Kể từ chương này, Không Không là người edit, mình chỉ biên tập lại
Diệp Khinh Chu vừa bước qua cửa, đột nhiên nhạc chuông điện thoại di động của nàng réo vang, Kiều Lạc đang ngồi trong phòng lập tức quay đầu nhìn ra, nàng sợ tới mức cố nặn ra một nụ cười, rón rén chạy tới sân thượng nghe điện thoại.
Điện thoại là do “Hồng Nương”trang web tình yêu và hôn nhân gọi tới, đề cử một nhân tuyển cực kỳ tốt, Diệp Khinh Chu nhanh chóng lên mạng mở email, liếc sơ qua, tỏ vẻ đồng ý, lập tức hẹn tối mai đi gặp mặt.
Làm xong hết thảy, Diệp Khinh Chu lập tức gọi điện thoại gọi nhờ Âu Dương đi cùng với nàng.
“Cái gì? Ngày cuối tuần tươi đẹp mà phải đi coi mắt với cậu sao?”Âu Dương vừa nghe xong lập tức hét lên.
“Giúp mình đi mà …… Vạn nhất người ta bỏ thuốc độc vào cơm của mình, hoặc lừa mang mình tới chỗ nào đó xa tít mù tắp không ai hay biết, bán được mấy nghìn tệ thì sao ……”Diệp Khinh Chu vừa nói một cách rất tội nghiệp, vừa đề phòng điện thoại bị nghe trộm, vì cái vụ đi xem mắt này nàng lén làm sau lưng Kiều ác ma, bất quá nàng biết anh ta cũng chẳng thèm nghe trộm điện thoại của nàng, chỉ là chính mình vừa nghe lén xong, không khỏi hoài nghi người khác cũng sẽ làm tương tự.
“Haizz……”Âu Dương lầm bầm,”Coi như mình lại mốc meo rồi. Bất quá đúng là cậu đi xem mắt thật hả???”
“Đây chính là một bước tiến dài của mình, là cột mốc quan trọng trong sự nghiệp tiến bước về phía độc lập tự do của mình!”Diệp Khinh Chu xiết chặt tay, đã có tổng giám đốc ở phía sau ủng hộ nàng về mặt tinh thần.
“Xời…..”Âu Dương trả lời:”Cùng lắm cậu sẽ chạy bằng một con ốc sên đang chạy như điên”
“Hả? Ốc sên mà biết chạy như điên sao?”
“Thế mới nói:p”
Kế hoạch cuối tuần rất êm đẹp, công việc của Kiều ác ma là vì dân phục vụ, cuối tuần cũng không nghỉ, cho nên nàng định sẽ ra khỏi cửa trước khi anh ta đi làm về, dù sao hai người bọn họ đang giận nhau, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Diệp Khinh Chu lấy trong tủ quần áo một chiếc váy tơ trắng, bên ngoài khoác áo màu xanh đậm, trang điểm sơ qua, soi gương một chút, thấy không có gì không ổn, mới xỏ giày ra cửa, trong lúc nàng đang cúi người xỏ giày, bỗng nghe tiếng tiếng cửa mở, ngẩng đầu nhìn, dĩ nhiên là Kiều Lạc.
“Ôi!”Nàng thốt lên, bây giờ mới năm giờ rưỡi, chẳng lẽ anh ta về sớm?!
Đang đứng vênh mặt ở cửa, thấy nàng, Kiều Lạc cũng không nói gì, đột nhiên nghiêng đầu liếc một cái, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười: “Màu vàng nhạt.”
Diệp Khinh Chu trợn tròn hai mắt, vội vàng giơ tay ôm ngực áo đứng thẳng dậy, quai giày cao gót còn chưa cài xong, vướng gót chân thiếu chút nữa ngã sấp xuống,”Anh … anh nhìn cái gì ……”
Kiều Lạc ngẩng đầu lên với vẻ đầy chính nghĩa, liếc nàng từ đầu đến chân một cái: “Đi cua trai à.”
Diệp Khinh Chu sững sờ, nuốt nước miếng, xưa nay nàng vẫn cảm thấy anh ta thực thích hợp đi làm bác sĩ tâm lý hơn là ngoại khoa. Bất quá hiện tại không phải là lúc nghĩ tới điều này, đây đúng là cơ hội để khảo nghiệm dũng khí của Diệp Khinh Chu, nàng hít vào một hơi, trong lòng thầm nổi giận, đúng đấy, tôi đi cua trai, anh quản được sao! Nàng nghĩ kỹ càng, rồi vênh mặt lên nhìn Kiều Lạc, có điều ý nghĩ đến miệng đột nhiên chuyển thành một câu khác hẳn “Anh mới đi tìm đàn ông á ……”
Kiều Lạc cởi giầy đi vào trong phòng, thản nhiên đáp: “Đáng tiếc tôi không muốn bạo cúc người khác, mà cũng không muốn người khác bạo cúc, nên không cần đi kiếm đàn ông.”
Diệp Khinh Chu tự khinh bỉ mình, cố lấy dũng khí một lần nữa: “Em chỉ ra ngoài một chút thôi, anh … anh quản được sao!”Tuy nửa câu đầu không được tốt lắm, nhưng là nửa câu sau rất có khí thế.
Quả nhiên, Kiều Lạc vốn đã muốn ngồi xuống ghế salon đột nhiên dừng lại, xoay người đi tới, nhìn nàng cười xấu xa: “Tôi là anh của cô đấy nhé”Vừa nói vừa xoa nhẹ má nàng.
Trong nội tâm Diệp Khinh Chu giống như có một cây diêm nhỏ thiêu đốt, lần nào cũng đều lấy quyền làm anh ra dọa mình. Hừ! Nàng mạnh mẽ vùng khỏi cử chỉ khinh bạc của Kiều Lạc, nhấc gót lên tháo giày nhanh chóng chạy vào phòng, chỉ nghe thấy tiếng ngăn kéo mở ra, đóng vào, tiếng mở khóa, tiếng tìm kiếm loạt xoạt, sau đó là Diệp Khinh Chu vung vẩy một quyển sổ nhỏ màu đỏ, đắc ý xông ra giơ cho Kiều Lạc xem, trên quyển sổ có ba chữ nổi in nhũ vàng: sổ hộ khẩu!
Diệp Khinh Chu lật từng trang, rồi dí sổ hộ khẩu tận mắt Kiều Lạc: “Anh nhìn đi, em đã tách khẩu rồi, em và anh, chúng ta đã không còn quan hệ anh em từ lâu rồi.”Nàng nhịn không được khúc khích cười, lịch sử ơi chứng kiến giờ khắc này nha! Rốt cục nàng đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Kiều ác ma! Nhìn xem, ngoài cửa sổ…… trời chiều mới đẹp làm sao!
“Vì thế?”Trước sự đắc ý của nàng, Kiều Lạc có vẻ rất bình tĩnh.
Diệp Khinh Chu cười sung sướиɠ, ngươi thích giả vờ ư, ta xem ngươi có thể giả vờ được bao lâu! Nàng ngẩng cao đầu nói: “Vì thế, anh không thể ở chung với em được, chuyện của em, anh cũng không cần quan tâm.”
“Bởi vì?”Kiều Lạc vẫn không vội vàng.
“Bởi vì chúng ta chẳng có quan hệ gì cả!”Diệp Khinh Chu bĩu môi, chẳng lẽ anh ta bị chứng kiến cảnh quả hồng mềm một vạn năm liền đột nhiên thay đổi, nên đầu óc bị chập mạch rồi sao???
Nàng vừa nói xong, Kiều Lạc đột nhiên xông lên, ép sát Diệp Khinh Chu vào góc tường, nàng còn chưa kịp kêu lên, Kiều Lạc đột nhiên cúi người xuống, đầu dí sát vào cổ nàng, đột nhiên–
Trong một thước vuông trên đỉnh đầu Diệp Khinh Chu, đột nhiên có một đạo sấm sét đánh ầm xuống, khiến nàng ngoài cháy trong nát.
Kiều ác ma, anh ta, anh ta đang hôn nàng!
Nàng chỉ cảm thấy cổ mình nóng rực, sau đó anh ngẩng đầu, nheo mắt liếc nhìn thành quả của mình, vỗ nhẹ vào bả vai đã hóa đá của Diệp Khinh Chu: “Được, đã không phải anh em, vậy mình chuyển sang mối quan hệ khác nhé.”Nói xong bước ra cửa một cách tiêu sái: “Tôi đi ra ngoài ăn cơm.”
Bức tượng đá Diệp Khinh Chu bắt đầu tan lả tả như bụi phấn, trượt thẳng từ bờ tường xuống, cho tới khi mông nặng nề đập xuống đất,”Ôi, xương sống của tôi!”
Chuyện gì vừa xảy ra vậy trời?
Nàng có ý đồ khiêu chiến địa vị thống trị của Kiều ác ma, kết quả sao?
Nàng nhảy dựng lên, xông vào buồng tắm, chăm chú soi gương, lập tức mặt đỏ bừng lên, cổ bên trái rõ ràng in hằn một vết đỏ, trông giống như là bị muỗi khổng lồ của rừng nhiệt đới chích một phát.
“Á! Mình còn phải đi xem mắt!”Diệp Khinh Chu hét một tiếng, lập tức phóng thẳng về phòng, lại bắt đầu lục tung lên xem có gì có thể sửa chữa cái kết quả thất bại của cuộc đấu tranh “Khiêu chiến ác ma”của mình
Cửa nhà hàng Sofia
“Trời đất!”Đang đứng ở cửa ngóng Diệp Khinh Chu, vừa thấy nàng chạy tới từ xa Âu Dương đã làm ầm lên: “Mình đến cùng với cậu, thế mà cậu còn muộn hơn mình?”
“Mình không cố ý.”Diệp Khinh Chu áy náy xin lỗi trong hơi thở hổn hển.
Âu Dương đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, hít một hơi, chỉ vào miếng cao dán trên cổ Diệp Khinh Chu “Trên cổ cậu có cái quái gì kia?”
“Khụ khụ … Bị phát hiện dễ thế sao.”Diệp Khinh Chu hơi cắn cắn môi, đưa thay sờ sờ miếng cao dán, đúng là vì nàng không còn cách nào khác, urgo quá nhỏ, cao dán dù hơi to một chút, nhưng có thể che kín được cả cái vết kia, nghĩ tới cái thứ mà miếng cao dán đang che lên, mặt nàng lại đỏ bừng lên.
Âu Dương bĩu môi,”Người ta đi xem mắt thì xức nước hoa ngào ngạt, cậu thì giỏi rồi, khắp người đầy mùi cao dán.”
Lời của nàng lập tức khiến Diệp Khinh Chu sợ hãi,”Vậy làm sao bây giờ? Ra mắt kiểu này thua rồi! Làm sao bây giờ … làm sao bây giờ……”
Âu Dương đột nhiên hối hận vì đã nói ra những lời đó, vội vàng trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì, biết đâu anh chàng này lại đặc biệt yêu thích mùi thuốc dán “Nói xong đẩy nàng vào trong nhà hàng, theo đúng kế hoạch, Diệp Khinh Chu gặp mặt đối tượng, Âu Dương ngồi ở sau nàng một bàn, như vậy có thể nhận ra nhất cử nhất động của người tới xem mắt, đề phòng Diệp Khinh Chu gặp bất trắc, bị lừa bán đi mấy vùng núi xa xôi.