy dáng vẻ của Diệp Khinh Chu, ngược lại nàng ta cười càng thêm kiêu ngạo.
Tuy Kiều Lạc có nghe Âu Dương kể mâu thuẫn ngày trước giữa Mai Oánh Oánh và Diệp Khinh Chu, nhưng chỉ đoán là do ganh tị ghen ghét, hơn nữa Âu Dương cũng không kể về buổi lễ tốt nghiệp, xem ra sự việc cũng không đơn giản. Anh cầm tay Diệp Khinh Chu, tay của nàng lạnh buốt, làm bác sĩ, trực giác nói cho anh biết, đó không phải là chuyện gì hay ho. Dù rất muốn biết những chuyện kia, nhưng trước mắt, anh cần phải mang nàng đi khỏi đây. Anh quay người, trả lời,”Em gái của tôi không được khỏe, tôi nghĩ chúng tôi nên đi trước tốt hơn.”
“Kiều Lạc!”Mai Oánh Oánh quát,”Anh không muốn biết, hay là anh không muốn cho anh họ của tôi biết?”
Kiều Lạc trả lời,”Tôi không muốn biết.”, rồi quay hỏi Ôn Nhược Hà,”Ôn tiên sinh, anh muốn biết không?”
Ôn Nhược Hà sững sờ, nhìn mặt Diệp Khinh Chu đã trắng bệch, vô ý thức nhớ tới lần trước nàng nhắc tới Phi Nhã điền sản, cũng với thái độ khó hiểu như vậy. Chuyện riêng tư của nàng, mình không việc gì phải ép, vì vậy lập tức trả lời,”Tôi cũng không muốn biết, Khinh Chu, nếu không khỏe, ngày mai cứ ở nhà nghỉ ngơi.”
Diệp Khinh Chu gật đầu, cảm thấy hơi thở có chút điều hòa trở lại, tay cũng bớt run, Kiều Lạc nhếch miệng với Mai Oánh Oánh, nàng ta cắn môi, liếc qua thấy Ôn Nhược Hà ánh mắt ân cần, nhìn ra phía trước thấy Kiều Lạc tay trong tay, nàng ta lại nhướng cao mày “Không muốn biết? Tôi lại càng phải nói!”
Kiều Lạc không thèm ngó, xoay người dìu Diệp Khinh Chu bước đi, Mai Oánh Oánh ở sau lưng hô to một tiếng,”Cha của nó chính là tội phạm hút thuốc phiện! Cuối cùng tự sát mà chết!”
Sau câu nói của nàng ta, cả nhà hàng bỗng dưng im phăng phắc. Ôn Nhược Hà sững sờ, đột nhiên kịp phản ứng, vừa kéo Mai Oánh Oánh, quát lớn,”Em nói bậy bạ gì thế!”
Diệp Khinh Chu sau lưng cứng đờ, chợt cảm thấy một thứ chất lỏng không rõ dâng tràn lên ý nghĩ. Kiều Lạc bước nhanh tới trước mặt Mai Oánh Oánh, ánh mắt sắc như dao,”Cô nói đủ chưa? Nói tới chuyện riêng trong nhà người khác là khả năng của cô sao? “
Mai Oánh Oánh ngẩng phắt đầu,”Không muốn nghe chuyện nhà nó à, được lắm, vậy thì nghe chuyện hay của nó nhé! Diệp Khinh Chu, sao bây giờ không lên cơn nữa?! Sao vẫn chưa chịu giống như chó nhào ra cắn người ta đi? “
Diệp Khinh Chu toàn thân run bần bật, từng khớp xương ngón tay dường như cũng đang run bắn, răng đánh nhau lập cập.Nàng chỉ muốn giơ tay lên ấn lên huyệt nhân trung của mình, nàng nhớ bác sĩ có nói, lúc nàng bắt đầu phát run lập tức phải tự bấm chặt lấy huyệt nhân trung của mình, chính là nàng đã không còn chút sức lực, nàng không có cách nào điều khiển tay mình vươn lên huyệt nhân trung dưới mũi nữa.
“Tiểu Chu ?”Kiều Lạc phát hiện biểu hiện khác thường của nàng, những triệu chứng này giống như triệu chứng của bệnh động kinh, anh vội quay người lại, nắm vai nàng, lập tức giơ tay lên muốn bấm vào huyệt nhân trung của nàng,nhưng Diệp Khinh Chu mạnh mẽ tránh ra, ánh mắt của nàng vô thần, tựa hồ đã không thể khống chế được, nàng xoay người thật mạnh nhào tới, Mai Oánh Oánh vừa thấy, lập tức trốn sau lưng Ôn Nhược Hà,”Anh họ, anh họ! Nó lên cơn kìa! Đúng rồi! Đúng rồi!”
Lúc này Diệp Khinh Chu hoàn toàn không biết mình đang làm gì, trong mắt nàng hoàn toàn không thấy bất kỳ cái gì nữa, nàng xông đến, đẩy mạnh một cái hất tung bàn ăn lên. Ôn Nhược Hà cũng bị cảnh tượng trước mắt làm hết hồn, anh chưa bao giờ thấy qua nàng như vậy.
Nàng xông tới gần, tay quơ quào hoảng loạn như thể đang muốn chụp một cái gì đó, tựa hồ không nhìn thấy gì, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. Mai Oánh Oánh thét lên hãi hùng, Ôn Nhược Hà khϊếp sợ, Kiều Lạc dùng hết sức kìm chế nhưng nàng đã không nghe không thấy không cảm giác. Khách có mặt trong nhà hàng chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, kinh hoàng bỏ chạy tán loạn, nhân viên phục vụ muốn ngăn cản, nhưng cũng không dám tiến đến gần.
Lúc này Diệp Khinh Chu giống như phát điên, nhất nhất phải tấn công Mai Oánh Oánh, có điều Kiều Lạc vẫn quyết liệt giữ tay nàng, nàng cố hết sức giãy dụa, trong liều mạng điên cuồng lại có chút tuyệt vọng, miệng nàng há to nhưng nói không ra lời, lại tựa hồ muốn cắn cái gì mới có thể khống chế, Kiều Lạc vươn người dùng cả hai tay ôm nàng thật chặt, Diệp Khinh Chu cúi đầu, cắn mạnh vào cánh tay trước mắt.
Vị máu tanh loang ra trên đầu lưỡi, hai chân dần dần mềm nhũn, nàng khuỵu xuống. Kiều Lạc nhìn trừng trừng nước mắt của nàng, một câu cũng không nói nên lời, thậm chí cũng không đẩy nàng ra, tựa hồ không cảm giác được cánh tay đang đau đớn.
Là bệnh công kích hình nhân cách chướng ngại.