Chương 2: Cô không biết bao giờ mới có thể tỉnh khỏi giấc mộng này

Cửa sắt ngoài sân bị đập mạnh, Lâm Dĩ Nhiên nhốt mình trong phòng, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín, căn phòng cuối tháng sáu nóng nực đến ngột ngạt.

Lâm Dĩ Nhiên dựa vào cửa, cả người co lại. Tiếng đập cửa dường như vô tận, Lâm Dĩ Nhiên nhắm chặt mắt, toàn thân đầy mồ hôi.

Không biết là vì nóng bức, sợ hãi hay vì hai ngày liền không ăn uống gì nên sức lực yếu ớt, Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Trong cơn choáng váng, cô lại một lần nữa hy vọng mình đang chìm vào cơn ác mộng dài, cuối cùng rồi sẽ tỉnh lại.

Dù sao thì cuộc sống những năm nay đối với cô, quả thực giống như một giấc mộng.

Sự ra đi đột ngột của mẹ khiến cô từ giờ không còn mẹ nữa, so với việc ở cùng với bố dượng tính tình bất ổn luôn làm cô sợ hãi thì cô thà trở về căn nhà thuở bé ở còn hơn, Ở đây có một người bố thích uống rượu, sống không đàng hoàng nhưng đó lại là bố ruột của cô. Ít nhất cô cũng không cần phải lo lắng về việc cửa phòng tắm có quên khóa hay không, không cần trong lúc ngủ cũng phải giữ vững dây thần kinh tỉnh táo.

Dù căn nhà này đã cũ kỹ nhưng ít nhất ở đây cô vẫn an toàn.

Tuy nhiên, sự biến mất đột ngột của bố trước kỳ thi đại học khiến một chút an toàn này của cô cũng biến mất.

Bố chỉ gửi cho cô một tin nhắn, nói bản thân có việc sẽ đi vắng một thời gian, dặn cô ôn thi thật tốt. Sau đó ngay cả người cũng không gặp được, chỉ để lại một nghìn tệ dưới gối.

Tính đến hôm nay bố đã mất tích nửa tháng rồi, điện thoại tắt máy, tin nhắn không trả lời, Lâm Dĩ Nhiên không biết ông đi đâu, cũng không biết ông có quay trở về hay không.

Ba ngày trước đã bắt đầu có người đến gõ cửa, họ biết trong nhà có một cô bé, nhìn một cái liền rời đi, trước khi đi dặn cô nhanh chóng liên hệ với bố, nói rằng nếu bố cô không trở về thì đừng có trách họ làm ra việc vô nhân đạo.

Lâm Dĩ Nhiên không biết bọn họ nói “chuyện vô nhân đạo” là có ý gì, nhưng cô vô cùng vô cùng sợ hãi.

Tiếng xe máy xa gần đột ngột quay ngoắt trong đêm.

Dừng lại trước con hẻm, như thể dừng ngay lối vào sân, Lâm Dĩ Nhiên ngồi xổm sau cánh cửa, thần kinh căng thẳng, không biết rằng ngoài cửa có phải lại có người đến hay không.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói ở cửa, không thể nghe rõ.

Một lúc sau, tiếng mở khóa cửa kêu lạch cạch, hàng xóm nhà bên quay lại rồi.

Khâu Hành phớt lờ những người chặn ở cửa nhà bên, mở cửa rồi đẩy xe máy của mình vào sân.

Hai tháng rồi anh chưa trở về, bây giờ cả người đầy bụi và mồ hôi, tóc tai rối loạn. Trong sân đồ vật bừa bãi chất đống, chậu giặt quần áo, ghế nhựa, chai nước rỗng, cả không gian mang đến cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng.

Đêm khuya

Khâu Hành đứng ở bên giếng trong sân rửa mặt, có một chiếc ghế đẩu kê bên giếng, ở trên để một cái chậu. Trong sân không có đèn, Khâu Hành thản nhiên tắm rửa dưới ánh trăng, nước bắn tung tóe khắp nơi. Phần thân trên để trần, thân dưới mặc chiếc quần bẩn ban nãy. Dòng nước bẩn chảy xuống vai, chạy qua lưng, dọc theo cánh tay, tạo thành từng dòng từng dòng chảy xuống trên người anh.

Tiếng nước lớn đên nỗi Khâu Hành không để ý tới bốn viên đá nhỏ rơi vào sân, mãi đến khi một hòn đá nhỏ lăn đến chân anh, Khâu Hành mới cúi đầu nhìn xuống.

Ánh mắt anh từ hòn đá chuyển sang bức tường cạnh sân, ánh trăng mờ ảo, Khâu Hành vô thức nheo mắt lại, dù Khâu Hành vốn dĩ gan lớn cũng bị dọa cho giật mình.

Khâu Hành nhìn sang bên đó mấy giây, nghĩ tới mấy người ban nãy ở cửa, không nói gì, tiếp tục tắm rửa, chậu nước bẩn tiện tay đổ ra sân, sau đó lắc lắc nước trên đầu, bước tới.

Lâm Dĩ Nhiên bước lên ghế, cẩn thận trèo lên tường, nhìn Khâu Hành cầu cứu.

Khâu Hành bước đến, cô lấy tay chỉ về phía cửa, ra hiệu “ Suỵt”.

“Nói.” Khâu Hành vẻ mặt vô cảm, trên đầu còn có nước đang nhỏ giọt.

“Anh có thể đưa em ra ngoài được không?” Lâm Dĩ Nhiên hai tay nắm lấy gạch ốp tường, giọng nói thấp đến mức gần như không nghe được, giọng cô hơi run rẩy. Khoảng thời gian này Khâu Hành chưa từng gặp qua cô, hỏi: "Cô là ai?"

"Lâm Vị là cha của em." tóc mái Lâm Dĩ Nhiên đẫm mồ hôi dính chặt vào chán, cô vuốt tóc ra để Khâu Hành có thể nhìn rõ, nhắc nhở: "Lâm Tiểu Thuyền."

Khâu Hành nhướng mày, có chút ngạc nhiên, liếc nhìn cô hỏi:”Bố em đâu?”

Lâm Dĩ Nhiên lắc đầu, tuyệt vọng nói: "Em không biết..."

Ngoài cửa vang lên tiếng động, Lâm Dĩ Nhiên lập tức ngồi xổm xuống, một lúc sau không nghe thấy âm thanh gì nữa, liền đứng dậy, Khâu Hành vẫn còn ở đó.

“Bố em vay nợ à?” Khâu Hành hỏi.

"Có lẽ thế." gọng nói Lâm Dĩ Nhiên nghe có vẻ hoảng sợ, cô nhìn về phía cửa cầu cứu Khâu Hành, "Bọn họ mỗi ngày đều chặn ở đây, em sợ lắm..."

Khâu Hành trầm mặc một chút, nói:”Qua đây đi.”

Nơi này là khu vực ngoại thành chưa được đưa vào phạm vi quy hoạch xây dựng đô thị, cũ kỹ hỗn loạn, không có một ngọn đèn đường, dường như nó đã bị thành phố lãng quên, rất ít người sinh sống ở đây.

Trước hai cánh cửa đổ nát liền kề, hai người đàn ông tựa vào tường, ôm ngực ngủ.

Lâm Dĩ Nhiên chật vật trèo lên tường, cố gắng không phát ra âm thanh. Khâu Hành bế cô lên,đỡ cô tiếp đất nhẹ nhàng.

Tim cô đập dữ dội, l*иg ngực phập phồng, cô mở to mắt nhìn Khâu Hành.

Khâu Hành hếch cằm hướng vào nhà, ra hiệu cho cô đi vào.

Trong phòng nồng nặc mùi ẩm mốc, Khâu Hành mặc quần đùi ngủ trên giường, anh ngủ rất sâu, tựa hồ rất mệt mỏi. Lâm Dĩ Nhiên không dám ra khỏi phòng, cô ôm đầu gối, rúc vào sofa, vùi mặt vào đầu gối.

Cô không biết khi nào mình mới tỉnh lại khỏi giấc mơ hỗn loạn này.

Khi trời còn chưa sáng hẳn Khâu Hành đã tỉnh rồi, anh chỉ ngủ được hơn hai tiếng.

Lâm Dĩ Nhiên vẫn chưa ngủ, Khâu Hành vừa ngồi dậy, cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh.

Khâu Hành liếc nhìn cô, dừng lại một lúc, rồi nhớ lại chuyện xảy ra tối qua. Sau đó, anh phớt lờ cô ra lấy chậu gội đầu ngoài sân.

Tối hôm qua sau khi cô tới, Khâu Hành cũng không hỏi cô điều gì. Lâm Dĩ Nhiên không ngừng nhìn anh qua cửa sổ, như sợ anh sẽ bỏ đi.

Khâu Hành lại đi vào, lấy trong tủ ra một bộ quần áo, áo sơ mi ngắn tay và quần đùi, cầm sang phòng bên cạnh thay. Khi anh đi ra, nói với Lâm Dĩ Nhiên: “Lát nữa em ở lại đây, đừng ra ngoài.”

Lâm Dĩ Nhiên gật đầu.

động tác Khâu Hành mở cửa không hề nhẹ, hai người ngủ ở cửa mở mắt ra, liếc nhìn anh rồi lại nhắm mắt tiếp.

Khâu Hành đi đi lại lại nhiều lần, thậm chí còn lấy một chậu nước trong sân để rửa xe máy.

Bầu trời chỉ mới sáng, cũng là lúc mọi người đang buồn ngủ, Khâu Hành đẩy xe máy ra ngoài như muốn rời đi, nhưng rồi lại quay người đi vào, động tác nhiều hơn, hai người cũng không thèm mở mắt nhìn anh nữa.

Đây chính là cách Lâm Dĩ Nhiên được Khâu Hành đưa ra ngoài, Khâu Hành thậm chí còn không thèm che chắn, Lâm Dĩ Nhiên nhẹ nhàng bước ra ngoài ngồi lên xe máy, Khâu Hành theo đó lên xe, trước khi đi còn tiện tay khóa cửa.

Sau khi rời khỏi con hẻm, trái tim Lâm Dĩ Nhiên đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Xe máy phóng đi rất nhanh, Lâm Dĩ Nhiên bị gió làm cho cay mắt. Phía sau, Khâu Hành đặt tay lên tay cầm, hơi cúi người xuống, nhưng Lâm Dĩ Nhiên lại không thể ngẩng đầu lên.

Cuối cùng, Khâu Hành lái xe máy chạy vào một sân nhà máy rộng, bãi đất đầy rẫy xe tải. Một số xe tải mở cửa, có thể thấy người ngủ bên trong, chân thò ra ngoài cửa, từng tiếng ngáy truyền ra, kèm theo mùi dầu máy ngoài sân tạo nên một cảm giác thô kệch nhưng hài hòa.

Khâu Hành dừng xe trước ngôi nhà trong sân, ném chìa khóa qua cửa sổ đang mở.

Anh quay người lại, nhìn thấy Lâm Dĩ Nhiên vẫn đang đi theo mình, liền nói: "Em đi đi, lúc này bọn họ hẳn là vẫn chưa tỉnh."

Lâm Dĩ Nhiên không biết mình có thể đi đâu. Thành phố này khiến cô cảm thấy không an toàn, cô không biết mình có thể trốn ở đâu, liệu những người đó có lại tìm được cô hay không.

Cô bất lực nhìn Khâu Hành, Khâu Hành hỏi cô: "Mẹ em đâu?"

Lâm Dĩ Nhiên trả lời: "Đi rồi."

"Đi đâu rồi?" Khâu Hành thản nhiên hỏi.

Lâm Dĩ Nhiên mím môi chỉ tay lên trời.

Khâu Hành lần này thực sự ngạc nhiên, lông mày nhướng lên. Anh nhìn Lâm Dĩ Nhiên, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Đối với Lâm Dĩ Nhiên lúc đó, Khâu Hành giống như một khúc gỗ trôi dạt trong nước, giống như người qua đường duy nhất cô gặp khi đang lạc đường.

Khâu Hành đi tới đi lui buộc tấm bạt quanh xe tải, trong khi Lâm Dĩ Nhiên lặng lẽ đứng ở một góc xe.

"Đừng đứng đây nữa, lát nữa tôi rời đi rồi." Khâu Hành nói với cô.

Lâm Dĩ Nhiên đã mấy ngày không ngủ, lúc này hai mắt đỏ hoe, cả người vô cùng chật vật, tóc tai quần áo rối bù, môi nứt nẻ bong tróc.

Khâu Hành buộc sợi dây vào móc, hỏi: “Em còn có người thân nào khác không?”

Lâm Dĩ Nhiên im lặng lắc đầu.

Khâu Hành hiển nhiên không phải người nhiệt tình, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Nhà bạn cùng lớp, nhà thầy, thể nào cũng có chỗ em có thể đi.”

Lâm Dĩ Nhiên mím chặt môi, gật đầu không có ý định dây dưa.

Nói xong, Khâu Hành phớt lờ cô, trả lời điện thoại, nói bằng tiếng địa phương mà Lâm Dĩ Nhiên không hiểu. Giọng điệu của anh trong điện thoại nghe có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, điều duy nhất Lâm Dĩ Nhiên có thể hiểu được là anh không ngừng lặp đi lặp lại “Tối nay sẽ đến.”

Từ xa có người hét "Khâu Hành ", Khâu Hành nhìn lên thấy lão Lâm đang vẫy tay.

Lông mày của Khâu Hành nhíu lại, anh lại hét vào điện thoại: "Tôi đã nói rồi tối nay sẽ đến!"

Anh đi về phía lão Lâm và chỉ Lâm Dĩ Nhiên đi về hướng cửa.

Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh rời đi, mặt trời sáng sớm không quá gay gắt, nhưng dù sao cũng đang là giữa tháng sáu, trên cổ Khâu Hành đã đổ một tầng mồ hôi. Vừa đi, anh vừa giơ tay lên lau trán, ban nãy làm việc cả nửa ngày trời, tay anh đã sớm trở nên bẩn.

"Cái gì cần sửa em đã sửa rồi, dùng một cái lốp cũ để thay cái lốp hỏng. Lốp cũ lấy từ chiếc xe Tiger lần trước sửa. Anh về nói với khách một tiếng, không thu tiền của anh nữa. Mặc dù loại lốp khác nhau, nhưng dù sao nó cũng không ở phía trước đầu xe, vẫn dùng được.

Lão Lâm lấy chai nước đưa cho Khâu Hành, hỏi anh: "Lần này chở cái gì?"

"Vẫn chở gỗ." Khâu Hành mở chai uống một ngụm rồi nói: "Tháng sau sẽ trả tiền cho anh, anh Lâm, tháng này tôi không còn tiền nữa."

"Sang năm cháu đưa cho chú cũng được, chú đâu có đòi." Lão Lâm cười nói: "Cháu cứ gọi chú là chú đi,gọi anh chú có chút không quen, lúc trước toàn là chú gọi bố cháu là anh thôi."

Khâu Hành nhàn nhạt nói,”Mỗi người một kiểu đi.”

Khâu Hành nợ lão Lâm rất nhiều tiền, ban đầu vay ông mười lăm vạn để trả nợ trước, mượn chỗ này để lấp chỗ kia. Bây giờ mỗi lần trở về đều giúp lão Lâm sửa xe, không có ai lái xe tải mà xe không cần phải sửa, những ai làm công việc này thường xuyên phải thay thế linh kiện, cho dù không có gì hỏng thì vẫn phải sửa cho chắc chắn.

Khâu Hành có một chiếc ô tô cũ bị hỏng, hoàn toàn là nhờ lão Lâm sửa mới có thể chạy được, nợ tiền lại thêm với ân tình này, Khâu Hành nhất thời cũng không biết tính toán ra sao.

“Được rồi, nhanh đi thôi.” lão Lâm ném chìa khóa cho anh.

Khâu Hành nhận lấy, bỏ vào túi rồi nói: "Đi thôi, anh."

Xe tải không được phép chạy trong thành phố sau bảy giờ sáng, Khâu Hành phải đi trước lúc đó, đi đến mấy ngôi làng xung quanh để chất đồ lên xe, sau đó chở hàng chục tấn gỗ đi hơn một nghìn kilomet.

Lái xe hàng nghìn kilomet trên đường cao tốc tưởng chừng như dài vô tận, nhưng Khâu Hành đã chạy như vậy được ba năm.

Mà Khâu Hành năm nay chỉ mới hai mươi mốt tuổi.

“Anh Khâu, phải đi rồi à?” Lâm Sưởng, con trai của lão Lâm lái chiếc Audi tới, đậu cạnh Khâu Hành chào hỏi.

Cậu năm nay mười chín tuổi, vừa tốt nghiệp trung học, thi đại học xong tự tin thông báo làm bài không tệ, lão Lâm vui mừng đến mức mua ngay cho cậu một chiếc xe.

Lão Lâm là người có trách nhiệm, nhưng con trai ông lại không giống ông chút nào. Năm hai đại học đã làm cho con gái nhà người ta có thai, năm cuối thì lại bị phụ huynh của cô gái khác đến tận trường gặp mặt, nói cả ngày cậu chỉ biết quấy rối con gái.

Khâu Hành giơ tay lên coi như chào hỏi.

Điện thoại lại vang lên,Khâu Hành nhấc máy, vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về hướng xe.

Nhưng còn chưa kịp đến gần, Khâu Hành hai mắt nheo dần lại, sau đó cau mày chạy tới.

Ngay chỗ Lâm Dĩ Nhiên vừa đứng, bây giờ có thêm một người đang nằm. Trên người mặc đồng phục học sinh vô hồn ngồi phịch xuống đất, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy dưới ánh nắng.