Chương 11: Ở bên nhau lâu trong một không gian nhỏ khiến họ vừa có cảm giác xa lạ lại gần gũi.

Trong không gian nhỏ như vậy, họ gần như ở bên nhau hai mươi tư giờ một ngày.

Khâu Hành khuôn mặt lạnh lùng, nhưng chung sống cùng với anh cũng không có gì khó khăn cả, hoặc có thể nói là rất thoải mái. Khâu Hành dành phần lớn thời gian để lái xe, nếu muốn nói chuyện với anh thì cần gọi anh thêm vài lần, nếu không anh có thể sẽ không để ý. Lúc nói chuyện cũng nên nói trực tiếp, không cần khách khí quá làm gì, anh đối với những lời lịch sự đó cơ hồ là không muốn phản ứng lại. Nếu quen những thứ này rồi, sẽ thấy anh ấy chỉ là ngoài mặt lạnh lùng chứ thực ra rất dễ để chung sống.

Lâm Dĩ Nhiên cũng không phải là người nhiều chuyện, không có khắt khe, năng lực thích nghi rất cao, không đến mức bất đắt dĩ thì sẽ không làm phiền đến người khá.

Điều này khiến cho khoảng thời gian sau đó hai người ở cùng nhau hòa hợp đến bất ngờ.

"Khâu Hành." Lâm Dĩ Nhiên ngồi ở ghế phụ, co chân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quay người lại nhìn Khâu Hành rồi gọi anh.

Khâu Hành không trả lời, Lâm Dĩ Nhiên lại gọi anh.

Thấy Khâu Hành vẫn không lên tiếng, Lâm Dĩ Nhiên nghiêng người, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh.

Khâu Hành quay đầu lại: “Sao thế?”

Lâm Dĩ Nhiên hỏi anh: "Anh buồn ngủ sao?"

Khâu Hành nói: "Không có."

"Anh có cần nghỉ một chút không?" Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh nói: "Em thấy anh có vẻ buồn ngủ."

"Tôi không buồn ngủ," Khâu Hành lắc đầu nói, "Tôi mệt."

Lâm Dĩ Nhiên quay người, từ phía sau lấy ra một chai nước, vặn ra đưa cho Khâu Hành: “Đến trạm nghỉ chúng ta nghỉ ngơi một chút.”

Khâu Hành nhận lấy, nhấp một ngụm rồi nói: "Ừ."

Nắp chai vẫn còn ở trong tay Lâm Dĩ Nhiên, sau khi Khâu Hành uống xong, cô đưa tay nhận lấy rồi đậy nắp lại.

"Xe chạy được bao lâu rồi?" Khâu Hành hỏi.

Lâm Dĩ Nhiên nhìn thời gian trên điện thoại của Khâu Hành trả lời: "Hơn ba giờ ạ."

Khâu Hành lại nói "Ừm" rồi không nói gì.

Nếu hôm nay kịp, Khâu Hành có thể về nhà kịp lúc trời tối, không cần ngủ ở trên xe nữa, vì thế hôm nay anh lái có chút nhanh.

Lâm Dĩ Nhiên ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng nói với anh vài câu, sợ anh thất thần hoặc buồn ngủ.

Có rất ít người như Khâu Hành liều mạng chạy đường dài một mình, lái xe trong tình trạng mệt mỏi rất nguy hiểm, thậm chí chợp mắt ở trên đường cao tốc cũng có thể tử vong. Khâu Hành còn trẻ, muốn tận dụng lợi thế sức khỏe kiến tiền càng nhanh càng tốt.

Món nợ đè nặng lên vai anh, một ngày không trả hết là một ngày anh không thể đứng thẳng ngẩng cao đầu. Khâu Hành có tấm lưng cứng rắn nên chỉ có thể nghiến răng và im lặng chịu đựng.

Ban đầu, mọi người đều nghĩ cha của Khâu Hành xong đời rồi, số tiền ông phải trả và những vụ kiện tụng mà ông phải gánh đều được xóa sạch trong nháy mắt, không ai nghĩ rằng con trai ông có thể gánh vác được những thứ này.

Bất kể ai đến tìm anh vào thời điểm đó, Khâu Hành đều sẽ gật đầu thừa nhận nói: “Tôi nhất định sẽ trả số tiền bố tôi nợ.”

Dùng mạng kiếm tiền được ba năm, Khâu Hành cuối cùng cũng sắp nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Buổi tối vào đến thành phố trời đã tối rồi.

Từ lúc Lâm Dĩ Nhiên ngồi trên xe của Khâu Hành rời khỏi nơi này, cô vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nữa, không ngờ rằng mình lại quay lại đây trong thời gian ngắn như vậy.

Nhưng vì có Khâu Hành ở bên cạnh nên cô cũng không cảm thấy quá sợ hãi.

Khâu Hành đậu xe vào tiệm sửa chữa của anh Lâm, ông mặc áo ba lỗ và quần soóc bước ra mở cửa cho anh hỏi: "Về muộn thế?"

Khâu Hành thò đầu ra ngoài cửa kính xe chào hỏi rồi đưa cho ông một bao thuốc lá.

Ông nhận lấy hỏi: “Ngày mai không đi đúng không?”

"Không đi nữa, xe cần phải bảo dưỡng, xe máy có ở đây không ạ?" Khâu Hành nói.

"Hình như là ở đây, cũng không thấy có ai lái đi." Ông nói.

Khâu Hành xua tay rồi lái xe vào. Ông khóa cửa lại, nhìn thấy trong xe Khâu Hành có người, vươn cổ nhìn lại, không nhìn rõ liền quay về nhà ngủ.

Hàng được dỡ xong ở thành phố bên cạnh rồi, lúc dỡ hàng cả Khâu Hành và Lâm Dĩ Nhiên đều ngủ một lúc , nhưng từ sáng đến giờ, lúc xuống xe Lâm Dĩ Nhiên vẫn cảm thấy rất mệt, chưa kể Khâu Hành còn phải lái xe.

Trước khi dỡ hàng, Khâu Hành leo lên phía sau xe, kéo tấm bạt lên bó lại khiến toàn thân anh dính bẩn đen xì.

Lâm Dĩ nhiên đeo theo cập sách, Khâu Hành đi sang phía bên kia sân lấy xe máy, Lâm Dĩ Nhiên ngồi lên hỏi Khâu Hành từ phía sau: "Chúng ta đi đâu vậy ạ?"

Khâu Hành nói: “Nhà tôi.”

Lâm Dĩ Nhiên mơ hồ cảm thấy lo lắng, hỏi: "Bọn họ còn ở đó thì sao?"

Khâu Hành lái xe ra khỏi cửa nói: “Không sao.”

Nửa đêm tiếng xe máy gầm rú, đường phố vẫn hoang tàn, hai chiếc sân nhà giống nhau. Chỉ là cửa ra vào và cửa sổ của nhà Khâu Hành vẫn còn nguyên vẹn, trong nhà không có dấu hiệu bị đập vỡ.

Khâu Hành đậu xe máy trong sân, Lâm Dĩ Nhiên không dám rời xa anh dù chỉ một bước, bám sát Khâu Hành.

Trong lúc Lâm Dĩ Nhiên đang tắm rửa trong sân, Khâu Hành cúi đầu ngồi trên bậc cửa, khuỷu tay chống lên đầu gối, tư thế rất bình thường, hiển nhiên là anh rất mệt mỏi.

Sau khi Lâm Dĩ Nhiên tắm rửa xong, Khâu Hành nói: “Em vào tìm chỗ ngủ đi, tôi đi tắm.”

“Vâng.” Lâm Dĩ Nhiên trả lời xong, sợ Thu Tinh sắp rời đi nên hỏi: “Anh định tắm ở đâu?”

Khâu Hành chỉ vào sân nói: “Ở đây.”

Lâm Dĩ Nhiên có chút ngơ ngác gật đầu.

Giọng nói của Khâu Hành đầy mệt mỏi, anh cúi đầu nói: "Tôi sẽ tắm ở đây, vì vậy đừng ra ngoài."

“Vâng.” Lâm Dĩ Nhiên vội vàng nói: “Em sẽ không ra ngoài.”

Khâu Hành trực tiếp tắm bằng nước giếng, nước giếng dù đang là trong hè nhưng cũng rất lạnh, nhưng Khâu Hành không quan tâm.

Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng nước, Khâu Hành dùng lực rửa tay, Lâm Dĩ Nhiên nghe thấy tiếng nước cũng không đỏ mặt mấy.

Cô và Khâu Hành ở bên nhau cả ngày lẫn đêm, thời gian dài ở bên nhau trong một không gian chật hẹp khiến họ có vẻ xa lạ nhưng lại gần gũi.

Nói cách khác, đơn giản không cần để ý nhiều, chính là điều kiện không cho phép.

Trước sự sinh tồn và an toàn, ranh giới giữa nam và nữ dường như mỏng manh không đáng nói, Lâm Dĩ Nhiên chỉ biết rằng cô được an toàn và bảo vệ khi ở cạnh Khâu Hành.

Khâu Hành bước vào mang theo khí lạnh, mặc quần đùi và để trần thân trên.

Lâm Dĩ Nhiên cuộn tròn trên ghế sofa nằm xuống.

Khâu Hành trực tiếp nằm trên giường, kéo tay áo ngắn sạch sẽ che mặt, tựa hồ không qua bao lâu, vừa nằm xuống liền ngủ say.

Thật hiếm khi Khâu Hành có thể ngủ một giấc trọn vẹn như vậy vào ban đêm, nếu bị đánh thức, anh sẽ tức giận.

Lâm Dĩ Nhiên thức dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong quay lại phòng của Khâu Hành, sau đó không ra ngoài nữa. Cô lặng lẽ ngồi ở góc ghế sofa, thấy ánh nắng càng ngày càng sáng hơn, cô nhẹ nhàng bước tới, kéo rèm lại, che bớt ánh nắng chiếu vào Khâu Hành. Trên tấm rèm có một khe hở không thể đóng lại được, một tia sáng từ giữa xuyên qua, rơi xuống mặt đất cạnh giường.

Khâu Hành đã quá mệt mỏi.

Anh ấy thậm chí còn ngáy nhẹ khi ngủ, điều mà hiếm thấy vào những lúc bình thường.

Lông mày và đôi mắt của Khâu Hành trông rất giống mẹ nhưng lại có thêm một chút sự cứng rắn và chủ nghĩa anh hùng của bố.

Khi ngủ say như vậy, vẻ mặt anh trở nên ôn hòa hơn trước, trông trẻ hơn rất nhiều, có chút giống dáng vẻ của một nam sinh.

Đợi Khâu Hành hoàn toàn tỉnh lại mở mắt ra thì đã rất lâu rồi.

Lâm Dĩ Nhiên đang đứng bên cửa sổ, lưng dựa vào cửa. Khâu Hành mở mắt nhìn thấy cô, sau đó nhắm mắt lại, lấy chút tinh thần rồi mở mắt ngơ ngác hỏi cô: “Em đứng ở đây làm gì?”

Lâm Dĩ Nhiên hơi quay người, ánh sáng không thể ngăn cản từ phía sau đột nhiên xuyên thấu, làm chói mắt Khâu Hành.

Khâu Hành đột nhiên run rẩy đến mức cau mày nheo mắt.

Lâm Dĩ Nhiên mỉm cười, đứng lại chặn khoảng trống, nói: "Anh cứ cau mày suốt."

Khâu Hành lần này ngủ rất thoải mái, hôm qua mệt đến sống dở chết dở, ngủ qua một đêm mới sống lại.

Anh ngồi dậy, kéo chiếc tay áo phông au mặt hôm qua mặc lên người, vừa mặc vào vừa nói: "Vậy em cứ đứng như thế nãy mãi à? Chân thành như vậy sao?"

Lâm Dĩ Nhiên chỉ mỉm cười, Khâu Hành mặc quần áo đi ra ngoài, nhưng Lâm Dĩ Nhiên không đi theo.

Khâu Hành đi ra ngoài hỏi cô: "Em quay lại nhà xem thử chưa?"

Lâm Dĩ Nhiên mở rèm ra, ánh nắng lập tức tràn vào. Lâm Dĩ Nhiên xuyên qua cửa sổ nói: “Em không dám.”

Khâu Hành liếc nhìn về phía nhà cô nói: "Một lát nữa đi qua xem."

Ngôi nhà hoàn toàn trống rỗng.

Kể từ khi Khâu Hành đưa Lâm Dĩ Nhiên đi lần trước, ở đây có lẽ sẽ không còn ai canh chừng nữa, bọn họ cũng biết Lâm Dĩ Nhiên sẽ không quay lại.

Lâm Dĩ Nhiên lại gói ghém thêm một ít quần áo, mấy cuốn sách, một bộ chăn ga gối đệm, một cái gối, một tấm đệm.

Khâu Hành đang dựa vào cửa đợi cô, quay mặt ra cửa nói chuyện điện thoại.

Lần này thời gian rất nhàn nhã, không vội vàng, Lâm Dĩ Nhiên chậm rãi thu dọn hành lý, thậm chí còn lấy đi dầu gội đầu.

Khâu Hành đang lái xe máy, chở Lâm Dĩ Nhiên và hành lý của cô. Trên đường đến tiệm sửa chữa, luôn có người nghiêng nhìn theo bọn họ

Chiếc xe máy đang đi qua những con phố cũ của thành phố cổ, nhưng Lâm Dĩ Nhiên chỉ nhìn vào bóng lưng của Khâu Hành trước mặt. Quần áo của anh thực sự rất cũ, chiếc áo phông bạc màu có chút trắng, khi anh ấy hơi cúi lưng, có thể nhìn thấy rõ hình dáng cơ bắp và khớp xương của anh qua lớp vải mỏng.

Nếu là hai tháng trước, Lâm Dĩ Nhiên sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng rằng trong kỳ nghỉ sau kỳ thi đại học, cô sẽ ngồi sau xe máy của một người đàn ông, trong tay ôm gối và chăn bông.

Điều này nghe có vẻ vô lý và hơi kỳ quặc

Nhưng vào lúc này, mọi thứ trước mắt đều rất tự nhiên, khiến cô cảm thấy biết ơn.

*

Ban ngày trong tiệm sửa chữa có rất nhiều người, trước cửa có một đám người ngồi dưới đất trò chuyện, đều là tài xế của các xe khác. Anh Lâm cũng ở đó, con trai anh Lâm Sưởng cũng vậy.

Nhìn thấy Khâu Hành lái xe chở một cô gái, các tài xế cố tình trêu chọc, đùa giỡn anh.

Khâu Hành lái xe thẳng tới xe tải của mình không dừng lại, Lâm Dĩ Nhiên xuống xe, Khâu Hành mới lại lái xe đi.

"ĐM, đây không phải là cô gái lần trước sao?" Lâm Sưởng từ dưới đất nhảy lên, ngồi lên ghế sau của Khâu Hành, quàng tay qua vai anh nói: "Anh Khâu được đấy! đây là làm việc lớn trong im lặng sao."

Khâu Hành hất tay cậu ra, xuống xe lấy chìa khóa ném qua.

"Anh đây là bắt cóc người ta? Đi cùng xe với anh à?" Lâm Sưởng ngồi trên xe máy, hét lên hỏi Khâu Hành, "Em nói là em muốn chạy xe cùng anh anh còn chưa trả lời em đấy!"

Khâu Hành không nói chuyện với cậu, những tài xế khác trêu đùa anh, Khâu Hành cũng không quan tâm, không muốn để ý nói: "Không như cậu nghĩ đâu."

"Như em nghĩ là như thế nào? Người anh cũng chở theo rồi kìa!" Lâm Sưởng đi theo va vào vai Khâu Hành, "Anh Khâu, em đã nói là cậu ấy xinh đúng không? Lần trước em nói anh còn giả vờ, bây giờ thì lại ra tay trước rồi."

Khâu Hành bị Lâm Sưởng làm phiền, sắc mặt không tốt, chỉ đi qua báo với anh Lâm sửa xe.

Lâm Sưởng từ xa nhìn ngó vào xe, Lâm Dĩ Nhiên trên xe đang sắp xếp hành lý, cô đoán những người ở ngoài chắc cũng không nói được điều gì hay ho, ban nãy ở cửa mấy lời trêu đùa đó cô cũng nghe thấy rồi.

Nhưng cô tin tưởng vô điều kiện Khâu Hành sẽ không dính líu đến những trò đùa bậy bạ đó.

Ban nãy Khâu Hành ở cửa căn dặn nên Lâm Dĩ Nhiên không có xuống xe, sau đó Khâu Hành từ xa đi tới đứng cạnh cửa xe.

"Tôi đi ăn, em muốn đi cùng hay đợi tôi đưa em về?" Khâu Hành ngẩng đầu lên nói với cô.

"Em theo anh đi." Lâm Dĩ Nhiên lập tức nói.

"Vậy thì xuống đi." Khâu Hành nói rồi nhắc nhở: "Đeo cặp theo."

“Em đeo rồi.” Lâm Dĩ Nhiên mở cửa xe nhảy xuống, hỏi Khâu Hành: “Em không cầm chìa khóa, anh có muốn cầm đi không?”

"Không cần, để ở xe là được."

Khâu Hành đi về phía trước, Lâm Dĩ Nhiên đeo cặp sách sau lưng đi theo sau.

Các công nhân và tài xế trong xưởng sửa chữa biết Khâu Hành nên cười đùa anh hoặc nói đùa chào hỏi, Khâu Hành không quan tâm lắm.

"Em ở trên xe tôi, nếu người khác nói điều gì không hay, thì cứ coi như không nghe thấy là được." Khâu Hành nói.

"Vâng ạ." Lâm Dĩ Nhiên nói.

"Không cần nói chuyện với bọn họ, họ nói chuyện với em cũng không cần trả lời." Khâu Hành nói thêm.

"Em biết rồi." Lâm Dĩ Nhiên ở phía sau ngoan ngoãn trả lời.

"Ra ngoài à anh Khâu?" Đi đến cửa Lâm Sưởng hỏi anh.

Khâu Hành còn chưa kịp nói gì cậu đã đi tới trước mặt anh nói: "Em cũng đi."

Cậu cố ý lùi lại phía sau Khâu Hành một bước, gần như là đứng cạnh Lâm Dĩ Nhiên, ánh mắt nhìn quét ngang khuôn mặt cô một cách bừa bãi.

Lâm Dĩ Nhiên không nhìn cậu ta, coi như cậu ta không tồn tại.

Khâu Hành dùng khủyu tay huých Lâm Sưởng, ý bảo cậu ta đừng xấu tính nữa. Đồng thời, anh đưa tay ra sau, nâng cánh tay lên dẫn Lâm Dĩ Nhiên tiến về phía trước, sau đó đặt tay lên cặp sách của cô, bảo cô đi trước mặt anh.

"Đi trước mặt tôi." Khâu Hành nói.