Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thủy Tinh Đăng Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 13: Nồng tình mật ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếu Dương ngẫm nghĩ thật lâu, khi nhíu mày, khi lại cười tủm tỉm.

Mục Thiếu Hoài hiếu kỳ nhìn hắn, vì sắc mặt hắn thay đổi thất thường mà nhìn không chớp mắt.

Thời gian trong khoảnh khắc dường như đọng lại, trầm tịch đằng đẵng cơ hồ như trăm nghìn năm trôi qua.

Cuối cùng, Tiếu Dương ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau giữa không gian.

Khóe môi độc nhãn nam nhân chậm rãi cong lên, trên mặt lộ ra một nụ cười tà khí. Bất chợt, hắn vươn tay điểm nhẹ lên môi Mục Thiếu Hoài, rồi đặt lên môi mình, sâu xa vuốt ve qua lại, trong ngả ngớn mang theo vạn phần phong lưu trêu ghẹo.

“Thiếu Hoài a, nghe ngươi lẩm nhẩm cái gì lư đỉnh luyện công… kỹ thuật của nhị ca nhà ngươi tốt lắm sao? Rất tiêu hồn rất hưởng thụ có phải không? Muốn thử lại một lần?”

“Ách…” Mục Thiếu Hoài đỏ mặt.

“Oa, ha ha ha ha, hỏi một câu liền đỏ thành như vậy… ngươi mê ta đến thế sao?”

Tiếu Dương cười khẽ, cúi người xuống, cùng sư đệ mười ngón giao nhau, nắm lấy tay hắn.

Tim Mục Thiếu Hoài đập dữ dội.

“Được lắm, không uổng công nhị ca nhà ngươi thương ngươi. Như vậy, ta cũng đã không quá tuyệt tình…”

Kéo tay thanh niên áp lên mặt mình, Tiếu Dương nhìn hắn, nhãn thần xảo trá. Dù chỉ còn một mắt có thể thấy vật, gương mặt kia vẫn chết tiệt anh tuấn, nụ cười lười biếng vô lại đáng ghê tởm, suýt chút nữa làm hắn lóa mắt.

“Nể tình nhà ngươi thích ta như thế, chúng ta còn là huynh đệ nhiều năm … phù sa không chảy tới ruộng người

(*), coi như tiện nghi ngươi cũng tốt.”

((*): Nguyên văn – Phì thủy bất lạc ngoại nhân điền – thứ tốt không thể đem cho người ngoài)

Tiếu Dương đắc ý dạt dào trở cổ tay, trước cái nhìn chăm chú của hắn, chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng in dấu môi mình trên mu bàn tay hắn.

Dịu dàng hơn xuân phong, ấm áp hơn dương quang, một nụ hôn nhẹ như tơ hồng.

“Ta đồng ý, cùng ngươi bên nhau!”

Có lẽ, ảo tưởng chính là một cơn mộng, bởi người ta không thể bắt lấy nó.

Mục Thiếu Hoài tròn mắt nhìn Tiếu Dương, cả người đẫm mồ hôi hô hấp hỗn loạn, rõ ràng lời nói rành mạch truyền vào tai, hắn lại như lạc vào mộng cảnh không chân thực.

… Dù biết nam nhân thủ đoạn tán tỉnh cao siêu, trò đùa này chỉ là gϊếŧ gà bằng dao mổ trâu mà thôi, viền mắt vẫn mơ hồ nóng lên.

“Ai nha, không cần phải quá cảm động đâu!” Tâm tình sầu não vừa dâng lên liền bị cắt đứt.

“Bách!”

Một bàn tay vỗ vào giữa lưng hắn, suýt chút nữa làm hắn ngã chúi như cẩu xực phân.

Tiếu Dương nhìn hắn cười xấu xa không ngừng, khoe ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Nhị ca nhà ngươi anh tuấn như vậy cư nhiên lại coi trọng ngươi, ta biết ngươi nhất định không dám tin. Chỉ là, cho dù có vui như lên trời, nghìn vạn lần bình tĩnh một chút, đừng kích động thái quá.”

Mục Thiếu Hoài thiếu chút nữa nghẹn thở, vừa bực bội vừa buồn cười: cái kiểu tự cho là đúng rắm thối này, cũng quá đáng ăn đòn đi?

Thế nhưng, một khắc sau, Tiếu Dương liếc nhìn hắn, ngữ điệu bâng quơ, song lời nói lại lệnh hắn kinh ngạc đến ngây người —

“Tóm lại, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Tuy đôi khi mị lực quá lớn cũng là một loại tội lỗi, nhất là nhị ca nhà ngươi nhân kiến nhân ái, bên người bao giờ cũng không thiếu hoa cỏ ong bướm vờn quanh nga… Nhưng nếu ta quyết định ở bên ngươi, trong lòng tất nhiên sẽ không có người thứ hai.”

Mục Thiếu Hoài ngơ ngẩn nhìn hắn.

Tiếu nhị lang phong lưu nổi danh, người khác chỉ thấy được bề ngoài lãng tử tùy tính của hắn, lại chẳng ai biết hắn chí tình chí nghĩa suốt mười hai năm khổ ái một cô nương. Đôi mắt hồ ly đào hoa, dáng cười lười biếng trẻ con, mang theo một chút xảo trá, một chút ngả ngớn, còn có một chút thờ ơ, khó trách sư tỷ không chịu tin hắn thực tâm …

Thế nhưng, khoảnh khắc này, độc nhãn nam nhân lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, trong vẻ trầm tĩnh tự hữu một thành ý sắt đá khiến người ta tin tưởng.

Cuối cùng Mục Thiếu Hoài đã hiểu, sư huynh chấp nhận trao cho hắn, hoàn toàn không phải một đêm hoan lạc phóng túng, mà là thệ ước suốt đời gần nhau.

Hắn nhè nhẹ thở dài, tâm lòng nhẹ nhõm, viền mắt ướŧ áŧ vì vui mừng quá đỗi.

“Cho nên, Thiếu Hoài, chúng ta đi nấu cơm đi.” Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nam nhân nghiêm túc không được bao lâu, liền quay sang nháy mắt với hắn, “Lư đỉnh luyện công cũng được, nhị ca nhà ngươi là người rất hiếu học nha! Tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng!”

“A?”

“Tiếp chiêu đi ngươi! Oa ha ha ha—”

……

Mặt trời tươi đẹp chiếu sáng trên cao, cát biển bị nắng nung nóng hổi.

Tuy nhiên, rừng cây xa xa đã bị dung nham nuốt chửng khi hỏa sơn phun trào. Hướng mắt nhìn, khắp nơi trên đảo đều là tầng tầng lớp lớp dung nham nguội cứng rắn, nhiều dải đất rộng không còn một bóng cây ngọn cỏ.

Tiếu Dương dang tay dang chân, thong thả ung dung nằm trên sàn tàu, mặc cho ánh nắng rót xuống nước da trần màu mật. Gió biển thoang thoảng mùi tanh mặn lùa qua mạn thuyền, vén hộ hắn mấy sợi tóc đen nhánh rũ trên trán.

Dương quang chiếu thẳng xuống mặt hắn, hắn khẽ nhíu độc nhãn, như không chịu nổi ánh sáng chói lóa này.

Mục Thiếu Hoài nằm bên cạnh lười biếng trở mình, quay mặt lại chăm chú nhìn sư huynh, chợt giãn đầu mày đang cau lại, nở nụ cười.

Thanh niên toàn thân trần trụi như trẻ con mới sinh. Ánh nắng nóng rực, màu da tái nhợt của hắn ánh ra sắc sáng bóng gần như trong suốt, lan tỏa một khí tức se lạnh diệu kỳ.

Hắn dùng khuỷu tay chống nửa người dậy, lấy dù đỏ bung ra, đặt bên cạnh mặt sư huynh, ít nhiều thay hắn che đi một chút nắng sáng chói mắt, rồi chống cằm trầm tư.

Chuyện lư đỉnh luyện công từ Thái Âm chân khí, nguyên lai cũng là không có lửa sao có khói

(*). Bất quá, chẳng hề thần kỳ như trong tưởng tượng.

((*):

Nguyênvăn: Không huyệt lai phong – không có lỗ rò sao có gió lùa)

Nội lực Tiếu Dương luyện là công phu dương cương của Thiền Tông Phật môn, thuộc tính hoàn toàn tương phản với Thái Âm chân khí chí âm chí hàn. Do đó, muốn vận công chỉ cần ngủ, ngay cả dùng chân khí hỗ thông kinh mạch cũng thu được kết quả rất lớn. Loại chuyện lý tưởng ngủ một giấc nội lực liền chuyển biến như thế này, e rằng chỉ có người cùng tu luyện “Lục hợp bát pháp” mới có thể.

Hắn thương tiếc vuốt qua vết thương trên mắt phải của Tiếu Dương.

Không có cách nào trị khỏi thương tổn, mỗi lần hắn nhìn thấy tim đều đập dồn, nhưng sư huynh cười bảo cái gì “Nếu Thái Âm chân khí thần kỳ đến mức cái này cũng có thể chữa, chỉ sợ cả vô lương đại phu Tà dược sư cũng không có cơm ăn…”

Việc đáng giá an ủi duy nhất chính là, dù sao nội thương của sư huynh đã ổn định rất nhiều. Tiếp theo chỉ cần từ từ điều trị là được.

Trái lại một chuyện khác sư huynh nói, lại làm hắn nổi lên mấy phần nghi hoặc trong lòng.

Theo lời Tiếu Dương, Thái Âm chân khí là một trong “Lục hợp bát pháp” của Thủy tinh đăng, thuộc đạo môn huyền công không thể nghi ngờ. Nhưng đạo môn luyện khí phân biệt âm dương, nữ tử chủ yếu luyện nhâm mạch, mạnh về huyết; nam tử chủ yếu luyện đốc mạch, mạnh về khí. Bất luận là loại công pháp nào, tối hậu đều cần âm dương điều hòa, càn khôn giao tịnh, không có phương pháp chỉ luyện một loại mạch.

Thế nhưng, Thái Âm chân khí trong cơ thể hắn lại thuần túy chạy trong nhâm mạch!

Chiếu theo thông thường để phán đoán, nếu tiếp tục luyện, thể chất của hắn sẽ trở nên chí âm chí hàn, thậm chí kinh mạch cứng lạnh khí huyết tắc nghẽn, sớm muộn cũng chết cóng. Không chừng từ nhỏ hắn thích ngủ, chính vì luyện môn công phu này làm hư nhược khí huyết trong người…

Xem ra, môn công phu này vốn không thích hợp để nam nhân luyện, mà phải là nữ nhân luyện!

… Đúng rồi, nói không chừng thích hợp nhất chính là cho hoạn quan trong cung luyện…

Khó trách ban đầu bí kíp nằm trong tay Cao công công.

Trên mặt hắn treo mấy vệt hắc tuyến. Trước đây lúc sư tỷ mang bí kíp bắt hắn luyện, rốt cuộc có suy xét qua hai người họ nam nữ khác biệt!

Tiếu Dương khen hắn hồng phú tề thiên, bản thân gà mờ vô tình nhặt được bí kíp vẫn cứ luyện thành môn công phu kỳ dị vô cùng này, cư nhiên còn không bị tẩu hỏa nhập ma. Hắn lại muốn đâm đầu vô tường a!

Bất quá, chính do Thái Âm chân khí chỉ lưu chuyển trong nhâm mạch, tính thuần âm hàn, nếu không thể âm dương giao hợp, long hổ điều hòa, trái lại có hại cho bản thân. Cho nên, ban đầu hắn cho rằng chính mình cứu sư huynh, kỳ thực phải là sư huynh cứu hắn mới đúng. Mấy ngày nay, hai người lúc nào cũng nhĩ tấn tư ma

(vành tai tóc mai chạm nhau, ý nói thân mật thân thiết, xuất phát từ Hồng Lâu Mộng)

vui đùa hồ nháo, chân khí trong cơ thể hắn không còn nghịch lưu phác tác, thật sự cảm tạ trời đất.

Gió biển ấm áp mà ẩm ướt lướt qua trên người, da thịt lạnh lẽo chậm rãi nóng lên, cả lỗ chân lông cũng nở ra, giống như hưởng thụ vuốt ve của tình nhân, hết sức mẫn cảm.

Sự tình kiều diễm hoang đường mấy ngày qua đột nhiên từng chút từng chút vυ"t qua trong đầu, mặt hắn nóng lên.

Nơi cổ truyền đến một trận ngứa ngáy, có một hơi thở ấm áp chầm chậm phả vào tai hắn. Thân thể hắn thoáng run rẩy.

“Thiếu Hoài, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Chẳng rõ Tiếu Dương đã tỉnh từ khi nào, thấy bộ dáng như đi vào cõi thần tiên của hắn, hiếu kỳ tiến đến bên tai hắn hỏi han.

“Ách… không có gì!” Hắn cực kỳ chật vật. Dù sao cũng không thể nói đang hồi tưởng dư vị đi!

“Thật sự không có gì?”

“Ách… Ta đang nghĩ làm thế nào rời khỏi hòn đảo này…” Hắn đành lung tung tìm một chuyện khác lấy lệ.

“Thật sự?” Tiếu Dương nheo mắt.

“… Thật.” Vừa nhìn đến biểu tình này, liền biết sư huynh lại muốn trêu hắn.

Hắn tuyệt đối không được thừa nhận!

“Như vậy a…” Tiếu Dương bán tín bán nghi gật đầu, lần đầu tiên không chọc ghẹo hắn.

Hắn nuốt nước miếng, cảm thấy có chút thất vọng.

Lúc này, Tiếu Dương thay đổi vị trí đặt dù, lặng lẽ che phủ sư đệ giữa bóng râm dưới tán dù, không để dương quang gay gắt chiếu đến hắn. Sau đó, Tiếu Dương xoay mở phần tay cầm, từ trong khung dù rỗng lục tục lấy ra mấy cuộn bản vẽ.

Mục Thiếu Hoài vươn đầu thăm dò, phát hiện đa số là địa đồ vẽ hải lộ trên biển, còn có bản thảo phích lịch pháo mà người Kim một lòng muốn tìm. May mắn cán dù của Tiếu Dương do tinh thiết bách luyện rèn nên, những bản vẽ giấu bên trong luôn được bảo tồn hoàn hảo không hao tổn gì.

Bản vẽ phích lịch pháo vô cùng quí giá, trải qua hai ngày không ngừng được hoàn thiện, đã hoàn thành tám chín phần. Tiếu Dương cẩn thận từng chút cuộn nó lại cất đi, bắt đầu cầm bút than vạch vạch vẽ vẽ trên mấy bản đồ hàng hải, tìm đường quay về đất liền.

Mục Thiếu Hoài ngồi ở phía sau nhìn hắn nửa ngày, nhìn mãi vẫn không ra nguyên cớ, nhịn không nổi hỏi: “Hiện tại chúng ta đang ở đâu?”

Ngòi bút than của Tiếu Dương vòng một chấm đen nhỏ xíu trên bản đồ: “Có lẽ là một hòn đảo nào đó tại khu vực này.”

“Di?” Mục Thiếu Hoài rất kinh ngạc, “Xung quanh còn nhiều đảo như vậy? Sao ta không thấy?”

Tiếu Dương nhịn không được bật cười: “Nhìn trên bản đồ đương nhiên rất gần, nếu như thật sự muốn đến đó, gần nhất cũng phải hai ngày thuyền trình nha.”

“Nói như vậy, nếu không đợi được Mộ Dung tam ca tới đón, chúng ta sẽ kẹt cả đời trên hoang đảo làm người rừng sao?” Mặt hắn đen hết phân nửa.

Hai người bọn họ chỉ có duy nhất một chiếc thuyền, nhỏ đến thương cảm lại không trữ được nhiều lương thực. Tối đa chỉ có thể đi quanh quẩn các hòn đảo tại hải vực này, nếu muốn về đất liền căn bản không có khả năng.

“Vậy hai người chúng ta làm người rừng cũng không tệ a!” Tiếu Dương nghiêm túc gật đầu với hắn.

“Ngươi nói nghiêm túc sao…” Nghe thế, vẻ mặt hắn có điểm méo mó.

Người rừng? Kẻ ngay cả cuộc sống trên núi còn ngại buồn chán mà muốn lên hoang đảo làm người rừng?

“Yên tâm, bằng bản lĩnh và tài nghệ của nhị ca nhà ngươi, tuyệt đối không để ngươi bị đói. Hơn nữa, chúng ta còn có thể đánh cướp các tàu thuyền vãng lai, kết bạn với đạo tặc trên biển. Ha ha, nếu Hải bá vương Thương Lãng Hải tìm tới cửa, liền đoạt danh hải tặc vương của hắn, lên nắm quyền đã nghiền!”

Thấy sư huynh càng nói càng hăng hái, không nhịn được trợn trắng mắt: “Chuyện dễ nghe như vậy ta tin mới lạ, ngươi đã quen với cuộc sống phồn hoa bên ngoài, bị nhốt trên hoang đảo này chẳng lẽ không chê buồn ư?”

Sư huynh nói hưu nói vượn hắn nghe nhiều rồi, tin mới là lạ nha!

Nào biết, một khắc sau, Tiếu Dương không cần nghĩ ngợi thốt ra một câu: “Có ngươi bầu bạn sao lại buồn?”

“Di…?” Mục Thiếu Hoài giật mình, l*иg ngực bất giác nóng lên.

Ý của những lời này là… sư huynh rất thích ở cùng một chỗ với hắn đúng không?

Tiếu Dương cười hì hì nhìn hắn: “Bởi vì a —”

Mắt xấu xa phì cười một tiếng, độc nhãn nam nhân chậm rãi bổ sung hoàn chỉnh lời nói trước cái nhìn chăm chú của hắn: “Chính vì đùa ngươi chơi đã đủ vui rồi!”

“……” Khóe miệng hắn giật giật.

Hắn ngu ngốc! Hắn nhất định là kẻ ngu ngốc! Cư nhiên dại dột tin tưởng sư huynh sẽ nói điềm ngôn mật ngữ gì với hắn.

Cẩu muôn đời thích xực phân, bản tính thích trêu chọc hắn của sư huynh đến chết cũng không thay đổi!

“Thật nha, Thiếu Hoài, chơi đùa ngươi rất vui. Từ nhỏ đến lớn, chơi thế nào cũng không chán, một chút cũng không buồn!” Tiếu Dương tiếp tục châm dầu vô lửa.

“……” Hắn muốn đánh người.

Thấy sư đệ sắp nổi điên, Tiếu Dương vội vàng kịp thời rút lui, “Được rồi, cùng lắm ta chịu chút thiệt thòi. Lúc nào ngươi thấy buồn, ta thay ngươi giải sầu là được!” Cúi người xuống, nam nhân nhẹ nhàng ghé vào tai hắn ái muội thổi nhiệt khí, “Dùng thân thể cũng được nữa!”

Hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng khát khô, trống ngực cũng trở nên kịch liệt. Hắn ngồi dậy, nhặt ngoại sam nằm trên ván thuyền lên, luống cuống tay chân bắt đầu mặc vào.

Tiếu Dương bám cả người vào hắn, mặt chảy nước miếng nói: “Trời nóng như thế mặc y phục làm gì a!” Một bên nói, một bên túm quần áo trên tay hắn, tùy tiện ném sang một bên.

“Sư huynh ngươi…” Hắn vừa bực vừa buồn cười, vừa rồi còn đang nói nói bây giờ lại…

“Ta đang giúp ngươi giải buồn a!” Tiếu Dương hết sức vô tội, “Ân, thích tư thế này không?” hai tay không an phận từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, từng cái hôn khẽ nhỏ vụn in lên phần gáy mẫn cảm của hắn.

“……” Bình tâm tĩnh khí bình tâm tĩnh khí.

“Không thích? Vậy thế này thì sao?” Tiếu Dương được một tấc lại muốn tiến một thước, một tay đã bò lên ngực hắn.

“……” Sâu lông, cứ xem nó như sâu lông là được!

Luân phiên trêu chọc thất bại, Tiếu Dương nổi giận!

“Hảo oa Thiếu Hoài, đây là ngươi bức ta dùng đòn sát thủ a!”

Khẽ quát một tiếng thất bại, nam nhân buông tay, “bịch bịch bịch” thối lui liền ba bước.

“Di?” Hắn kinh ngạc trợn mắt.

“Chờ nhị ca nhà ngươi xem qua bí kíp rồi quyển thổ trọng lai

(cuộn đất ngoi lên – ngóc đầu trở lại)!”

“……” Bí kíp gì?

Hắn hiếu kỳ quay đầu lại, thấy Tiếu Dương “răng rắc” xoay mở cán dù.

Cái cán dù này, quả là… thần kỳ!

Rốt cuộc bên trong còn có bao nhiêu pháp bảo a? Hắn nhịn không được phỏng đoán.

“Này này này, Thiếu Hoài ngươi lại đây chọn, ngươi xem ngươi thích loại nào?”

“Soạt soạt —”

Tiếu Dương bày một quyển xuân cung đồ ra trước mắt hắn như hiến bảo vật, nhanh nhẹn lật từng trang từng trang.

“Ôn nhu một chút? Chậc, tình cảm mãnh liệt cũng tệ! A, kiểu này càng cuồng dã! Hay ngươi thích loại đặc biệt cỡ quỷ súc? Hai chúng ta đều là nam nhân, e rằng loại tư thế này có điểm trắc trở nha!”

“……” Hắn vã mồ hôi như thác Lư Sơn.

Hơn nữa, bản xuân cung đồ này…

Thoạt nhìn tại sao quen mắt vậy?

Như hiểu được hoài nghi của hắn, Tiếu Dương cười hì hì thay hắn giải thích: “Không sai, chính là bản đặc biệt của Đại Ẩn phường ngươi giấu dưới gối đầu. Ta mượn xem, quên trả lại.”

Giấu – dưới – gối?

Mục Thiếu Hoài ôm đầu, cho dù có bao nhiêu ngôn ngữ cũng không đủ để hình dung tâm trạng hối hận biết vậy chẳng làm của hắn.

Không sai! Lần đó hắn theo sư phụ đến Mạnh phủ dựng đài diễn ảnh hí, ma xui quỷ khiến tới phường sách mua bản bí mật xuân cung hí đồ, sau khi nghiên cứu xong tiện tay nhét dưới gối đầu.

Thật không may, nơi hắn ở nhờ chính là khách phòng Mạnh phủ, nhà nghĩa phụ của sư huynh!

Quả nhiên, Tiếu Dương không chút khách khí bật cười: “Bất quá Thiếu Hoài a, ngươi thực sự làm ta cực kỳ kinh ngạc! Không ngờ ngươi thích kiểu ni cô, có cá tính, rất có cá tính!”

“……” Trong chốc lát, hắn nghẹn giọng không nói gì.

Lão thiên! Ai tới cho hắn chết đi.

Đó đều là ông chủ hiệu sách đề cử, không liên can tới hắn!

“Chọn lâu như vậy còn chưa quyết định?” Tiếu Dương dính đến cười như đạo tặc, “Vậy để nhị ca nhà ngươi làm chủ có được không?”

Không đợi hắn lên tiếng phản đối, Tiếu Dương nhặt đai lưng, từ phía sau quấn lên, che khuất tầm mắt hắn.

“Này?” Trước mắt chợt rơi vào hắc ám, hắn có chút không rõ tình hình.

“Suỵt, không cần dùng mắt nhìn, dùng thân thể cảm giác sẽ tốt hơn…” Giọng điệu hướng dẫn từng bước.

“Nga?” Thế nhưng không nhìn thấy sẽ rất buồn ngủ nha, nhất là mấy ngày nay hắn thật sự thiếu giấc trầm trọng…

“Đừng ngủ!” Tiếu Dương phát hiện chính mình đã xem thường ngủ gật thần công của sư đệ.

“Khò khò~” Ngủ mất rồi nha.

“Thiếu Hoài ngươi a!”

Tiếng thở dài tràn ra bên môi, hóa thành muôn vàn yêu thương chiều chuộng. Tiếu Dương khẽ cười bên tai hắn, thay hắn vén mấy sợi tóc mai, tay chậm rãi trượt xuống…

Bị bịt mắt không nhìn thấy gì, cảm quan lại trở nên càng nhạy cảm.

Bàn tay nhu thuận dọc theo cái trán trơn bóng của hắn thong thả lướt qua sau tai, lại ghé về cánh môi mềm mại, cuối cùng trượt xuống hõm vai ái muội du hành, phiến tình vuốt ve. Cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ tràn ra trên da thịt, như có trăm nghìn con kiến bò qua, thân thể trở nên vừa yếu mềm vừa ngứa ngáy. Hắn không ức chế được toàn thân run rẩy.

Nụ hôn nhỏ vụn mà triền miên nương theo sợi tóc sợi tóc vén nhẹ nhàng rơi vào sau tai, rồi chậm rãi hạ xuống trước cổ. Đầu lưỡi nóng ẩm kí©ɧ ŧìиɧ không ngừng in lên da thịt hắn những vết tích ẩm ướt.

Tìиɧ ɖu͙© nồng nhiệt từ nơi sâu nhất trong cơ thể như muốn bài sơn đảo hải để tuôn ra.

Nước da nhợt nhạt dần dần thoáng ửng hồng, cơ thể cũng vô thức bắt đầu giãy giụa. Toàn thân như đang chôn trong lửa, mỗi lỗ chân lông đều toát ra mùi cơ khát. Hắn nhịn không được rêи ɾỉ, tựa như vui thích, lại tựa như chịu đựng giày vò to lớn.

Bàn tay tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, dừng bên thù du trước ngực hắn, mềm mại như lông vũ vẽ vòng quanh. Hắn hít ngược vào một hơi lãnh khí, không nhịn được căng cứng thân thể. Hai điểm non mềm nhất bị ma sát trêu chọc như có như không, rất nhanh liền sung huyết sưng lên, ửng màu đỏ anh đào tươi đẹp.

Tiếu Dương chăm chú nhìn mỹ cảnh trước mắt, nhãn tình bỗng nhiên càng sâu xa, chậm rãi khép năm ngón tay, càn quấy vui đùa nụ nhũ đã cương cứng, xoa nắn chừng mực lúc nặng lúc nhẹ. Mục Thiếu Hoài vốn đã tìиɧ ɖu͙© dâng cao sao chịu nổi loại kí©h thí©ɧ này, chỉ một thoáng cả người bủn rủn, miệng không khỏi tràn ra tiếng nỉ non mơ hồ.

“Ân…” Tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng ngọt mỹ, khiến khớp xương người nghe thấy cũng yếu mềm quá nửa.

Hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày bản thân sẽ phát ra thanh âm liêu nhân như thế.

“Không ngủ được nữa sao?” Tiếu Dương vui vẻ vặn hỏi.

“Dừng tay…” Hắn miễn cưỡng thu hồi lý trí.

“Vì sao? Nhìn phản ứng của ngươi liền biết ngươi rất hưởng thụ a.” Tiếu Dương mỉm cười, bỗng nhiên cúi xuống, làm trầm trọng thêm bằng cách ngậm vào miệng, dùng răng cắn nhè nhẹ, đầu lưỡi dùng sức liếʍ hút.

“A… đừng như vậy, đủ rồi…”

Hơi thở của hắn trở nên vẩn đυ.c, không thể ngừng thở dốc, như đau đớn, lại càng như đang khoái hoạt. Tiếu Dương nhịn không được khẽ cắn đầu nhũ của hắn một cái, trước khi hắn kêu đau lần thứ hai, ngước mặt hôn lên môi hắn, đem tiếng rêи ɾỉ ngọt mỹ nuốt vào bụng. Đầu lưỡi ẩm ướt linh hoạt nhân cơ hội tiến vào khoang miệng của hắn, hút mυ"ŧ quấy nhiễu.

“A… khoan…” Hắn thở hổn hển, ý thức chống cự dần dần mờ nhạt, nhịn không được gắng sức hôn lại.

Đôi môi giao nhau, tham lam nuốt lấy hơi thở trong miệng đôi bên, đầu lưỡi chốc chốc lại lộn xộn liếʍ mυ"ŧ quấn quít dọc theo hàm răng mẫn cảm, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, kéo thành mấy sợi chỉ bạc mảnh dài da^ʍ mỹ.

Nụ hôn nồng nhiệt ngọt thuần như mật ong.

“Ngô… bây giờ mới ngoan nha!”

Hôn chấm dứt, để tưởng thưởng cho nhiệt tình của hắn, Tiếu Dương ôm hắn ngồi dậy, đặt lên đùi mình.

Đai gấm buộc chặt hai mắt Mục Thiếu Hoài, che đi xuân tình chân chất trầm bổng trong khóe mắt đuôi mày của hắn, nhưng không thể ngăn được màu ửng hồng bao trùm khắp gương mặt.

Mồ hôi dính dấp thấm li ti trên trán, không ngừng chảy xuống. Từng sợi tóc đen dính vào hai má mướt mồ hôi cơ hồ tỏa ra một tầng bạc quang. Cặp môi trong suốt khép mở mấp máy, ướŧ áŧ sưng đỏ dụ người ngắt lấy.

Thân thể trẻ trung thon gầy, không một chút sẹo lồi, chạm vào thậm chí có chút đơn bạc, nhưng da thịt mang theo mùi thanh mát trơn nhẵn lạ kỳ, rắn chắc nhưng không mất tính co dãn. Nụ nhũ trước ngực sớm đã sưng đỏ đứng thẳng sau nhiều lần chà đạp, lan tỏa ánh quang diễm lệ dị thường tình sắc, thậm chí bởi dư vị của phấn khích mà run nhè nhẹ.

Cảnh trí da^ʍ mỹ hương diễm đến tận cùng, loại cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có làm Tiếu Dương đặc biệt thỏa mãn.

Trong lòng đắc ý, Tiếu Dương vuốt ve tấm lưng trần của sư đệ, yêu thích không buông tay chạm vào da thịt thấm lạnh, ngón tay thon dài lướt qua vòng mông tròn, thuận thế trượt xuống vùng ao trũng.

“Ách —” Đau đớn bất ngờ kéo đến khiến Mục Thiếu Hoài phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ.

Tóc đen thật dài rối tung sau lưng, vì động tác đột ngột ngửa ra sau mà hất bay thành một đường cong mỹ lệ, cùng nước da trắng trải rộng sắc hồng tạo nên tương phản rõ rệt, Tiếu Dương xem đến huyết mạch sôi trào.

Khẽ thở ra một hơi nhiệt khí, không nỡ để hắn chịu đau đớn, Tiếu Dương rút ngón tay ra, dang cánh tay ôm sư đệ. Dùng lực một chút, làm hắn xoay người tựa vào lòng mình, ngay sau đó liếʍ vành tai hắn trấn an.

“A…” Vành tai mẫn cảm bị mυ"ŧ, từng đợt sóng hơi thở nóng hổi lọt vào tai. Kí©h thí©ɧ cường liệt khiến hắn bật ra rêи ɾỉ hàm hồ, bất giác đem lỗ tai chính mình đến gần đầu lưỡi.

Tiếu Dương thừa thế đưa lưỡi vào trong tai hắn, liếʍ vòng quanh.

Âm thanh đầu lưỡi vang lên ở địa phương gần nhất, da^ʍ mỹ mà trần tục, cảm giác run rẩy tê dại chảy khắp toàn thân, Mục Thiếu Hoài mơ hồ phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, cả ngón chân cũng nhẫn không được cuộn lại.

Gần như cùng lúc đó, Tiếu Dương tách hai chân hắn, vươn tay bao bọc phần sưng phồng ở bụng dưới, lên xuống vuốt ve, kiên trì an ủi khıêυ khí©h.

“A a…” Một làn sóng kɧoáı ©ảʍ khác lại dâng lên như pháo hoa nổ tung giữa trời, chịu không nổi kí©h thí©ɧ biến hóa quá nhanh này, hắn lạc giữa vui thích của thể xác, vặn vẹo thắt lưng, hoan hỉ nghênh đón động tác của Tiếu Dương.

Thân thể từng chút nóng lên, trên da thịt lành lạnh dần dần thấm đầy mồ hôi hột, cả thân người đều bao phủ một màu đỏ hồng, hai chân run rẩy không thể khép lại, ngón chân gắt gao co lại, giống như chuột rút. Rêи ɾỉ rất khẽ đứt quãng như tiếng kêu của con thú nhỏ, ngọt nị yếu ớt, tiêu hồn cực điểm.

Trong lòng Tiếu Dương rung động, không kiềm chế được cúi đầu hung hăng hôn hắn.

“A…” Toàn thân đột nhiên co giật một hồi, hắn gấp gáp thở dốc.

“Rất thoải mái?” Biết thời cơ đã đến, Tiếu Dương lại xấu xa buông tay.

Gần tới cao trào nửa đường dừng lại, không khác gì một loại cực hình. Mục Thiếu Hoài lung tung lắc đầu, hai chân nhấc cao, mở ra thật rộng, tay run run tiến về phía bụng dưới của mình, muốn tự an ủi dục hỏa tăng vọt trong cơ thể.

“Trả lời ta a!” Tiếu Dương giữ tay hắn, ôn nhu dụ dỗ.

Hai chân khó chịu khi khép lại khi phân ra, đói khát sốt ruột không chiếm được giải trừ, hắn đành đầu hàng: “Ngô… thoải mái…”

“Hừ hừ, sớm thành thật một chút không phải tốt hơn sao?” Tiếu Dương cắn đầu vai hắn một cái, bàn tay chợt gia lực, ngón tay thô ráp xoa qua nắp chuông.

“Ô a…”

Dòng điện mạnh mẽ chạy qua da, hóa thành một đường bạch quang trước mắt.

Nhiệt dịch trắng đυ.c chảy xuống ngón tay Tiếu Dương.

Mục Thiếu Hoài vô lực dựa vào l*иg ngực sư huynh, thân thể ửng hồng đầy mồ hôi tỏa ra mùi tìиɧ ɖu͙© thơm ngọt dụ nhân. Cổ ngửa ra sau, đường nét eo lưng căng chặt, cái mông rắn chắc, kéo thành một đường cong vô cùng quyến rũ, phơi bày vẻ đẹp vô pháp miêu tả.

Tiếu Dương chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng lên tiếng: “Đưa tay ra đây.”

Trí óc một mảnh hỗn độn, Mục Thiếu Hoài mơ hồ mở rộng bàn tay.

Tiếu Dương kéo tay hắn qua, áp vào lòng bàn tay mình. Giống như lần trước, cùng hắn mười ngón giao nhau.

“Nhớ kỹ, đau liền nói đau, thoải mái liền bảo thoải mái. Bất luận là thứ gì, phải trực tiếp nói cho ta biết. Nếu chịu đựng không nói ra…” Giọng nam nhân trầm thấp.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng che mắt sư đệ.

Mục Thiếu Hoài mờ mịt mở mắt ra, sắc mặt ửng hồng, hàng mi mảnh thanh tú hơi run run, nhãn thần rời rạc.

Đầu ngón tay nóng hổi yêu thương xoa nhẹ cánh môi sưng đỏ của hắn, Tiếu Dương nhìn thật sâu vào đáy mắt hắn.

“Cho dù nhị ca nhà ngươi không phát hiện, tất cả đều phải ngoan ngoãn nói ra!”

Chuyện muốn nói hãy cứ nói ra, đừng nén ở trong lòng.

Ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt, vậy nên, ngươi không cần sợ bất cứ điều gì…

“……” Mục Thiếu Hoài ngơ ngác nhìn hắn.

“……” Tiếu Dương để cho hắn nhìn.

“……” Mục Thiếu Hoài vẫn cứ nhìn.

“……” Tiếu Dương không khỏi nhướn mày, quái dị liếc hắn một cái, khuôn mặt anh tuấn đầy mồ hôi hột.

Rốt cuộc có nghe thấy lời tâm tình của hắn không? Cả cảm động cũng không cảm động dùm hắn một chút? Hắn chính là lãng tử tình trường tiếng tăm lừng lẫy ở Lâm An phủ nha! Lẽ nào lâu quá không nói, công lực điềm ngôn mật ngữ xuống cấp rồi?

Đáng giận! Cái kiểu tình trạng mắt to trừng mắt nhỏ này rốt cuộc là thế nào?

“Ba!”

Đột nhiên, Mục Thiếu Hoài vươn tay, nắm chặt bả vai sư huynh, một tay vòng qua sau gáy hắn, tham lam hôn hắn, môi lưỡi giao quấn, khuynh tình xuất thần, trong cổ họngchỉ có tiếng thở gấp gáp.

Cuồng dã đến mức không còn quy tắc, lại triền miên lệnh tim đập dồn dập.

Thật thích thật thích nam nhân này.

Dung mạo tuấn tú, thiên tư vô cùng cao minh, cường hãn không chịu trói buộc cùng ôn nhu giấu sâu bên trong. Ông trời thực sự dành mọi thứ cho sư huynh mất rồi.

Dương quang trên đỉnh đầu thật xán lạn. Nhưng càng rực rỡ hơn dương quang… chính là nụ cười trên mặt sư huynh.

Như một loài sâu độc, sâu sắc hấp dẫn ánh mắt hắn, khiến hắn vô pháp chuyển đường nhìn.

Nhất định hắn bị bệnh.

Bệnh nguy kịch, không thuốc cứu chữa.

Cho nên a —

Sư huynh, ngươi không nên quá tốt với ta như vậy…

Ta đã hạnh phúc thế này, nếu ngươi đối xử quá tốt với ta, ta sợ lão thiên gia cũng đố kị a!

Một cái hôn thật dài, cả không khí cũng không cần lưu thông, thiếu chút nữa hôn đến nghẹn thở.

“Thiếu Hoài? Ngươi sao vậy?” Tiếu Dương duỗi ngón tay đẩy cằm sư đệ lên, thấy khóe mắt hắn hồng hồng, không khỏi giật mình.

Mục Thiếu Hoài lắc đầu, bắt lấy tay sư huynh dốc sức hôn tới lần thứ hai.

“Ngươi nhiệt tình như thế ta liền không khách khí nha?” Tiếu Dương bật cười.

“Ngô ngô…” Tiếp tục hôn.

“Oa ha ha ha, kỹ xảo của nhị ca nhà ngươi quả nhiên tuyệt đến mức làm ngươi vô pháp kiềm chế! Đến đây đi, phần càng thoải mái còn đang ở phía sau a!” Nam nhân tự tin thái quá, lại bắt đầu khoa trương.

“……” Đến lượt Mục Thiếu Hoài vãi hắc tuyến.

Thấy hắn không nói gì, Tiếu Dương tự ý tính toán bắt đầu lượt thứ hai.

Trông thấy vẻ mặt thỏa mãn của sư đệ là chuyện có cảm giác thành tựu như thế đó, hại hắn suýt chút nữa quên bản thân đã được sảng khoái đâu.

Vươn đầu lưỡi, thật chậm thật chậm liếʍ bờ môi no đủ của mình. Tiếu nhị gia là bảo đao chẳng sợ rỉ sét, không hổ danh xưng lãng tử, chỉ một cái liếʍ môi thật sự đã tạo ra khıêυ khí©h ái muội, tình sắc không gì sánh được.

“Nếu dám câu dẫn ta, cũng đừng nghĩ ta sẽ dễ dàng buông tha ngươi! Oa ha ha ha —”

Giữa tiếng cười vang kiêu ngạo, hắn bổ nhào vào sư đệ. Lửa cháy lan ra đồng cỏ một khi nhóm lên là không thể vãn hồi.

Chú thích:

Quyển thổ trọng lai:

Ngóc đầu trở lại.

Là câu nói xuất phát từ bài thơ “Đề Ô Giang Đình” của Đỗ Mục đời Đường:

“Thắng bại binh gia sự bất kỳ. Bao tu nhẫn sỉ thị nam nhi; Giang Đông đệ tử đa tài tuấn. Quyện thổ trọng lai vị khả tri.”

Thắng bại trong nhà binh là chuyện không ai đoán trước được, biết nhẫn nhịn kiên trì mới là nam nhi; Giang Đông nhiều nhân tài tuấn kiệt. Biết đâu có ngày ngóc đầu trở lại.

Thác Lư Sơn:

là một trong những thác nước đẹp nhất của Trung Quốc.

Tương truyền trong quá trình Tần thủy Hoàng kiến tạo lăng mộ, từng gặp được một thần tiên uy lực vô cùng, thần tiên ấy đi đến đâu, núi bằng đất vỡ. Tần Thủy Hoàng mang thần tiên đến dời đi một góc Ly sơn, chỉ thấy phần tách ra đó hóa thành một ngọn cô sơn thoát ly biên giới nước Tần. Dời vài ngày, không ngờ đem ngọn núi đó chuyển đến hồ Phàn Dương phía nam Trường Giang. Bấy giờ đã đến hoàng hôn, sắc trời dần tối, Tần Thủy Hoàng quyết định tạm nghỉ, sáng mai lại tiếp tục.

Nào biết trong đêm, Quan Âm Nam Hải bị thất lạc thần tiên tìm đến, thừa lúc Tần Thủy Hoàng say khướt liền đổi một thần tiên khác. Sáng hôm sau, Tần Thủy Hoàng tiếp tục dời non lấp biển nhưng hòn núi kia vẫn lù lù bất động. Dưới cơn thịnh nộ, Tần Thủy Hoàng quất lên núi chín mươi chín roi, mồ hôi tuôn như mưa, nhưng ngọn núi vẫn sừng sững không chút sứt mẻ. Tần Thủy Hoàng hết cách, đành ném roi trở về kinh đô.

Về sau, ngọn núi nằm bên bờ hồ Phàn Dương, trở thành Lư Sơn. Chín mươi chín vết roi biến thành chín mươi chín thâm cốc; cung tên sắn bắn Tần Thủy Hoàng ném lại trở thành ngọn Long Thủ cao vυ"t chìm trong mây, mồ hôi chảy xuống cũng hóa thành các quần thể thác nước.
« Chương TrướcChương Tiếp »