Chương 4: Trước mắt Lâm Dĩ Nhiên là đường phố cũ nát, không có ánh mặt trời chói mắt,cô cùng Khâu Hành chạy về phía trước mà không quay đầu lại.

Tuy rằng lời nói của Khâu Hành rất cứng rắn, cũng chuẩn bị tư thế đầy đủ, nhưng so với gã đàn ông đối diện thì anh khá gầy, về mặt hình thể thì không có lực uy hϊếp cho lắm.

Mặt Lâm Dĩ Nhiên trắng bệch, tay đang túm áo của Khâu Hành không kìm được mà run lên.

“Mày không thể đưa nó đi được, không phải chuyện của mày thì đừng có xen vào.” Gã đàn ông đối diện nói với Khâu Hành.

“Để tôi bắt gặp rồi thì tôi có thể bỏ đi một mình được à?” Khâu Hành nghiêng đầu, liếc nhìn Lâm Dĩ Nhiên đang trốn ở phía sau anh, lại liếc mắt nhìn gã đàn ông từ trên xuống dưới chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ, nói: “Ai mà gặp phải chuyện này rồi lại vẫn có thể mặc kệ được chứ, anh đang quay phim tội phạm đấy à?”

Khâu Hành quay đầu lại hỏi Lâm Dĩ Nhiên: “Em còn trở về đây làm gì?”

Lâm Dĩ Nhiên kèm theo tiếng khóc nức nở đáp: “Em muốn lấy hồ sơ, đi học cần phải dùng đến.”

“Trong nhà còn ai không?” Khâu Hành hỏi.

“Hình như không có ai nữa…” Lâm Dĩ Nhiên trả lời anh.

Khâu Hành bèn một tay cầm theo thanh sắt, tay còn lại đưa ra phía sau kéo cánh tay Lâm Dĩ Nhiên qua, Lâm Dĩ Nhiên liếc nhìn gã đàn ông phía trước, sợ hãi áp sát vào Khâu Hành.

Con người vốn dĩ có dây thần kinh xấu hổ, đây là đặc tính phân biệt giữa con người và động vật.

Gã đàn ông trong lúc còn đang mơ ngủ thì đã vội đuổi theo đối phương, trên người chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, chuyện này thực sự mất mặt, đứng ở bên ngoài mãi như vậy cũng không phải là cách hay, ban ngày ban mặt thật khiến người ta đỏ mặt tay run.

Khâu Hành ở ngay trước mặt gã kéo tay Lâm Dĩ Nhiên vào trong sân, nói: “Đi lấy đi.”

Người bước đi vào mà giống như đang chạy nhanh, gã đàn ông cũng theo bọn họ đi vào, gã muốn tìm quần mặc vào. Khâu Hành không quan tâm đến gã, chỉ bảo Lâm Dĩ Nhiên vào lấy đồ.

Gã đàn ông kia sau khi mặc quần áo xong thì đi ra ngoài gọi điện thoại, khóa cửa từ phía bên ngoài. Lâm Dĩ Nhiên liếc mắt nhìn ra, thấy gã bước ra khỏi cổng sân, khóa luôn cửa cổng lại.

Cô nhìn Khâu Hành, Khâu Hành nói: “Lo lấy đồ của em đi.”

Lâm Dĩ Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất cầm túi hồ sơ, chứng minh thư, thẻ ngân hàng, điện thoại không tìm được, chắc là bị lấy đi rồi. Cô tùy tiện vơ lấy vài bộ quần áo cho mình, nhét hết vào trong cặp xách.

“Đừng để quên đồ.” Khâu Hành nhắc nhở một câu.

Lâm Dĩ Nhiên gật đầu liên tục, mang cặp xách trên lưng nói: “Xong rồi ạ.”

Khâu Hành vốn không để ý chuyện cửa bị khóa, anh từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Cửa sổ đã bị đập vỡ, cánh cửa này có khóa hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Anh đưa Lâm Dĩ Nhiên tới bên tường, cái ghế lần trước không còn ở đây nữa, Khâu Hành khom lưng nhấc bổng Lâm Dĩ Nhiên lên, Lâm Dĩ Nhiên trèo lên tường nhảy qua.

Khâu Hành lùi về sau vài bước lấy đà, chống bằng một tay trực tiếp nhảy qua, lúc nhảy trên tay vẫn còn cầm thanh sắt kia.

Cửa cổng sân bên này không khóa, người kia đang dựa vào cửa nhìn bọn họ, Lâm Dĩ Nhiên hốt hoảng quay đầu lại nhìn Khâu Hành, Khâu Hành không có biểu cảm gì rõ ràng.

Vừa nãy gã đàn ông kia không động thủ với Khâu Hành là bởi vì không mặc quần áo nên không có sức, bây giờ không có khả năng gã để Lâm Dĩ Nhiên bỏ đi như vậy được.

Người canh giữ ở cửa nhà đòi nợ tất nhiên không phải người hiền lành gì, sẽ không chỉ vì Khâu Hành nói ra mấy lời đe dọa thì đã thấy sợ hãi. Khâu Hành nhìn không lớn, tuổi còn trẻ. Hơn nữa gã đàn ông kia vừa đi gọi điện thoại, có lẽ lúc này đồng bọn đang trên đường tới.

Trận ẩu đả này không thể tránh khỏi, trông Khâu Hành hoàn toàn không có chút hoang mang nào. Anh lấy hai cái điện thoại từ trong túi ra đưa cho Lâm Dĩ Nhiên, Lâm Dĩ Nhiên siết chặt trong tay, nhìn Khâu Hành cầm thanh sắt đi qua.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dĩ Nhiên nhìn thấy người ta đánh nhau, không phải trên tivi, cũng không phải qua video trên mạng, mà là ở ngay trước mắt.

Lúc người nọ vung ghế dựa ném về phía Khâu Hành, Lâm Dĩ Nhiên hét lên một tiếng, Khâu Hành tránh sang một bên, chỉ có chân ghế là đập vào cánh tay anh.

Trận đánh trực diện ở sát bên cạnh Lâm Dĩ Nhiên khiến hô hấp của cô như ngừng lại, cô nhặt thanh sắt vừa nãy lên, nắm thật chặt trong tay, chỉ đợi nếu Khâu Hành đánh không lại thì cô sẽ tìm cơ hội đập xuống.

Mãi cho đến khi đối phương che ngực ngồi dưới đất thở mạnh không đứng lên được nữa, Khâu Hành đi về phía cô, Lâm Dĩ Nhiên mới ném thanh sắt đi, nắm lấy cánh tay Khâu Hành cùng anh chạy khỏi nơi này.

Khâu Hành chân dài bước lớn, Lâm Dĩ Nhiên luống cuống đeo cặp xách chật vật chạy theo sau.

Thực ra phía sau không có ai đuổi theo, chiêu cuối cùng Khâu Hành đạp lên ngực gã, có lẽ gã phải mất nửa ngày mới hồi phục lại. Cũng không biết đồng bọn của gã khi nào sẽ đến, cho nên trước mắt phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Đường phố sáng sớm, ở khu nội thành cũ chỉ có mấy quán điểm tâm mở cửa, khung cửa sắt dưới ánh nắng như bốc ra khí nóng.

Lâm Dĩ Nhiên đi theo Khâu Hành, từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt cánh tay anh. Trong lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi lạnh, da của Khâu Hành vì trận đánh nhau vừa rồi mà nóng hầm hập.

Thỉnh thoảng Lâm Dĩ Nhiên quay đầu lại nhìn, cũng may ở phía sau không có ai đuổi theo.

Làn gió mát của buổi sáng giữa hè phả vào người, mùi hôi của thùng rác ở bên đường cùng với mùi thơm của cây cối ập vào khoang mũi. Trước mắt Lâm Dĩ Nhiên là đường phố cũ nát, không có ánh mặt trời chói mắt, cô cùng Khâu Hành chạy về phía trước mà không quay đầu lại.

*

Mặc dù là cuộc sống trong khoảng thời gian gần đây giống như một cơn ác mộng, nhưng những ngày này đối với Lâm Dĩ Nhiên mà nói lại cũng rất kí©h thí©ɧ.

Mười giờ đêm, cô ngồi ở ghế phụ của xe tải, cột chắn inox giữa đường phản chiếu lại ánh sáng của đèn xe, từ xa nhìn lại giống như những ngọn đèn nhỏ nối liền, bên phải là cánh đồng tối đen như mực đồng cỏ rộng mênh mông, đường cao tốc trước mắt như thể không có điểm cuối.

Làn gió ấm áp từ bên ngoài cửa sổ xe thổi tới, tóc đuôi ngựa của Lâm Dĩ Nhiên bị gió thổi đập vào mặt. Cô giơ tay lên quấn quanh đỉnh đầu, búi tóc lại. Tóc mái và tóc mai vẫn còn bay loạn trong gió, Lâm Dĩ Nhiên ôm cặp xách của mình, thân thể nghiêng ngả theo xe đang chạy, trong lòng cũng lơ lửng không yên.

Khâu Hành im lặng lái xe, mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Xuống xe ở đâu?” Khâu Hành hỏi cô.

“Em không biết.” Lâm Dĩ Nhiên đáp một câu, sau một lát nói, “Chỗ nào cũng được ạ.”

Buổi sáng Lâm Dĩ Nhiên đi theo Khâu Hành đến xưởng sửa xe, Khâu Hành nói với cô là cô có thể đi được rồi, Lâm Dĩ Nhiên đứng lại nửa ngày cũng không rời đi, sau đó nói với Khâu Hành, bảo anh đưa cô đến thành phố khác.

Thành phố này đối với Lâm Dĩ Nhiên mà nói không có gì đáng để lưu luyến cả, tất cả đồ đạc của cô đều đã bỏ vào trong cặp xách.

Khâu Hành không nói nữa.

Anh dường như rất kiệm lời, không nói nhiều, trên mặt hầu như không có biểu cảm gì, giống như đối với chuyện gì cũng không có kiên nhẫn. Anh không nói lời nào, Lâm Dĩ Nhiên cũng không nói, rõ ràng hai người đều không có tâm trạng tán gẫu.

Xe tải phóng nhanh trên đường, Lâm Dĩ Nhiên vừa khẩn trương vừa chậm rãi rời khỏi nơi mà cô lớn lên. Nơi đó có ngôi nhà hoang tàn đổ nát, tất cả những ký ức của cô trước khi trưởng thành.

Thật ra trong ký ức ấy, cô cũng từng có những khoảnh khắc hạnh phúc. Khi bố cô còn là giáo viên Tiểu học, khi bố mẹ cô còn chưa ly hôn.

Khi đó bọn họ ở trong một ngôi nhà tại vùng ngoại thành này, cùng nhau trải qua cuộc sống vừa bình thường vừa an nhàn.

Lúc đó cô và Khâu Hành đã quen nhau rồi.

Khâu Hành lớn hơn cô ba tuổi, là con trai của nhà họ Khâu ở sát vách. Bọn họ chưa từng chơi với nhau, Khâu Hành không thích chơi với cô, anh chê cô nhỏ.

Khi đó Khâu Hành là một cậu bé rất nghịch ngợm, nghịch đến mức cha của anh thường xuyên đánh anh, quát anh, bảo anh đứng đắn một chút, nhưng vừa quay đầu đi thì anh lại chạy ra ngoài chơi rồi, cửa lớn không đi đàng hoàng, cứ nhất định phải nhảy tường.

Khi đó anh rất hoạt bát, không giống như bây giờ không thích nói chuyện. Nhà họ Khâu điều kiện rất tốt, chú Khâu làm ăn, bởi vì Khâu Hành còn đi học cho nên ở lại nhà cũ không chuyển đi, nhưng ở trong thành phố cũng có hai căn nhà.

Sau đó cha mẹ của Lâm Dĩ Nhiên ly hôn, mẹ của cô đưa cô rời khỏi đó, lúc đó Lâm Dĩ Nhiên chín tuổi. Sau nhiều năm chưa từng gặp lại, đến khi gặp lại thì chính là tình cảnh như bây giờ.

“Dì Thẩm sao lại đi rồi?”

Lúc Khâu Hành mở miệng, Lâm Dĩ Nhiên vẫn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng nói vang lên đột ngột làm cô giật mình.

Lâm Dĩ Nhiên quay lại nhìn Khâu Hành, trả lời: “Ung thư gan ạ.”

Khâu Hành không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu.

Trên đường cao tốc bằng phẳng, xe tải chạy rất vững vàng, thỉnh thoảng tiết tấu xóc nảy nhẹ nhàng kèm theo âm thanh lắc lư của khung xe phía sau, tựa như thôi miên.

Đến sau nửa đêm, Lâm Dĩ Nhiên thấy hơi buồn ngủ. Cô nhắm mắt dựa vào ghế, Khâu Hành đóng cửa sổ bên cạnh anh lại.

Lâm Dĩ Nhiên cũng chìa tay lên cửa xe bên cạnh mình tìm tòi một phen, công tắc cửa sổ vẫn là tay nắm kiểu cũ, cô giữ nút xoay từng vòng, đóng cửa sổ bên cạnh mình lại, chỉ để lại một khe hở nhỏ thoáng khí.

Cửa sổ vừa đóng lại, mùi xe cũ kỹ trở nên rõ ràng hơn, thấm mùi dầu máy khiến người ta gay mũi, Lâm Dĩ Nhiên giống như không có cảm giác gì, chỉ nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.

Mơ màng cảm giác được xe dừng lại, Lâm Dĩ Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Khâu Hành dừng xe ở trạm nghỉ, mở cửa đi xuống.

Không lâu sau Khâu Hành trở về, không nổ máy xe nữa, hạ cửa sổ xe xuống. Anh đi ra giữa, hướng về phía sau ghế, để nguyên bộ quần áo đang mặc trên người mà nằm xuống.

Trong khoang xe hơi oi bức, Lâm Dĩ Nhiên hạ cửa sổ xe xuống một nửa. Hai bên cửa sổ đều mở ra, thỉnh thoảng có một làn gió đêm thổi xuyên qua.

Khâu Hành rất mệt, vừa nằm xuống đã ngủ, hô hấp nặng nề. Lâm Dĩ Nhiên quay đầu nhìn, Khâu Hành đã ngủ rất say, ngay cả lúc ngủ cũng cau mày.

Muỗi từ ngoài cửa sổ bay vào, trong chỗ nằm chật hẹp của Khâu Hành, mấy con muỗi cứ bay ong ong, thỉnh thoảng lại bay đến bên Lâm Dĩ Nhiên.

Bên tai là tiếng muỗi bay lượn và tiếng hít thở của Khâu Hành, bên ngoài là tiếng ô tô chạy đêm gào thét trên đường cao tốc, nhưng tất cả dường như đều trở nên yên tĩnh vào ban đêm.

Ánh trăng trải đều khắp nơi, chậm rãi phóng thích hết tất cả cảm xúc, hạnh phúc, sầu não và đau khổ của con người.

Lâm Dĩ Nhiên cởi giày, chân giẫm lên ghế, ôm đầu gối của mình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

*

Một đêm ngủ mà như không ngủ, hơi thở vững vàng của Khâu Hành và âm thanh sột soạt khi xoay người, mùi dầu máy khó ngửi trong xe, tư thế ngồi gập chân, những thứ này khiến cho người ta cảm thấy bất an. Nhưng có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi hoặc có thể là bởi vì rời khỏi thành phố kia mà cảm thấy an toàn, tuy đêm nay Lâm Dĩ Nhiên ngủ không sâu giấc, nhưng lại không hề cảm thấy khó chịu.

Đến gần sáng, Khâu Hành tỉnh dậy, tiếng nhảy xuống đóng cửa xe cũng làm Lâm Dĩ Nhiên tỉnh theo.

Cửa sổ vẫn mở một nửa, Khâu Hành thấy cô tỉnh dậy, chỉ một hướng, ngẩng đầu nói với cô: “Nhà vệ sinh ở bên kia, siêu thị ở đối diện.”

“Vâng.”

Lâm Dĩ Nhiên mang giày vào, cũng mở cửa xe nhảy xuống.

Khâu Hành đã đi được khá xa, lại nghe thấy người phía sau gọi anh: “Khâu Hành.”

Khâu Hành quay đầu lại, thấy Lâm Dĩ Nhiên mang cặp xách đứng tại chỗ nhìn anh, thấy anh quay đầu lại, hỏi: “Em có cần chờ anh về rồi đi không? xe có cần khóa không?”

Khâu Hành nói: “Không cần, đi đi.”

Lâm Dĩ Nhiên đi tới, Khâu Hành không đi tiếp, đứng ở cửa siêu thị chờ cô.

Khâu Hành nhìn cô, hỏi: “Em có tiền không?”

Lâm Dĩ Nhiên vội nói: “Có, em có tiền.”

Khâu Hành gật gật đầu, tự mình rời đi.

Lâm Dĩ Nhiên đi siêu thị mua đồ, lúc thanh toán lấy ra tờ tiền có ghi số điện thoại của Lâm Sưởng.

Chờ Lâm Dĩ Nhiên từ phòng vệ sinh đi ra, quần áo trên người đã thay đổi. Áo đồng phục hôm qua lúc lôi kéo với gã đàn ông kia đã bị vứt lại trong sân, trước đó trên người cô chỉ mặc áo sơ mi dài tay và quần đồng phục. Bây giờ thay thành áo ngắn tay màu xám và quần jean, trông nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.

Khâu Hành đã vệ sinh cá nhân xong từ lâu, lúc Lâm Dĩ Nhiên đi ra anh đang đứng cách đó không xa gọi điện thoại, đưa túi đồ ăn sáng cho cô.

Lâm Dĩ Nhiên nhận lấy đồ, nói cảm ơn.

Khâu Hành xoay người đi, nói chuyện bằng tiếng địa phương mà Lâm Dĩ Nhiên nghe không hiểu.

Lâm Dĩ Nhiên trở lại xe, đặt cặp xách ở dưới chân, ngồi ở đó yên tĩnh ăn bữa sáng. Khâu Hành mua cho cô sữa đậu nành, bánh bao nhân đậu đỏ và một quả trứng gà.

Cô vừa ăn vừa nhìn Khâu Hành ngồi trên lan can gọi điện thoại, hình như anh đang tức giận, cau mày, giọng điệu không được tốt lắm.

Lâm Dĩ Nhiên nhớ tới anh lúc nhỏ, khi đó tuy rằng Khâu Hành chưa từng nói chuyện với cô, nhưng hai nhà nằm cạnh nhau nên vẫn rất quen thuộc. Lâm Dĩ Nhiên vẫn không có cách nào kết nối được cậu bé nghịch ngợm trước kia và hình ảnh của anh hiện tại lại với nhau, bọn họ cứ như là hai người khác nhau hoàn toàn vậy.

Khâu Hành nói chuyện điện thoại xong trở về, ngồi vào ghế lái, vặn chìa khóa.

Lúc xe tải nổ máy mặc dù Lâm Dĩ Nhiên có phòng bị nhưng vẫn bị giật mình, Khâu Hành nhìn cô, nói: “Buổi chiều mới đến, nếu em ngồi mệt thì ra phía sau nằm đi.”

“Vâng.” Lâm Dĩ Nhiên quay đầu nhìn Khâu Hành, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Lâm Dĩ Nhiên nợ Khâu Hành mấy lần “Cảm ơn”. Bất kể là vào buổi tối hôm anh giúp cô trèo qua sân nhà anh, ngày hôm sau đưa cô đi ra ngoài, hay là đưa cô đi bệnh viện còn giúp cô đóng tiền viện phí, thêm cả chuyện sáng sớm hôm qua đánh nhau với người lạ để cứu cô, còn đưa cô rời khỏi thành phố.

So với những thứ này, bữa sáng vừa rồi không đáng để nhắc tới.

Khâu Hành không nói không cần cảm ơn. Im lặng một chút mới hỏi cô: “Còn nhớ tôi tên Khâu Hành à?”

“Nhớ.” Lâm Dĩ Nhiên gật đầu, liếc nhìn anh một cái rồi nói: “Em nhớ chú Khâu, cũng nhớ anh, nhớ cả dì Phương nữa.”

Hôm nay Khâu Hành không im lặng như hôm qua, qua mấy phút còn nói: “Em chuyển đi lúc còn rất nhỏ phải không?”

“Vâng, em chuyển đi lúc chín tuổi.” Lâm Dĩ Nhiên trả lời.

Lâm Dĩ Nhiên còn nhớ rõ năm đó Khâu Hành vừa lên cấp hai, học hành rất giỏi, chú Khâu mua máy chơi game và ván trượt cho anh, Khâu Hành thích đá bóng, thường xuyên ôm bóng về nhà.

Theo quỹ đạo trưởng thành như vậy, dù thế nào đi nữa thì Khâu Hành cũng không nên giống như bây giờ.

Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Chú Khâu vẫn khỏe chứ anh?”

Khâu Hành không có biểu cảm gì nói một câu: “Chết rồi.”

Lâm Dĩ Nhiên kinh ngạc trố mắt nhìn, qua vài giây mới nhẹ giọng hỏi tiếp: “Vậy… dì Phương thì sao ạ?”

Khâu Hành đặt tay lên mép cửa sổ xe, nhìn phía trước nói: “Điên rồi.”